Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 1866 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 1866: Ám dạ huyết chú (20)
“Thế thì cũng có liên quan gì tới tôi đâu nhỉ? Tôi chỉ cần hoàn thiện điều kiện này, tôi có được thứ tôi cần là được rồi. Còn ân oán giữa Linh với Cesar thế nào thì chẳng liên quan gì tới tôi hết!” Thời Sênh nhún vai thản nhiên.
“Cô cảm thấy Linh sẽ bỏ qua cho cô à?”
Thời Sênh vẫn kiêu ngạo như cũ: “Thế anh cảm thấy nó có thể làm gì được tôi?”
Mộ Bạch hơi động não một chút rồi lập tức hiểu ra: “Cô sẽ không ngồi chờ chết, chẳng lẽ cô có bố trí gì ở ngoài sao?”
Người như cô ta sao có thể đặt bản thân mình vào nguy hiểm được chứ, chắc chắn là đã tính toán được hết mọi nguy cơ rồi, cũng đã vạch ra phương án đối phó với tất cả những tình huống có thể xảy ra. Cho dù cô có ở trong này thì Linh cũng chẳng làm gì được cô cả.
Thật đáng sợ!
Mộ Bạch muốn nói gì đó nữa nhưng dường như có cảm ứng gì, vội vàng nói một câu: “Nếu cô đã có kế hoạch thì coi như tôi xem vào việc của người khác rồi đi.”
Ánh mắt Tinh Qua dần thay đổi, đầu tiên anh ta tỏ vẻ hơi nghi hoặc, sau đó sờ lên gáy mình, lại tiếp tục đề tài lúc trước: “Tiểu Thuần, cô ta đã tỉnh rồi, về nhà với anh.”
Tinh Thuần nghe chuyện nãy giờ cũng đần mặt ra, vừa rồi anh cô ta và chị Trì Tây nói gì thế nhỉ?
“Anh ơi, em…”
Vẻ mặt Tinh Qua hơi lạnh xuống: “Anh nói em cũng không nghe đúng không?”
Tinh Thuần tỏ ra rất ấm ức: “Rõ ràng là anh bỏ rơi em trước.”
“Đó là vì anh muốn tốt cho em.” Tinh Qua thở dài, hơi mỉm cười, “Có gì thì về nhà rồi nói sau.”
Tinh Qua cưỡng ép đưa Tinh Thuần đi, Tinh Thuần không kháng cự lại được. Tinh Qua chỉ liếc nhìn Thời Sênh một cái, chẳng nói chẳng rằng mà đi luôn.
Khi không có việc gì, trong mắt Tinh Qua tuyệt đối chỉ có em gái bảo bối của anh ta là nhất mà thôi.
…
Sau khi gặp Thanh Yến ngày hôm đó, ngoại trừ con rắn kia mỗi ngày đem hoa và những thứ đồ quái gở tới thì hắn cũng chẳng xuất hiện thêm lần nào nữa.
Nhưng Thời Sênh phát hiện ra chẳng có huyết tộc nào dám tới gây sự với cô nữa. Theo lý thuyết, cô đã uống nước Trường Sinh rồi thì hẳn phải có rất nhiều huyết tộc tới tìm cô mới đúng chứ?
Nhưng lại chẳng có ai.
Cô tới công ty một chuyến. Công ty vận hành không tệ, ai cũng có công việc của người nấy, không quá bận rộn nhưng cũng không nhàn hạ.
Có Thời Sênh tọa trấn sau lưng, công ty hoàn toàn không sợ không kiếm ra tiền.
Lúc tới trường lại gặp được Lương Sắt ở ngoài cổng. Lương Sắt nhìn thấy cô thì hơi sửng sốt một chút, sau đó coi như không thấy gì, bình tĩnh đi lướt qua cô như thể chuyện lúc trước chưa từng xảy ra.
Dù cho Thanh Yến và Lương gia có ân oán gì với nhau, cô là người của Thanh Yến, Lương Sắt lại là người của Lương gia, chẳng lẽ không nên tỏ vẻ phẫn nộ khi nhìn thấy cô sao?
