Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1598 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1598: Pháp sư vong linh (8)
Sau vụ nổ thứ hai, Thời Sênh liền nhìn thấy chiếc nhẫn đang phiêu phù giữa không trung, nhìn nó không có gì đặc biệt, chất liệu bằng bạc, bên trên có gắn một viên đá quý.
Lôi điện trong hố là thiên lôi, thứ bình thường bị đánh lên sẽ lập tức tan thành tro bụi.
Nhưng mà chiếc nhẫn kia bị lôi điện đánh trúng lại chẳng sứt mẻ một chút nào.
Thời Sênh xoa cằm kết luận, “Chiếc nhẫn này tuyệt đối đã trải qua rèn luyện bằng lôi điện.”
Chỉ có vật phẩm đã được tôi luyện bằng lôi điện mới không sợ hãi thiên lôi.
[Cô cảm thấy hứng thú thật sao?] Trước kia thấy đồ tốt như thế nhưng chưa từng thấy cô động tâm chút nào, sao giờ lại tỏ ra cao hứng chứ?
Thời Sênh híp mắt cười, “Ta rất hứng thú với chủ nhân của chiếc nhẫn này.”
Người có thể mang một chiếc nhẫn không gian như thế ngoại trừ vai chính thì còn có ai chứ?
Có vai chính là có CP!
Việc hủy CP không thể dừng.
[…] Ký chủ, thuốc không thể dừng uống.
[Ký chủ, sau lưng cô.] Âm thanh của Hệ thống cao hơn mấy phần như thể nhìn thấy hình ảnh gì đó rất kỳ quái vậy.
Thời Sênh xoay người, đại quân vong linh đang bao vây sau lưng cô không biết đã tách ra thành một con đường từ lúc nào. Một con vong linh cao lớn hơn hẳn đám vong linh còn lại đang bước những bước… rất ưu nhã về phía cô.
Đúng thế, cô không nhìn lầm, chính xác là ưu nhã.
Vóc dáng nó vốn rất cao, bên hông còn quấn một mảnh vải như con người, hiện tại nó đang bước những bước chân đầy vẻ ưu nhã nên nhìn rất cổ quái, chân tay cực kỳ không thích hợp với nhau.
Vong linh Vương giơ tay lên: “Hi!”
Bộ xương khô nên chẳng có cách nào bày ra biểu tình, vì thế nó dùng ngọn lửa trong đầu phác họa ra một khuôn mặt tươi cười.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật: “Mộ Bạch?”
Mộ – vong linh Vương – thiểu năng trí tuệ – Bạch vặn vẹo cổ, “Cô Thời Sênh quen thuộc tôi như thế, chẳng lẽ cô thích tôi rồi sao?”
Thời Sênh: “…” Khó trách vong linh Vương vốn luôn làm linh vật lại chạy tới đây loàn loạn, rõ ràng là bị người ta chiếm mất cơ thể rồi còn đâu.
Nhưng mà nhập vào vong linh là cái quỷ gì chứ? Tên ngốc Phượng Từ tốt nhất đừng có là vong linh… Nhưng mà hắn không cho cô ngủ, cho dù có là chó thì cũng chẳng thành vấn đề.
[…] Tư tưởng này của Ký chủ thật sự càng lúc càng nguy hiểm, cảm thấy thương cho tiểu công chúa Phượng Từ.
“Sao anh lại vào được đây? Lại quay về với đầu não rồi à, lại chuẩn bị giết chết tôi à?”
“Hừ!” Mộ – vong linh Vương – thiểu năng trí tuệ – Bạch dựng thẳng ngón tay rồi lắc lắc, có ý chỉ chỉ lên đỉnh đầu.
Thời Sênh hừ lạnh: “Sao, giờ muốn tới đánh một trận à?”
“Tôi là người ưu nhã như thế, sao lại có thể làm chuyện không đàng hoàng như thế chứ.” Mộ Bạch lúc nào cũng ghi nhớ về sự lịch thiệp hiện tại chẳng lịch thiệp chút nào khi rút ra từ tấm khố bên hông ra một miếng ngọc. Ngọn lửa bên trong bộ xương khô hơi lay động, phỏng chừng là vì cảm xúc thay đổi.
Rốt cuộc là móc ra thứ này từ trong khố, nếu ở thế giới khác thì có chết hắn cũng không làm, nhưng giờ là thời điểm đặc biệt, hắn cũng chẳng còn cách nào khác.
“Tôi không có nhiều thời gian, Linh sẽ nhanh chóng phát hiện ra tôi. Trong này có mấy câu, cô tự mình xem đi.” Mộ Bạch vứt miếng ngọc cho Thời Sênh, vẫy vẫy tay, “Tôi sẽ lại nghĩ cách để tiến vào.”
Mộ Bạch xoay người rời đi, đại quân vong linh phía sau cũng chậm rãi đi theo.
“Nhị Cẩu Tử, thế vừa rồi mi hét cái gì chứ?” Thời Sênh hỏi Hệ thống.
[… Tôi tưởng hắn tới tìm cô gây chuyện.] Mộ Bạch từng là người của đầu não. Chủ nhân đã nói rồi, người này không rõ là địch hay là bạn, tất nhiên hiện tại phải đề phòng một chút rồi.
“Mộ Bạch tiến vào bằng cách nào?”
[… Không, không biết!]
“Mi chột dạ?”
