Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 237 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 237: Hôn ma nghich ngợm (9)
An Tổ đẩy cửa vào, bị bùa chằng chịt bên trong doạ cho sợ hãi.
“Chị ma nữ… đây đây… anh Phong làm thế này làm gì?” Làm nhiều bùa thê vây chị.
Χέ di.
“Ả, vâng” An Tố đóng cửa lại, rồi mới đi xé bùa dán Xung quanh.
Nhưng tay của cô ấy vừa tiếp xúc vào giấy bùa, liền đau bỏng rát, cô ấy co rúm lại, cảm giác mình có thể chịu đựng được, lại chịu đau nhanh chóng xé hết bùa.
Đợi cô ấy xé hết, tay đã máu thịt lẫn lộn.
“Được rồi chị ma nữ” An Tố đưa tay ra sau lung.
“Đồ ngốc.” Thời Sênh bay tới trước mặt cô ấy, “Đưa tay ra đây.”
“Aa… không sao ạ!” An Tố đỏ mặt lui về phía S3Ul.
“Mau lên.” Thời gian của bản cô nương đều tính bằng giây đó biết không?
Lúc này An, Tổ mới chịu đưa tay ra, Thời Sênh nắm lấy tay cô ấy, một cảm giác mát lạnh che phủ lên trên.
Vết thương bị giấy bùa làm bỏng trên tay, dùng mắt thường có thể thấy đã nhanh chóng lành lại.
“Tạm thời thế này đã, linh lực của tôi phải giữ lại chút, không thì lát nữa đánh nhau không thắng được.” Thời Sênh buông An Tố ra, tay cô ấy đã thành sẹo, dù hơi khó nhìn, nhưng cũng không đau chút nào.
An Tổ kinh ngạc, ma còn có năng lực này à?
Thời Sênh lười giải thích sự khác nhau giữa ma và ma tu cho cô ấy, bay thẳng ra bên ngoài.
“Chị ma nữ, chị đi đâu thế?”. An Tố vội đuổi theo.
Thời Sênh dừng lại, hơi nhíu mày, hình như cô không biết Phong Cẩm đi đâu.
Trên tấm giấy mời đó cũng không viết địa điểm, chẳng trách hắn không sợ gì đưa cho cô xem như thế.
“Chị manữ?” An Tổ không hiểu nhìn cô, sao lúc thì vô cùng gâp gáp, lúc lại đột ngột dừng lại.
Thời Sênh bực bội gãi đầu, có bệnh vái tứ phương hỏi An Tố, “Cô có biết Đại hội trừ ma ở đâu không?”
Đại hội trừ ma? An Tổ lắc đầu không biết.
Cô ấy chỉ từng nghe tới Thầy Trừ Ma, còn chưa từng tiếp xúc, càng chưa từng nghe thấy Đại hội bao giờ.
Thiên Đô Sơn. Ở đây có mấy đạo quán nổi tiếng nhất.
Trận nổ dữ dội khiến người ngü dưới Thiên Đô Sơn đều tỉnh dậy, đến quần áo cũng không kịp mặc chạy về phía dưới núi.
“Chuyện gì vậy?”
“Nổ gì vậy… tôi cảm thấy cả ngọn núi đều đang chân động, động đât sao?”
“Không thấy ánh lửa, không biết là thứ gì, mau xuống xem xem.”
Một nhóm người hùng hục chạy tới chân núi, một hố lớn đen sì sì dưới chân núi, chặn đứng đường lên núi.
Trong hố lớn còn loé lên chớp điện không ngừng.
Người chạy xuống không ít, như Nguỵ Tấn phân minh, hình thành 2 đội.
“Cái này… cái này là gì?”
“Hổ lớn như vậy, sao nổ được?” Họ không nhìn thấy một đốm lửa nào, chỉ nghe thấy tiêng nô.
“Mọi người có nhớ tin tức trước đó không lâu không ạ?” Một thiếu niên gương mặt búp bê tuổi tác không lớn yếu ớt lên tiếng.
“Tiểu Bạch nói là tin tức tiểu khu xuất hiện hô trờiá?” Người trung niên bên cạnh lập tức tiếp lời.
Thiếu niên bị gọi là Tiểu Bạch gật gật đầu, “Mọi người không cảm thấy cái bên này rất giống bên trong tin tức miêu tả sao? Đột nhiên nổ lớn, không có bất cứ đốm lửa nào, xuất hiện một hố lớn, trong hố có chớp điện…”
“Tiểu Bạch nói có lý, lẽ nào người ngoài hành tinh rơi xuông núi Thiên Đô chúng ta?”
Nhóm người đứng đối diện lập tức giễu cợt, “Thường ngày nói người của Bạch Vân Quan các ngươi không có tri thức, không có văn hoá, các người còn trưng ra bộ dạng không tri thức không văn hoá còn đặc biệt kiêu ngạo không biết xấu hổ. Có xem khoa học chưa, thế giới này làm gì có người ngoài hành tinh…”
“Trường Xuân Quan các ngươi giỏi như thế, sao tiền hương hoả không bằng Bạch Vân Quan chúng ta?”
