Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1556 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1556: Đại sư thông linh (10)
Thời Sênh không ngờ trong trường này có một ngôi miếu nằm giữa vườn hoa anh đào thật.
Nói là miếu cũng không đúng lắm, giống như sự kết hợp giữa tháp và miếu. Cây xanh vây xung quanh tạo thành bóng râm, chẳng có gì thần thánh mà chỉ làm Thời Sênh có cảm giác quái dị và âm trầm.
Vừa rồi, đám linh khí kia đều tiến vào trong miếu này.
Nơi này có gì?
Thời Sênh đứng trong chốc lát rồi rời đi. Dù bên trong có gì thì cũng chẳng liên quan tới cô.
Bớt xen vào chuyện người khác sẽ sống lâu.
Cô quay về sân thể dục, ngồi xuống một chỗ rồi cắn hạt dưa và chơi game. Có người đi tới gần nhưng cô đều không để ý tới. Cô không nói gì, đám con trai cảm thấy không thú vị nên cũng sẽ rời đi.
Nhưng cũng có những kẻ không biết điều, ví dụ nhưng anh chàng tự nhận mình đẹp trai trước mặt cô đây.
“Anh mà đẹp trai thì sợ là hai chữ này sẽ chẳng dám xuất hiện trở lại nữa.” Thời Sênh bị hắn phiền tới không chịu nổi, “Các chị gái ở bên kia rất nhiều, đi chơi đi, đừng làm phiền tôi.”
“A, em cũng chơi trò này sao? Anh cũng chơi đấy, cùng chơi đi. Anh đây là top 10 toàn sever đấy.” Nam sinh chẳng những không đi mà còn có ý đồ ngồi sát lại bên cạnh Thời Sênh. Tay cũng không thành thật với sang, định đặt lên vai Thời Sênh.
Thời Sênh đập điện thoại lên bàn, nhấc chân đá vào cái ghế của đối phương. Ghế bằng nhựa sao có thể chịu nổi cú đá của cô. Đối phương lập tức ngã văng ra đất, chổng vó lên trời.
Âm thanh rất lớn, người xung quanh đều nhìn về phía này.
Nam sinh bị ngã đến ngu người, một hồi lâu mới bò dậy, chỉ vào Thời Sênh kêu to, “Mẹ kiếp cô không thích nói chuyện thì thôi, sao lại động tay động chân hả?”
Thời Sênh duỗi chân giẫm lên ghế, gằn giọng hỏi: “Anh mà còn dám nói chuyện với tôi thì tôi sẽ đánh đấy nhé!”
Nam sinh như bị dọa. Những người xung quanh như đang xem kịch vui khiến sắc mặt hắn hết xanh lại trắng, “Ông đây không thèm chấp bọn con gái.”
Hắn lập tức đi về phía một chỗ tối hơn. Mọi người cười ồ lên. Việc này cũng cứ thế qua đi nhưng không còn có ai dám tiến lên nói chuyện với Thời Sênh nữa.
Thời Sênh chơi vô cùng hăng say. Đột nhiên bên cạnh xuất hiện một hơi thở lạnh băng, cô nhíu mày nhìn sang.
Ánh mắt Thời Sênh lập tức sáng lên, không cần tìm mà cũng tự đưa tới cửa.
Đối phương tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Thời Sênh nên cũng nghiêng đầu nhìn lại. Ánh sáng rọi lên sườn mặt hắn như phủ lên một vầng sáng nhạt trông rất đẹp trai, nửa gương mặt còn lại chìm trong bóng đêm.
Ánh mắt hơi lạnh nhìn chằm chằm Thời Sênh nhưng cô lại cảm thấy không phải hắn đang nhìn mình, ánh mắt không hề có tiêu cự.
Thời Sênh thấy sắc mặt hắn hơi trắng, quanh thân đều có một cỗ khí lạnh quấn lấy. Nếu không có ánh sáng thì phỏng chừng có không ít người sẽ nghĩ hắn là quỷ.
Nhưng trên người hắn có nhân khí, đây là một người sống.
Một hồi lâu sau, nam sinh mới thu lại tầm mắt và chuyển sang nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn, lại là cái nhìn không có tiêu cự.
Thời Sênh ngồi dịch về phía hắn, “Anh giai, em thấy trên ấn đường của anh có màu đen, cần phải có bạn gái mới hóa giải được.”
Nam sinh lại nghiêng đầu nhìn lần nữa, vẫn là ánh nhìn chăm chú không có tiêu cự kia, rõ ràng rất nghiêm túc nhưng lại khiến người ta có cảm giác hắn đang làm lơ mình.
Hắn nhìn Thời Sênh một hồi lâu rồi mới lấy di động ở trong túi quần ra, soạn một cái tin nhắn rồi chìa ra cho Thời Sênh xem.
“Từ chối bất kỳ hình thức đến gần nào.”
Thời Sênh: “…” Không nói chuyện? WTF?
Anh bạn trẻ đút điện thoại vào túi quần rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào ly rượu trên bàn.
Trong ly là vang đỏ, ánh sáng xung quanh hắt lên làm nó lóng lánh như một ly máu tươi.