[Không hề, tôi có gì mà phải chột dạ chứ?] Hệ thống lập tức bướng bỉnh đáp lại, còn lâu nó mới chột dạ ấy, tuyệt đối không có chuyện đó!
Thời Sênh cười cười không rõ ý tứ rồi thu ngọc giản kia vào.
Hệ thống bị tiếng cười của Thời Sênh làm cho thấp thỏm mãi nhưng lại không dám mở miệng. Nó sợ nói ra quá nhiều sẽ khiến cô phát hiện ra một số chuyện.
“Răng rắc răng rắc…”
Âm thanh tiến lên của đại quân vong linh vừa biến mất lại một lần nữa vang lên. Chỉ thấy nhóm vong linh kia vội vàng chạy ngược trở về, mà vong linh Vương cao lớn kia cũng ở trong số đó.
Nhưng Thời Sênh liếc mắt liền biết đó không phải Mộ Bạch.
Mộ Bạch tuyệt đối sẽ không dùng tư thế nhảy quỷ dị như thế kia, theo mỗi bước nhảy của vong linh Vương, cái khố cũng không ngừng bay lên để lộ ra hết phong cảnh bên trong – mặc dù bộ xương khô thì cũng chẳng có gì đẹp cả.
“Grừ!” Vong linh Vương dẫn đại quân vong linh nhanh chóng dừng lại ở trước mặt Thời Sênh, sau đó hướng về phía cô và phát ra âm thanh.
Thời Sênh: “…” Có biết nói hay không đây?
Vong linh Vương có biết nói không thế?
Nguyên chủ quả thật không biết vì cô cũng chưa từng gặp vong linh Vương bao giờ.
Vừa rồi Mộ Bạch có nói chuyện… hẳn là nó có thể nói đi.
Đúng lúc Thời Sênh và vong linh Vương đang giằng co với nhau, chủ nhân của nhẫn không gian cũng tìm được cơ hội lao ra khỏi hố to, xuất hiện từ trong không trung.
Nữ tử và vong linh Vương kẹp Thời Sênh ở giữa.
Ánh mắt Thời Sênh hơi nhìn cây Vong linh Pháp trượng trong tay nữ tử kia, hình bán nguyện trên đỉnh xoay tròn, ngọn lửa bên trong cái đầu lâu cũng biến thành màu tím.
Thời Sênh lại quay đầu nhìn vong linh Vương, ngọn lửa trong hốc mắt nó cũng có màu tím.
Nó bị Vong linh Pháp trượng khống chế ư?
Nữ tử lập tức chứng thực ý nghĩ này của Thời Sênh. Cô ta giơ pháp trượng lên rồi niệm chú ngữ kỳ quái. Vong linh như nghe hiểu mấy lời này, tất cả đều rống lên một trận rồi đồng thời đánh về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Mẹ nhà nó!
Dám lấy đồ của ông để đối phó với ông ư?
Kiếm của ông đâu?
Vong linh rất khó giết, dù bạn có cắt nó thành trăm mảnh thì chỉ cần hồn hỏa là ngọn lửa u lam kia còn cháy thì chúng lại có thể nhanh chóng khôi phục thân thể.
Biện pháp duy nhất để giết nó chính là dập tắt hồn hỏa của chúng.
Mà pháp sư giết vong linh xong có thể hấp thu những hồn hỏa đó, bởi vì thứ đó có tác dụng cho tu vi của pháp sư.
Nhưng Thời Sênh vung kiếm lên là dùng kỹ năng quần công, tất nhiên không có thời gian hấp thu đám hồn hỏa đó, vong linh bị thiết kiếm đánh tan, hồn hỏa chưa kịp tan bay ra từ đầu chúng nên khắp không gian đều là ngọn lửa màu u lam.
Hồn hỏa bay trong không khí rồi hướng về phía nữ tử kia.
Thời Sênh tranh thủ lúc giao thủ với vong linh Vương hơi nhìn về phía nữ tử kia, nữ chính đại nhân thật lợi hại, chẳng những cướp đồ của ông mà còn tranh thủ lúc ông đánh nhau để nhặt của hời.
“Rống!”
“Rống cái gì mà rống, nói tiếng người!” Thời Sênh tức giận trừng mắt với vong linh Vương.
“Rống! Rống rống rống!” Vong linh Vương như bị chọc giận, hồn hỏa trong đầu cũng trở nên không ổn định, lúc to lúc nhỏ.
Nó không ngừng tấn công Thời Sênh, muốn xé cô thành từng mảnh nhỏ.
Thời Sênh tặng cho nó hai quả cầu năng lượng, vụ nổ đẩy Thời Sênh bắn về phía nữ chính.
Mắt thấy những hồn hỏa kia sắp tiến vào cơ thể nữ chính rồi, Thời Sênh lập tức vung kiếm, kiếm khí đẩy đám hồn hỏa ra, phân tán thành hai luồng lướt qua bên cạnh nữ chính.
Mà kiếm khí cũng không biết mất, xốc thẳng về phía nữ chính làm sắc mặt cô ta vốn đã tái nhợt lập tức trở nên xanh mét.
Cô ta giơ Vong linh Pháp trượng ra trước mặt chắn, khó khăn lắm mới ngăn cản được công kích của Thời Sênh nhưng trên người vẫn bị không ít kiếm khí cắt qua, bắt đầu chảy máu.