Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 253 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 253: Thương thần uy vũ (3)
Đêm đó, Thương Lan bị triệu kiến khẩn cấp.
Thời Sênh ngồi thẳng ở trên ghế ngự tứ, sắc mặt hơi trắng bệch, Bích Hỷ đứng ở đằng sau cô, tức giận nhìn.
Mà ở giữa có một thiếu nữ đang quỳ, vết thương trên người đã xử lý rồi, thân hình hơi run rẩy, cắn chặt môi mới không thốt ra thanh âm.
Bên cạnh cô ta vẫn còn một người đang quỳ, mặc y phục thừa tướng, chính là phụ thân của Nguyệt Dao.
Lúc Thương Lan đến thì đã nhìn thấy tình cảnh này rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Thanh Hoan, chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, dung mạo xinh đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ, mí mắt rủ xuống, khe khẽ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là do quá hoảng sợ mà thành.
Thương Lan chỉ nhìn cô một cái rồi thu mắt lại, tầm nhìn rơi xuống người Nguyệt Dao đang quỳ trên mặt đất.
Nhìn cô ta lại càng đáng thương hơn, trên người chỉ mặc một bộ áo mỏng, thời tiết này lại phải quỳ trên mặt đất, chắc chắn là rất lạnh.
Đáy lòng Thương Lan bất giác thấy lo lắng đến khó hiểu, thể nhưng trước mặt Hoàng thượng hắn không thể biểu hiện ra quá nhiều, chỉ có thể nén chặt cảm giác lo lắng mà bản thân hắn cũng chẳng thể nào hiểu rõ kia xuống.
Hắn điềm tĩnh tiến lại gần, hành lễ, “Bệ hạ.”
Mặt Thần hoàng đầy vẻ tức giận, “Ái khanh, chuyện này do khanh mà ra, khanh nói xem nên xử lý như thế nào.”
Thương Lan không tỏ vẻ gì, giọng nói thản nhiên: “Vi thần nhận được lệnh truyền liền tiến cung, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.”
Nghe Thương Lan nói như thế, Nguyệt Dao lập tức lên tiếng, “Dân nữ không ám sát công chúa Thanh Hoan, nàng ây vu oan cho dân nữ.”
“Hỗn xược!” Thần hoàng trầm giọng quát, vẻ giận dữ trên mặt càng nặng hơn.
Thừa tướng quỳ bên cạnh vội vàng dùng ánh mắt ngăn cản Nguyệt Dao, khấu đầu nói: “Bệ hạ tha tội, đều là do vi thần thường ngày quản giáo không nghiêm.”
Thần hoàng cầm ly trà trên bàn ném xuống, “Thế này là quản giáo không nghiêm sao? Hôm nay nếu như công chúa Thanh Hoan có một chút chuyện nhỏ gì, cả An gia nhà các ngươi cũng không đủ bồi thường”
Ly trà bị ném lên người thừa tướng, nước trà nóng bỏng trong ly đều đổ hết lên lưng ông ta, may mà lúc này thời tiết mát mẻ, ngấm vào trong cũng không quá nóng.
“Vâng vâng, vi thần biết sai rồi, bệ hạ bớt giận.” Thừa tướng dập đầu cồm cộp xuống.
Thời Sênh cúi thấp đầu, làm như không thấy màn kịch của Thần hoàng và thừa tướng.
Mà Thương Lan cũng biết được việc gì đã xảy 3.
“Bệ hạ, vi thần có mấy vấn đề chưa rõ muốn hỏi công chúa Thanh Hoan.”
Thần hoàng nhìn về phía Thời Sênh, Thời Sênh hơi ngẩng đầu, tròng mắt nhìn thắng vào Thương Lan.
Đôi mắt này không như Thương Lan nghĩ, không hề có chút sợ hãi nào, hoàn toàn bình tĩnh, giống như hồ nước lạnh lẽo tháng Chạp, không chút gợn sóng, nhưng lại làm cho người ta đông cứng dị thường.
Hắn nghe thấy cô bình tĩnh nói, “Tướng quân Thương Lan muốn hỏi bản cung cái gì?”
Thanh âm trong trẻo, nhưng vẫn mang theo uy nghi.
“Công chúa Thanh Hoan nói An tiểu thư xông vào dịch quán hành thích người, thân thể của An tiểu thư từ nhỏ đã không tốt, lực tay không nâng được tấc sắt, dịch quán thủ vệ nghiêm ngặt, nàng ấy đã xông vào dịch quán như thế nào?”
Thời Sênh nhướng mày, “Ý ngươi là ta đổ oan Cho Cô ta?”
“Thần chỉ thấy kỳ quái, không có ý này.”
Thời Sênh nhìn mấy người phía dưới một lượt, Hoàng thượng và thừa tướng diễn kịch, thể hiện ra là mình phẫn nộ biết bao, trên thực tế chẳng qua chỉ là làm cho cô xem mà thôi.
Thương Lan dến đây là muốn diễn kịch cùng Với nữ chính sao?
“Ngươi muốn nói là bản cung mời cô ta đến dịch quán sau đó vu oan giá hoạ cho cô ta đúng không?”
Thương Lan nhíu mày, hiển nhiên là không nghĩ đến Thời Sênh lại nói thẳng ra như thế.
Thời Sênh hừlạnh, “Bản cung và cô ta trước không thù nay không oán, tại sao lại phải vu oan giá hoạ cho cô ta? Muốn làm cho một người chết đối với bản cung mà nói dễ như trở bàn tay, tại sao bản cung phải chọn một cách phiền phức như thế?