“Muốn đánh nhau phải không?”
“Tới đây, đánh đi, sợ Trường Xuân Quan các ngươi chắc.”
Balabala.
Thấy người 2 bên sắp đánh nhau, có người đột nhiên nhìn thấy đối diện hố lớn xuất hiện một bóng người, hét to lên một tiếng, “Mau. Xem bên đó.”
Chớp điện xèn xẹt loé lên, chiếu vào bóng người đối diện lúcẩn lúc hiện, vô cùng kì dị.
“Đó là người hay là ma? Hay là người ngoài hành tinh?”
“Là ma.” Thiếu niên Tiểu Bạch nói một tiếng, nhưng giọng cậu ấy quá nhỏ, bị người hai bên át hết rồi.
Thời Sênh suýt thì quỳ với đám người này, đây mà là người của đạo quan sao? Hoàn toàn không nhìn ra, chẳng khác gì dân chợ búa.
Quá huỷ hình tượng đạo sĩ trong lòng cô.
Bóng người họ nhìn thấy là An Tố, Thời Sênh bay bên cạnh An Tố, ngoài thiếu niên Tiểu Bạch đó, không ai nhìn thấy cô.
“Qua đó hỏi họ xem, đại hội Trừ Matổ chức ở chỗ nào?” Thời Sênh đã không ôm bao nhiêu hi vọng, đám người này rõ là đồ bỏ đi mà.
Có lẽ cũng chỉ là những người bình thường dựa vào danh tiếng của đạo quan khoác lác.
Đến nhìn cô ấy cũng không nhìn thấy, kém cỏi.
Họ mà biết được Đại hội trừ ma toàn nhân tài thực sự thì mới là lạ.
An Tố đi theo cô suốt dọc đường, đều là ngẩn ngơ cả người.
Chị ấy lại nổ ra cái hố lớn như vậy ở trước cửa núi Thiên Đô, còn bảo cô đi hỏi đám người đối diện đó, Đại hội Trừ Ma ở đâu.
Đây chẳng phảiphá hoại bối cảnh sao? Người ta lại nói cho chị chắc. Hơn nữa cái hổ này… Hình như giống y hệt với tiểu khu của cô ấy.
Đúng rồi, cô ấy luôn cảm thấy giọng chi ma nữ hơi quen thuộc, lần đó cô ấy và Nạp Lan Ảnh… giọng nói đột nhiên xuất hiện đó không phải chính là chị ấy sao?
Trước đây vì sao cô không chú ý thanh kiếm đó Chứ?
Nghĩ đến những lời ban đầu cô nói, An Tố lại ấm áp trong lòng, lúc đó chị ấy đã nhắc nhở bản thân, Nạp Lan. Ảnh không có ý tốt gì, nhưng bản thân lại không đặt trong lòng.
Mặt An Tổ đỏ như cắt ra máu, nóng như lửa cháy, lại bị chị ma nữ nhìn thấy cô ấy và Nạp Lan. Ảnh gì gì đó, không biết Chị ma nữ nhìn thấy bao nhiêu, cảm giác không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa.
An Tổ chạy về phía đối diện.
Đối diện là đám người, không phải yêu ma quỷ quái, cô ấy không sợ lắm, chỉ là vừa nghĩ tới hố lớn bên cạnh, cô ấy liền cảm thấy hơi hoang mang.
“Hắntatới rồi… hắntamuốn làm gì?” “Haiz, là con gái.”
Vô số ánh đèn quét lên gương mặt cô khiến cô suýt mù cả mắt, rơi vào trong hố bên cạnh.
An Tổ căng thẳng đi tới trước mặt một đám người ánh mắt kì lạ, tim đập thình thịch, họ có thể phát công kích với cô ấy không?
“Cô gái… cô là… cô… cô… là người hay là người ngoài hành tinh?” một nam nhân mặc đồ có in hình gấu con run rẩy lên tiếng.
“Tôi là người.” An Tổ tối tối sầm mặt, cô ấy có chô nào giông người ngoài hành tinh?
“Là ngườià, là người thì tốt.” Chàng trai gấu con vỗ ngực thở phào, thở được một nửa, “Ả mà không phải, nửa đêm cô chạy tới đây làm gì? Còn cái hố này, là cô làm ra sao?”
“Không phải.” An Tố thành thực lắc đầu, hổ là chị ma nữ làm ra, cũng không coi là nói dối.
“Không biết vị tiểu thư này nửa đêm chắn ba tới núi Thiên Đô ta có việc gì?” “A… cái đó…”An Tổ lúng túng gải đầu, “Tôi muốn hỏi cuộc thi Đại hội Trừ Ma của các chú tổ chức ở đâu, có ai biết không ạ?” “Đại hội Trừ Ma?” Chàng trai gấu con hỏi lại.
An Tổ gật đầu như gà con mổ thóc, trông chờ nhìn người đó.
Chàng trai gấu con mặt mày mơ màng, “Đó là gì?”
An Tố: “…” Vì sao thân là đạo sĩ của núi Thiên Đô, mà
hắn lại có thể không biết Thầy Trừ Ma là gì? Đùa cô ấy sao?