Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1686 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1686: Trẫm là thiên hạ (21)
Tin tức tình báo của tổ chức sát thủ có thể nói là nhanh hơn những người khác rất nhiều. Thời Sênh nhanh chóng có được tin tức đang cần.
Trong hoàng thất quả nhiên là có vấn đề. Tất cả thành viên hoàng thất đều bị khống chế, nhưng người khống chế họ là ai. Người của tổ chức sát thủ lại không biết, chỉ biết người đó hình như đang tìm thứ gì đó, ép buộc hoàng thất phái người thâm nhập vào các nước khác.
Cho nên bây giờ tình hình của nươc Thục không tốt cho lắm.
Chẳng qua chỉ là một người của hoàng thất bị khống chế. Người của hoàng thất không lẽ đều là lũ thiểu năng hết sao?
“Bệ hạ, tìm thấy thi thể của quốc sư rồi.” Linh Di mang đến cho Thời Sênh một tin tức không tính là xấu cũng không coi là tốt.
“Tìm thấy thì tìm thấy thôi, còn cần kéo về cho trẫm xem nữa à?” Thời Sênh không để ý lắm, dù sao thì cô cũng biết quốc sư sắp ngoẻo từ lâu rồi.
Linh Di đã quen với việc Thời Sênh ăn nói như vậy, chỉ coi như không nghe thấy, nói tiếp: “Bệ hạ, chúng thần còn tìm thấy mấy bộ thi thể, xét về hình thể thì rất giống người nước Thục.”
“Ồ?” Thời Sênh có vài phần hứng thú, “Người nước Thục cứu quốc sư sao?”
“Có lẽ là vậy, nhưng không biết tại sao giữa họ lại xảy ra xung đột. Từ phân tích hiện trường có lẽ là người nước Thục ra tay với quốc sư trước. Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, quốc sư và đám người đó đều chết.” Linh Di cẩn thận liếc nhìn Thời Sênh, “Bệ hạ, người nói xem rốt cuộc nước Thục muốn làm gì?”
Binh lực nước Thục không mạnh, còn thua kém Phượng Loan Quốc, một nước như vậy muốn gây chuyện thì liệu làm nổi chuyện gì?
“Không biết.” Ông đây không phải là người nước Thục, sao biết được người nước Thục muốn làm gì chứ.
Cơ mà, luận về tài gây chuyện.
Đương nhiên bản cô nương mới là tổ tông của nghề gây chuyện.
Linh Di vẫn luôn quan tâm đến động tĩnh của nước Thục, thế nhưng thu hoạch rất bình thường, không thu thập được tin tức gì hữu dụng.
Ngược lại phía Du Vương lại có động tĩnh. Linh Di lập tức bẩm báo tin tức với Thời Sênh.
“Du Vương và Hoài Nam Vương đã bí mật tụ hội ở kinh thành.”
“Các ngươi đã biết hết rồi thì còn gọi gì là bí mật nữa?” Thời Sênh trợn mắt lườm.
Khóe miệng Linh Di co giật, “Bệ hạ, chúng ta đã theo dõi họ từ trước, nếu không thì cũng không phát hiện được chuyện này. Họ hành sự rất cẩn thận.”
Thời Sênh chống cằm, trong con mắt bình tĩnh lóe lên tầng tầng điểm sáng, ngữ khí lãnh đạm đến mức không nghe ra được bất kỳ sự dao động nào, “Tiến kinh làm gì?”
“Tạm thời còn chưa biết được…” Họ chỉ biết Hoài Nam Vương đã tiến kinh, còn không biết được mục đích Hoài Nam Vương tiến kinh là gì, “Bệ hạ, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Thì phái binh đi bắt họ lại thôi.” Thời Sênh vẻ mặt như lẽ đương nhiên.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không hay là phát cho họ một tấm thiệp, nói cho họ biết chúng ta sắp bắt người rồi, bảo họ chạy mau đi thì thế nào?” Cmn chứ đồ thiểu năng, bắt người không chỉ như vậy thì còn thế nào nữa!! Bắt người mà còn không tích cực, đáng đời để người khác có thời gian chạy trốn.
Linh Di: “…”
Bệ hạ người một lời không hợp liền bộp người khác vậy sao!!
Cô chỉ hỏi một câu thôi mà, đâu có ý gì khác đâu.
“Bệ hạ, chúng ta lấy lý do gì để bắt người?” Đây không phải là quan viên thông thường mà là Hoài Nam Vương và Du Vương. Ở khu vực Hoài Nam, vị Hoài Nam Vương danh tiếng lẫy lừng, tùy tiện bắt người sẽ khiến lòng dân xáo động.
Thời Sênh liếc nhìn Linh Di. Linh Di cảm giác vị này sắp nói ra câu gì lợi hại lắm. Quả nhiên, một giây sau, cô chỉ nghe thấy người ở bên trên hống hách nói: “Cần lý do gì chứ, muốn bắt thì bắt, trẫm là Nữ hoàng cơ mà.”
Trẫm là thiên hạ!
Linh Di truyền lệnh xuống dưới, hiện nay binh phù đã ở trong tay Bệ hạ, cô có thể tùy hứng.
…
Hoài Nam Vương vừa bàn chuyện với Du Vương xong, đi ra ngoài đã gặp Cấm vệ quân hùng hậu phía trước, dưới đất trên tường đều bị bao vây chặt, có chắp thêm cánh cũng không chạy được.
Hoài Nam Vương thấy khí thế đó, cũng không biết bị chọc giận hay đang chế giễu mà lại ngẩng đầu lên trời cười lớn.
Du Vương lùi lại phía sau một bước, nhưng cũng đã nhìn thấy người trên tường. Đám Cấm vệ quân mang cung nỏ đó cô ta không thể nhận lầm được.