Thời Sênh nhìn theo bóng dáng Lương Sắt với vẻ cổ quái. Vị nữ chính này có ý gì đây?
Nam chính Cảnh Mộ đang làm gì thế chứ? Đi mua nước tương đấy à? Hai người các ngươi mau nói chuyện yêu đương đi chứ! Không hẹn hò thì sao ông đây hủy CP được hả?
Cốt truyện đã lệch đến hệ Ngân hà rồi, tác giả đâu rồi, mau tỉnh lại xem nào!
… Bỏ đi, dù sao trong cái thế giới này cũng toàn là những kẻ thần kinh cả.
Nữ chính và nam chính không bình thường, ngay cả mấy vai phụ cũng không bình thường luôn.
“Trì Tây.”
Ừ… Thằng này thì bình thường.
Bình thường tìm đường chết.
Đây mới là phương thức mở cốt truyện chân thật sao!
Trì Ninh dẫn đầu mấy tên du côn đi từ phía đối diện lại đây. Tên nào tên nấy đều hùng hổ. Đông người làm Trì Ninh thêm can đảm hơn nên cậu ta cũng tỏ vẻ lưu manh, lớn giọng quát lên vơi cô, “Gần đây mày chết ở đâu thế hả?”
“Sao thế, gần đây không ăn đòn nên da ngứa rồi à?” Thời Sênh nhướng mi, cười cực kỳ vô lại.
“Cậu Trì à, nhìn cô ta kiêu ngạo chưa kìa, để mấy anh em dạy dỗ cô ta giúp cậu nhé?” Một tên côn đồ đứng sau lưng Trì Ninh lập tức nói với giọng hăm dọa.
Sắc mặt Trì Ninh xanh mét, không nói gì. Tên côn đồ kia tưởng Trì Ninh cho phép nên xắn tay áo tiến lên.
Cô nàng này xinh đẹp thật, đáng tiếc lại đắc tội với cậu chủ Trì.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn bọn chúng tiến lại gần, tóm lấy cánh tay đầu tiên thò tới một cách chính xác rồi giật xuống một cái.
“A!”
Tiếng kêu rên thảm thiết làm cho người xung quanh không khỏi nhìn tới. Trong nháy mắt, ngoài cổng trường đã bị một đám người vây lại.
Cuối cùng, trận ẩu đả này kết thúc bằng một mảnh tiếng kêu rên cực kỳ đau đớn.
Sắc mặt của Trì Ninh càng kém hơn. Người trong trường không đánh thắng được cô ta, người ngoài trường cũng không thắng nổi, cô ta lợi hại như thế từ lúc nào kia chứ?
“Trì Tây, mẹ bảo mày cuối tuần này về nhà.” Trì Ninh cả giận mắng, “Ăn hại!”
Đám người vẫn đang lăn lộn kêu rên trên mặt đất không khỏi thấy buồn bực trong lòng. Bọn họ đâu ngờ được con bé này lại có thân thủ tốt như thế. Giờ lại bị Trì Ninh mắng là phế vật, trong lòng đám người này càng thấy buồn bực thêm.
“Vì sự an toàn của mấy người, tao không về.” Ông bà Trì chắc chắn đang có âm mưu gì đó, cô mà về sợ sẽ không nhịn được mà chém chết bọn họ, như thế thì sao còn có thể vênh váo cho bọn họ nhìn, hoàn thành di nguyện của nguyên chủ chứ?
“Tao không cần biết mày có về hay không, dù sao tao cũng truyền lời rồi đấy.” Trì Ninh tỏ vẻ chán ghét, “Còn định để mất mặt tới lúc nào nữa, đi!”
Trì Ninh nghênh ngang rời đi, phỏng chừng là đã bị Thời Sênh đánh cho sợ rồi.
Đến khi đám người trên mặt đất vội vã bò dậy và đuổi theo Trì Ninh thì người xem xung quanh cũng tản đi, nhưng vẫn có người chỉ trỏ vào Thời Sênh. Tốt xấu gì cũng là một hoa hậu giảng đường, lúc trước yêu kiều, thục nữ bao nhiêu, giờ lại bạo lực bấy nhiêu, chẳng lẽ không đáng chú ý sao?