“Cô đố kỵ với ta.” Nguyệt Dao đột nhiên lên tiếng, cô ta không thể để cho cô gái này đổ tội danh ám sát lên đầu cô ta được, lòng như lửa đốt, câu này liền bật ra khỏi miệng.
Nói xong cô ta cũng hối hận, nhưng bây giờ không có cơ hội cho cô ta hối hận nữa, chỉ có thế cô chông đỡ mà thôi.
“Ta đố kỵ với cô cái gì?” Thời Sênh nheo mắt lại.
“Ta và tướng quân Thương Lan qua lại gần gũi với nhau, nhưng ta với ngài ấy chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, cô không cần phải nhắm vào ta như thế.” Nguyệt Dao nói xong tự đáy lòng mình cũng khen
ngợi mình một chút.
Nói như thế, có lẽ không sao nhỉ?
“A, bản cung tại sao lại phải vì tướng quân Thương Lan mà nhắm vào cô.” Giọng điệu của Thời Sênh vẫn bình tĩnh như cũ.
Nguyệt Dao há hốc mồm, sao mãi mà cô gái này không chịu đi theo kịch bản như thế?
“Cô… sắp gả cho Tướng quân Thương Lan, lẽ nào không nên…”
“Nhưng bản cung không hề quen biết cô, làm sao nói đến chuyện nhắm vào cô?”
“Điện hạ của chúng ta mới đến thành Trường An, căn bản không hề quen biết An tiểu thư, sao lại đi nhằm vào An tiểu thư. Ngược lại là An tiểu thư, canh ba nửa đêm chạy đến ám sát điện hạ nhà chúng ta, cũng may mà điện hạ có luyện chút công phu, nếu không thì không chừng bây giờ…”
Bích Hỷ nói rồiòa lên khóc nức nở.
Thời Sênh tặng cho Bích Hỷ một ánh mắt khen thưởng, đây mới là đồng đội như thần.
Thời Sênh lạnh lùng nhìn Nguyệt Dao, “Phụ hoàng đưa bản cung đến Thần quốc không phải là để cho người khác đối đãi như thế này, nếu đã vậy, không hòa thân thì thôi, chắc phụ hoàng cũng sẽ không trách bản cung”
Thời Sênh chỉ nói hai câu đã lôi chuyện hoà thân vào.
Sắc mặt Thần hoàng thay đổi, “Thanh Hoan công chúa, chuyện này trâm nhât định sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
“Không cần đâu, trước giờ bản cung chưa từng phải chịu sự tức giận thế này.” Thời Sênh đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Thương Lan, “Nếu như Tướng quân Thương Lan và An tiểu thư đã ý hợp tâm đầu, bản cung cũng không làm người xấu, miễn cho người ngoài nói bản cung không biết liêm
3?
Sl.
“Ta không có…” Nguyệt Dao lắc đầu, bây giờ cô ta có lý cũng không nói rõ được.
“An tiểu thư, nếu đã thích thì cứ to gan mà theo đuổi, hà tất phải dùng loại thủ đoạn này.” Thời Sênh nhìn Nguyệt Dao, ngữ điệu bình tĩnh, nhưng đáy mắt của cô đầy ác ý, “Cô không hạ thủ, sớm muộn gì cũng biến thành của người khác thôi.”
Nguyệt Dao muốn bóp chết Thời Sênh, cô gái này cố ý đúng không?
Thời Sênh xoay lại, cúi người với Thần hoàng, “Thấy An tiểu thư một lòng si mê như vậy, xin Thần hoàng hãy tác thành cho tướng quân Thương Lan và An tiểu thư điạ”
“Thanh Hoan công chúa.
“Thần hoàng yên tâm, ta sẽ thuyết phục phụ hoàng” Cô ngừng lại, “Vốn dĩ chuyện này bản cung cũng không đồng ý, nếu đã có thể giải quyết như thế, cũng coi như mọi người đều vui, dưa hái xanh không ngọt.”
Thần hoàng nhìn Thời Sênh, cuối cùng cũng thở dài một tiếng.
Điều ông ta lo lắng chính là hai nước Nam Tấn và Sở Dương liên thủ với nhau.
Nếu cô đã nói không vì chuyện này mà trở mặt với Thần quốc, vậy thì ông ta cũng không cần lo lắng gì nữa.
“Thanh Hoan công chúa khoan hồng độ lượng như thế thực sự là hiếm có…” Thần hoàng vui vẻ khen ngợi, cứ như đây là con gái ruột của mình vậy.
Mặt Thời Sênh không đổi sắc tiếp nhận lời khen, nhưng vẫn không muốn bỏ qua cho nam chính và nữ chính, “Thần hoàng nhất định phải thành toàn cho bọn họ. Vì tướng quân Thương Lan, An tiểu thư có thể làm chuyện như vậy, ta tự thấy không bằng được.”
“Cái này…” Thần hoàng chần chừ nhìn tướng quân Thương Lan, thần sắc Thương Lan lãnh đạm, không nhìn ra cảm xúc gì.
Nguyệt Dao đại khái là muón giải thích, thế nhưng mội mấp máy mấy lần, cũng không phát ra tiêng nào.
Thời Sênh bày ra bộ dạng, hôm nay ông không hạ chỉ thì chuyện này không xong đầu.
Thần hoàng không đoán ra được rốt cuộc nha đầu này đang nghĩ gì.
Ám sát rốt cuộc là thật hay giả, trong lòng bọn họ hiểu rõ, thế nhưng bây giờ ép ông ta hạ chỉ làm mối cho Thương Lan và Nguyệt Dao là ý gì?