Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1577 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1577: Đại sư thông linh (31)
Tạ Vong Kỳ đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, Kỷ Đồng giả sợ tới mức giật mình một cái, sắt mặt tái nhợt nhìn hắn, sau đó lại hoảng hốt nhìn đi chỗ khác.
Tay khẽ túm chặt lấy cái chăn, vừa rồi cô ta đều nghe thấy được Tạ Vong Kỳ hỏi ông bà Kỷ rằng có thấy cô ta khác gì với trước đây không.
Hắn đang nghi ngờ cô ta.
Kỷ Đồng giả có phản ứng lớn như thế, sao Tạ Vong Kỳ không nhìn ra chứ. Tầm mắt hắn hơi dừng lại ở đống lộn xộn trên giường và chân còn chưa kịp hoàn toàn che lại của cô ta.
Tạ Vong Kỳ ngồi xuống bên cạnh: “Em đều nghe thấy rồi sao?”
“Anh Vong Kỳ, nghe thấy gì cơ ạ?” Kỷ Đồng giả xoay đầu, khó hiểu hỏi lại.
Cô ta tận lực che giấu sự hoảng hốt và khẩn trương trên mặt, nhưng Tạ Vong Kỳ đâu phải người dễ lừa gạt như thế.
“Em biết anh đang nói gì.”
Biểu tình của Kỷ Đồng giả cứng đờ, hàm răng cắn chặt môi dưới, trong lòng như nổi trống, trái tim tựa như muốn nhảy ra.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hỗn loạn của cô ta.
“Anh Vong Kỳ, anh có tin em không?”
Tạ Vong Kỳ nói đầy bình tĩnh, “Em không nói ra, sao anh biết được có nên tin em hay không?”
Hiện tại Tạ Vong Kỳ cũng chưa thực sự thích Kỷ Đồng giả, lý trí tất nhiên sẽ chiếm phần hơn.
“Em…”
Hốc mắt Kỷ Đồng giả đỏ lên, “Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, anh có nhớ lúc trước khi Kỷ Đồng tìm em và cho em xem hai bức vẽ không? Sau đó cô ta bảo em tự đi tìm người vẽ, kết quả người em nhìn thấy trên bức vẽ lại là gương mặt của cô ta.”
“Cô ta nói cô ta mới chân chính là Kỷ Đồng, nhưng mà trong trí nhớ của em, từ nhỏ em đã lớn lên ở Kỷ gia, mọi ký ức không hề có gì gián đoạn, em là Kỷ Đồng. Nhưng bức vẽ kia lại không ngừng nhắc nhở em, em không phải Kỷ Đồng, cô ta mới là Kỷ Đồng thật.”
“Em cũng từng nghĩ là do cô ta cố tình phá rối, nhưng dù em tìm bao nhiêu người vẽ thì gương mặt vẽ ra đều không phải gương mặt của em. Em còn tìm người vẽ trộm cô ta, kết quả người được vẽ ra lại là em.”
Kỷ Đồng giả kể rất nhanh như thể sợ nói chậm lại thì người trước mặt sẽ không tin cô ta nữa.
“Anh Vong Kỳ, em thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Em không biết tại sao lại biến thành như vậy.”
Tạ Vong Kỳ vỗ vỗ bả vai cô ta, giọng nói mềm mại hơn, “Ý của em là dung mạo mà em nhìn thấy khác với dung mạo bọn anh nhìn thấy sao?”
Kỷ Đồng giả gật đầu.
Tạ Vong Kỳ lại hỏi: “Trí nhớ của em thật sự không có vấn đề gì sao?”
Kỷ Đồng giả tiếp tục gật đầu: “Ký ức từ nhỏ tới lớn em đều có, tuy rằng ký ức lúc nhỏ hơi mơ hồ nhưng những sự kiện chính em đều nhớ hết.”
Nếu cô ta từng mất trí nhớ thì có lẽ cô ta còn chấp nhận được, nhưng cô ta không hề. Cô ta có cuộc đời hoàn chỉnh, cho nên cô ta không tin rằng mình đang sống trộm cuộc đời của người khác.
“Anh sẽ điều tra rõ, đừng sợ.” Tạ Vong Kỳ trấn an Kỷ Đồng giả, dù chuyện này do ai đang phá rối thì hắn cũng sẽ điều tra rõ.
Kỷ Đồng giả thuận thế ôm Tạ Vong Kỳ, bộ dáng hơi thấp thỏm.
Tạ Vong Kỳ vỗ vỗ bả vai Kỷ Đồng giả, lúc này cô ta mới thả lỏng mình.
…
Mấy ngày rồi Sầm Triệt chưa về biệt thự, còn chưa tiến vào liền phát hiện biệt thự có điểm không đúng. Hắn hơi dừng bước chân, nhìn về hư không phía trước: “Xuất hiện đi.”
Sàn sạt…
Lá cây khẽ rung nhẹ phát ra những âm thanh ma xát rì rào.
Bên ngoài biệt thự vẫn rất bình thường, không hề có gì khác lạ cả.
Sầm Triệt vẫn nhìn chằm chằm vào hư không, ở đó như có người đang đứng.