Bàn tay trắng nõn đột nhiên duỗi ra đẩy ly rượu về phía hắn, âm thanh dễ nghe vang lên, “Muốn uống thì cứ uống.”
Chàng trai vươn tay cầm cái ly lên, tay hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, khuyết điểm duy nhất chính là chẳng khác nào tay người chết, tái nhợt không hề có chút huyết sắc nào.
Hắn cầm cái ly một hồi cũng chẳng có động tĩnh gì, cuối cùng buông ly ra, đứng lên và rời đi.
Thời Sênh: “…”
Xin lỗi, cô không hiểu lại ngôn ngữ câm lặng này, cầu nói tiếng người.
Thời Sênh đang chuẩn bị đứng dậy thì mọi thứ đột nhiên tối đen, một cỗ oán khí mạnh mẽ từ xa phóng lên cao, trong giây lát liền bao phủ trường học.
Tiếng người đột nhiên tắt ngúm, chỉ còn có vài người đứng trên sân thể dục cùng cô, xung quanh là một mảnh hỗn độn, rượu uống vơi nửa, bàn cũng lộn xộn, trên đất đầy rác.
Mà trên trời lại như bị máu nhuộm đỏ hồng lên vô cùng quỷ dị.
Thời Sênh: “…” Mẹ ông cậu nhà nó, ông đã làm gì đâu, chỉ muốn đuổi theo vợ mình thôi mà, sao lại mở ra phó bản rồi?
Từ chối phó bản!
Từ chối phó bản!!
“Sao lại thế này? Những người khác đâu rồi?”
“Bầu trời làm sao thế? Sao đột nhiên lại chuyển thành màu đỏ. Này, các cậu có cảm thấy tự nhiên lạnh hơn không? Thật kỳ quái…”
“Mẹ nó, bọn họ đang chơi trò gì thế, các người đừng có trốn nữa, mau ra đây! Tôi biết các người ở đây. Có phải đang quay camera, muốn xem chúng tôi xấu mặt đúng không?”
Đám bạn học cùng tiến vào phó bản với Thời Sênh cũng rất ngơ ngác. Hoàn cảnh quỷ dị này làm họ thấy hơi hoảng sợ. Sau khi kêu lên vài tiếng mà không có ai đáp lại liền lấy điện thoại ra rồi đứng túm lại với nhau.
Thời Sênh tay chống nạnh, nhìn đám người bên kia lăn lộn, không ngừng thở dài.
Thở dài x1
Thở dài x2
Thở dài x3
“Bạn học Kỷ.” Nhan Ca đi ra từ trong đám người, “Cậu cũng tới sao? Vừa rồi tớ không thấy cậu, còn tưởng cậu không thích loại giao lưu này.”
Nhan Ca nhìn khá trấn định, dù sao cũng là người đã từng trải qua một số chuyện như thế này.
“Đi cùng bạn trong ký túc tới đây.” Thời Sênh trả lời một câu.
Nhan Ca sửng sốt, “Vậy sao, cậu không sao chứ?”
Thời Sênh lắc đầu, “Không sao.”
Người bên kia thấy Nhan Ca và Thời Sênh nói chuyện với nhau, nhiệt độ xung quanh dường như cũng hạ xuống, bọn họ nhích lại gần Nhan Ca theo bản năng. Rất nhanh, đã có một đám người vây lấy Thời Sênh, mồm năm miệng người nói chuyện.
“Rốt cuộc là sao, nhiều người như thế, sao nói biến mất là biến mất được. Hơn nữa… trường học quá an tĩnh, chẳng nghe thấy gì hết.”
“Vừa rồi tớ thấy bên khu dạy học có ánh sáng, nhưng giờ cũng chẳng thấy gì nữa, tớ thấy rất không ổn.”
“Cái đó… Có thể chúng ta gặp phải ma rồi.” Nhan Ca không muốn hù dọa bọn họ, nhưng đã tới tình cảnh này, cô chỉ có thể giải thích như thế.
“Ma? Nhan Ca, cậu đừng làm tớ sợ. Tớ nhát gan lắm, sợ ma nhất đấy.” Một cô gái bên cạnh Nhan Ca lập tức run lên, dựa sát vào người cô ta.
“Đúng thế, trong trường lấy đâu ra ma chứ, cậu đừng có dọa người ta nữa.”
“Trường học của chúng tớ trước giờ chưa từng nghe nói có ma quỷ gì đâu, mọi người đừng sợ.”
Nhan Ca cũng không biết phải giải thích thế nào, “Mọi người nhìn tình hình bây giờ đi, lại nhìn tín hiệu di động của mình đi, đây là do lực lượng của ma quỷ làm. Tớ không hù dọa mọi người đâu, chúng ta thật sự gặp phải ma rồi.”
Mọi người: “…”
Vừa rồi đã cảm thấy nặng nề, giờ còn thấy nặng nề hơn. Nhưng cũng may ở đây có nhiều người nên cũng có mấy phần cảm giác an toàn, chưa có ai sợ tới mức hét lên cả.
Có người yếu ớt nói: “Có thể là trò đùa dai của bọn họ thì sao?”