Cô ta lại dám phái Cấm vệ quân đến chặn giết họ sao?
Lại nghĩ đến chuyện ngay cả Đới Tự cô ta cũng dám giết gọn trong một đêm, khiến phe cánh Đới Tự không kịp đề phòng mất đi thủ lĩnh, tranh thủ đảng gian thần tâm tư hỗn loạn, không có chút sức lực nào để trở tay, dễ dàng thu hồi lại nhiều binh quyền như vậy.
Bây giờ cô ta đột ngột ra tay với bọn họ, dường như cũng không phải là chuyện gì bất ngờ.
“Hoài Nam Vương?” Du Vương đi mấy bước ra chỗ cổng viện. Hoài Nam Vương đứng quay lưng lại, “Cô ta làm thế này là muốn dồn chúng ta vào chỗ chết, chúng ta có xông ra không?”
Có bao nhiêu Cấm vệ quân như vậy, bà ta cũng không mang theo nhiều người, lại đang ở trong hoàng thành. Du Vương cũng biết cơ hội xông ra ngoài cũng rất nhỏ, nhưng không liều một phen thì ai biết có phải thực sự không còn cơ hội nữa hay không?
Hoài Nam Vương đại khái cũng biết Du Vương nghĩ gần giống mình, lấy từ trong tay áo ra một viên đạn tín hiệu phóng lên không trung. Đạn tín hiệu vừa phóng lên, Cấm vệ quân đứng trên tường đã bắt đầu phóng tên.
Mũi tên chằng chịt dày đặc như mưa, ánh lên hàn quang bắn về hướng họ. Những mũi tên đó đều đã được tẩm thuốc độc, nếu bị bắn trúng kết quả không cần nói cũng biết, không chết thì cũng tàn phế, cho dù là loại nào cũng không phải là kết quả họ mong muốn.
Cấm vệ quân chiếm ưu thế về số người. Du Vương và Hoài Nam Vương tuy có thể chặn được tên, nhưng bị tấn công liên tiếp như này, họ cũng có chút không chống đỡ nổi nữa. Mũi tên của Cấm vệ quân trên tường giống như không tiếc tiền vậy, cứ thế bắn tới không hề dừng lại.
“Hoài Nam Vương, viện binh của ngài còn bao lâu nữa thì tới?” Đã có mấy người của Du Vương ngã xuống, còn cứ tiếp tục thế này sẽ nhanh chóng bị Cấm vệ quân bắt được.
Ánh mắt Hoài Nam Vương thâm thúy nhìn về hướng đó, “Chỉ e là không đến được nữa.”
“Cái gì?” Du Vương kinh ngạc, “Sao lại không đến được? Chẳng phải ngài bảo họ đang ở gần đây sao?”
Hoài Nam Vương không giải thích với cô ta, đột nhiên xoay người đâm vũ khí vào một người bên cạnh Du Vương. Khi người đó còn chưa phản ứng lại, Hoài Nam Vương đã nhanh chóng rút vũ khí ra đâm tiếp người hai người khác. Một loạt động tác nối liền liên tiếp, từ khi giết chết ba người đó cho đến khi chế ngự Du Vương còn đang kinh ngạc, thời gian cũng chỉ bằng thời gian hít thở hai hơi.
“Dừng tay!” Hoài Nam Vương hướng về phía Cấm vệ quân hét lớn.
Có người phất tay, Cấm vệ quân đang bắn tên đứng trên tường lập tức dừng tay lại, làn tên dày đặc biến mất, không gian trở nên u tịch, trong không trung vẫn phản phất mùi khói thuốc.
Sắc mặt Du Vương tái xanh, “Hoài Nam Vương, ngươi làm gì vậy!!”
Có đánh chết Du Vương cũng không thể ngờ được, Hoài Nam Vương lại uy hiếp cô ta để bảo toàn tính mạng mình trong lúc này.
Hoài Nam Vương nhìn thẳng về hướng Cấm vệ quân, “Cho ta gặp Bệ hạ.”
“Hoài Nam Vương, ngươi chưa được Bệ hạ triệu hồi đã tự ý tiến kinh, còn gặp gỡ riêng tư với Du Vương. Bệ hạ ra lệnh xử chết tại chỗ.” Cấm vệ quân lạnh mặt, thiết diện vô tư nói: “Hoài Nam Vương còn có di nguyện gì không?”
“Ta muốn gặp Bệ hạ.” Hoài Nam Vương nâng cao âm lượng, “Ta giúp các ngươi bắt Du Vương, tuy không thể lập công chuộc tội, nhưng cho ta gặp Bệ hạ một lần cũng không khó chứ?”
Cấm vệ quân nhíu mày, dù sao cũng là nhân vật xưng bá một phương, tâm lý kính nể đối với kẻ mạnh khiến Cấm vệ quân có chút buông lỏng, cho người đi bẩm báo Linh Di.
Linh Di đích thân thống lĩnh Cấm vệ quân đến, lúc này đang đứng phía xa, nhanh chóng theo người đi đến.
“Hoài Nam Vương muốn gặp Bệ hạ sao?” Mặt mày Linh Di ngập tràn anh khí, khiến người khác không khỏi bị khí thế trên người nàng làm cho kinh ngạc khiếp sợ, nhưng điều này không có tác dụng với Hoài Nam Vương. Khi Hoài Nam Vương chinh chiến sa trường, Linh Di còn chưa ra đời.
Hoài Nam Vương ngẩng cao đầu, nói rõ từng câu từng chữ: “Đúng vậy, ta muốn gặp Bệ hạ. Ta có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với Bệ hạ.”