Ước chừng ba phút, từ bụi cây trước mặt có một cái xác bị ném ra, gió nhẹ thổi qua, hết thảy lại khôi phục bình thường.
Sầm Triệt đi tới nhìn thi thể đó. Đây là người đàn ông trung niên đã từng chú ý tới đồ vật của Thời Sênh ở trong nhà hàng. Lúc đó hắn đã di dời lực chú ý của ông ta đi theo bản năng.
Không ngờ ông ta lại mai phục ở gần đây, cuối cùng còn bị người ta giết.
Người đàn ông trung niên trừng mắt lên, sắc mặt trắng xanh, biểu tình giống hệt Hoàng Viện.
Bên dưới thi thể có một lá thư.
Sầm Triệt duỗi tay lấy thư ra, hình thức của lá thư khá cũ kỹ như đã trải qua vô số thời gian vậy, giấy viết thư cũng rất xưa cũ, bên trên viết mấy chữ ngay ngắn bằng bút lông.
“Cô ấy và tôi đã có minh khế*. Cô ấy chỉ có thể là của tôi, cách xa cô ấy ra. Lần này là cảnh cáo, lần sau chính là mạng của cậu.”
*Minh khế: khế ước với người đã chết.
Sầm Triệt đọc xong thì lá thư cũng hóa thành bột mịn, gió nhẹ thổi qua liền cuốn chúng vào không khí.
Khóe miệng Sầm Triệt cong lên, thì ra là minh khế, thảo nào cô ấy không cảm nhận được.
Hắn lấy di động ra, mở danh bạ, không cần tìm kiếm, người đầu tiên trong danh bạ là người hắn muốn tìm.
Điện thoại chuyển máy rất nhanh, giọng nói mang theo chiều chuộng từ bên kia truyền tới: “Sao thế? Về đến nhà chưa? Vừa rồi em bảo đưa anh về thì anh không cho.”
“Muốn gặp em.” Sầm Triệt nhìn về phía hư không, “Tới nhà anh được không?”
“Sao? Được, chờ em một lát.”
Sầm Triệt cúp máy, nhìn về phía xa với vẻ khiêu khích.
Anh nhìn đi, cô ấy chỉ nghe lời tôi.
Dù hai người có minh khế thì đã sao chứ?
Cô ấy vĩnh viễn không phải của anh.
Gió lớn từ xa xốc tới như muốn cuốn Sầm Triệt lên, nhưng Sầm Triệt hoàn toàn không sao, vẫn đứng thẳng như tùng bách ở nơi đó, lạnh lùng, ương ngạnh nhìn về phía xa.
Gió thổi một hồi lâu mới dừng lại, bốn phía khôi phục sự an tĩnh.
Sầm Triệt kéo thi thể vào trong biệt thự, gọi điện thoại bảo người xử lý thi thể, đến lúc Thời Sênh tới nơi thì cái xác đã được đem đi rồi.
Sầm Triệt đứng chờ cô ở cổng, cô tới cũng không cho cô vào mà cứ đứng bên ngoài.
“Làm gì?” Thời Sênh muốn vào nhưng Sầm Triệt lại ngăn cản. Thời Sênh có chút không kiên nhẫn, “Làm thần giữ cửa hít gió Tây Bắc à?”
Ánh mắt Sầm Triệt hơi liếc về một nơi khác, sau đó hắn cúi người hôn lên má Thời Sênh một cái, sau đó gác cằm trên vai cô: “Hắn đang nhìn chúng ta đấy, hắn rất tức giận, muốn giết anh.”
Thời Sênh nhíu mày, ôm eo hắn: “Lá gan lớn thật, hắn làm gì anh rồi?”
Sầm Triệt hôn dần về phía tai cô: “Lực lượng của hắn chưa đủ để đụng tới anh, chỉ giết một người râu ria, cho nên, chẳng phải em nên giải thích một chút về cái nợ đào hoa này của em sao? Hả?”
“Nợ đào hoa?”
Sầm Triệt buông tay cô ra, kéo cô đi qua cổng lớn của biệt thự. Bên ngoài, một cỗ gió xoáy đột nhiên ập tới, cánh cổng vang lên một tiếng nặng nề.
Sầm Triệt ấn Thời Sênh lên tường, chăm chú nhìn cô, bên tai không ngừng vang lên âm thanh loảng xoảng.
Chờ đến khi âm thanh đó dừng lại, hắn mới nói: “Em và hắn chắc chắn có minh khế, minh khế chia làm rất nhiều loại, nhưng về cơ bản thì có hai dạng có thể khiến em không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Thứ nhất là loại chủ tớ, thứ hai là… minh hôn.”
“Mẹ!” Thời Sênh tức giận mắng một tiếng. Lúc cô tỉnh lại thì đã đang ở trên kiệu, còn chưa tới nơi thì sao minh khế có thể hình thành được.
Chẳng lẽ trước đó, đám người kia đã làm gì rồi sao?
Một đám ngu si đần độn!
“Em với hắn không có bất kỳ quan hệ nào.” Thời Sênh ôm mặt Sầm Triệt.
“Đương nhiên anh biết, nếu không giờ em đã không ở trong lòng anh rồi.” Sầm Triệt cười khẽ.
Thời Sênh xắn tay áo: “Em ra ngoài thịt hắn.”