Mà những ngày kế tiếp, mỗi ngày Thời Sênh tới trường đều sẽ nhận được một bó hoa tường vi, tin đồn về cô càng lúc càng nhiều hơn.
Người ta tán gái trước giờ đều tặng hoa hồng, ai lại đi tặng hoa tường vi chứ?
Hơn nữa cũng chẳng phải chỉ có mỗi hoa tường vi. Có người còn nhìn thấy Thời Sênh thu được những hộp quà kỳ quái, không biết bên trong có gì nhưng tuyệt đối không phải loại đồ bình thường. Vì thế, tất cả mọi người đều truyền tai nhau rằng hoa hậu giảng đường Trì Tây bị một kẻ biến thái theo đuổi.
Nhưng người theo đuổi này là ai thì chưa ai gặp bao giờ.
Cuối tuần, Thời Sênh không về Trì gia, hôm sau liền nhìn thấy tin tức đính hôn của chính mình trên báo.
#Cô chủ của tập đoàn nổi tiếng Trì Thị và Thái tử gia của tập đoàn Long Thị hỷ kết liên lí#
Phía dưới là ảnh cô mặc váy cưới đứng bên cạnh một gã đàn ông xa lạ.
Thời Sênh: “…” Ông bà Trì này cũng giỏi thật, kỹ thuật photoshop không tệ nha, nhất định là đã bỏ ra rất nhiều tiền rồi.
Giỏi thật, còn có cả kỹ thuật tới bực này cơ à?
Ông bà Trì cảm thấy nếu họ phát tin này ra thì dù cô có đồng ý hay không thì nó cũng đã là sự thật, cứ cần ép cô về nhà trước, chỉ cần cô về nhà thì bọn họ sẽ có cách ép cô thỏa hiệp.
Thời Sênh không thể không nói, phải làm con của một cặp cha mẹ thế này đúng là xui xẻo tám kiếp.
Thời Sênh gọi điện thoại tới công ty, để bọn họ tra thông tin về tập đoàn Long Thị, người trong công ty cũng đã nhìn thấy tin tức này, tuy rằng bọn họ không biết Thời Sênh là cô cả của Trì gia, nhưng khuôn mặt và tên đều chuẩn, một đám người nghe thấy sếp nhà mình bị ép đính hôn thì đều tỏ vẻ căm phẫn tột cùng, tỏ vẻ sẽ tra đủ tổ tông 18 đời của tập đoàn Long Thị kia.
“Có cần anh giúp đỡ không?”
Thanh Yến xuất hiện bên người Thời Sênh lặng yên không phát ra một tiếng động nào, trong tay cầm tờ báo ra sáng nay, trên toàn bộ trang đầu là ảnh chụp của “cô” và Thái tử gia tập đoàn Long Thị.
“Em còn tưởng anh không xuất hiện nữa chứ.” Thời Sênh ngồi dưới đất, lưng dựa vào sofa: “Sao anh biết là em không muốn?”
Thanh Yến buông tờ báo ra, “Người của anh, đương nhiên là anh tin rồi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Không phải anh không muốn gặp em, chỉ là…”
Ánh mắt dừng lại trên cổ Thời Sênh, mỗi lần nhìn thấy cô liền không thể khống chế nổi dục vọng muốn hút máu.
Thời Sênh kéo cổ áo, để lộ ra cái cổ trắng nõn như ngọc, ghé vào sát miệng hắn.
Thanh Yến nửa quỳ xuống trước mặt cô, đầu ngón tay hơi lướt qua cổ, cúi người ngậm lấy, hàm răng sắc bén đâm vào da. Thời Sênh hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ chờ cho tới khi hắn buông mình ra.
Nhưng lần này, Thanh Yến mãi không chịu buông cô ra, mất máu quá nhiều nên Thời Sênh cũng thấy hơi choáng váng, “Thanh Yến, đủ rồi!”
Thanh Yến như bừng tỉnh, đột nhiên buông Thời Sênh ra.