Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 289 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 289: Tường vi máu (15)
Ngải Duy có lẽ không ngờ rằng Thời Sênh sẽ phản ứng như vậy, cô đừng yên tại chỗ sững sờ.
Mãi đến khi người phía sau vỗ vai cô, cô mới tỉnh lại.
Cô quay đầu xem người vỗ vai mình là ai, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Tư Không, cô ta…”
“Không sao, em đã cố gắng rồi, phần còn lại hãy giao cho họ.” Tư Không Táp cười rồi xoa xoa đầu cô.
Ngải Duy cắn môi, “Những chuyện đó, đúng thật là cô ta làm sao?”
“Không phải đã có người quay lại video sao.” Tư Không Táp nhíu mắt nhìn về hướng mà Thời Sênh vừa đi.
Nghe xong, ánh mắt Ngải Duy kiên định hơn.
…
Thời Sênh vào trường, đi không xa lại gặp Tả Liệt.
Bổn cô nương hôm nay ra đường mà không xem lịch hoàng đạo sao?
Hết nữ chính rồi lại nam chính đưa đến cổng.
“Bọn họ đặt bẫy phía trước, cô nên cẩn thận.” Tả Liệt lạnh lùng ném cho cô câu nói này, hoàn toàn không có ý gây sự, nói rồi hắn quay người biến mất ngay trước mặt Thời Sênh.
Quái quỷ gì thế này?
Nói gì thì nói cho rõ ràng đi chứ!
Còn nữa, tại sao nam chính lại đột nhiên đổi chiến tuyến vậy?
Trận liên hoàn?
Nhắc nhở cô phía trước có cạm bẫy… Trong tình hình địch ta phân minh, cô tuyệt đối không thể tin, vì vậy cô sẽ đi điều tra, sau đó phía trước đúng là có cạm bẫy…
Thời Sênh thấy mình lại bị lý thuyết âm mưu quá rồi.
Có lẽ nam chính chỉ đơn thuần là nhắc nhở cô?
Dù gì họ cũng là ma cà rồng thuần chủng.
Trên thế giới này, ma cả rồng thuần chủng tồn tại cũng không nhiều.
Đều là ma cà rồng, việc gì phải đấu đá nhau quá gay gắt làm gì.
Bất luận có phải thật hay không, Thời Sênh cũng chọn cách rời khỏi trường học.
Cây đại thụ không có đây, yên phận làm một mỹ nữ vẫn tốt hơn.
Gần đây không thích hợp sát sinh.
Vì thế một đám người núp trong tối đợi, từ sáng sớm cho đến khi trời đầy sao, nhưng vẫn không thấy người đâu.
Con đường này chúng mai phục là con đường mà cô nhất định phải tới trường.
Tại sao cô vẫn chưa tới?
Những người mai phục ở phía ngoài trường cũng không thấy cô đi ra.
Vậy cô đi đâu?
Ngải Duy biết được thông tin này từ Tư Không Táp, cũng có chút không hiểu.
Vốn dĩ cô ta muốn dụ Thời Sênh tới chỗ mai phục, nhưng cô ta còn chưa nói được mấy câu, Thời Sênh đã bỏ đi, nên kế hoạch này thất bại.
Nhưng đúng là cô ta đã đi vào trường, và cũng chưa nhìn thấy cô ta đi ra.
“Tư Không, liệu cô ta có giết người nữa không?” Ngải Duy hơi sợ hãi, chuyện phát sinh gần đây quá tàn nhẫn.
Trong trường, thường xuyên có người bị ma cà rồng hút máu, mà đều là những người thân quen với cô, nhìn thấy những người vừa mới hôm qua thôi vẫn còn cười đùa với mình, vậy mà ngày hôm sau đã năm im, gương mặt trắng bệch trên đất, Ngải Duy sợ hãi tột cùng.
Đây như âm mưu nhằm vào cô, người phía sau đang hù dọa cô. Mà sau đó lại có người quay được, người kia chính là Di Nại.
Cô sớm đã nghi ngờ cô ta, có thể tự do ra vào trường học, lại còn có mâu thuẫn với cô, chỉ có thể là cô ta.
Tư Không Táp ôm chặt Ngải Duy, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô, “Đừng sợ, có anh đây, cô ta sẽ không làm hại em được đâu.”
Ngải Duy vùi đầu vào lòng Tư Không Táp, “Cảm ơn anh, Tư Không.”
“Đồ ngốc, em là bạn gái của anh, bảo vệ bạn gái không phải là trách nhiệm của anh sao?”
Ngải Duy nín khóc mỉm cười.
…
Mấy ngày tiếp theo cũng không đến trường, chỉ quanh quẩn một lúc ở phía ngoài trường.
Đám người canh gác giám sát ở gần đây cũng không ít.
Nhưng trước đây cô luôn vùi mình trong thế giới của mình, xảy ra chuyện gì cũng hoàn toàn không biết.
Lương Cách thấy điện thoại của Thời Sênh khi đang ăn cơm tối, cô thấy số điện thoại trên màn hình nhưng không lập tức bắt máy.
“Cách Cách, sao không nghe điện thoại?” Bà Lương nhìn con gái, mặt đầy vẻ thắc mắc.
Lương Cách tắt chuông điện thoại, cười trấn tĩnh, “Số lạ, có lẽ là tiếp thị ạ.”
Nghe thế, bà Lương hơi chán ghét, “Đám người đó bây giờ đúng thật phiền phức chết đi được.”
Hiển nhiên là bị những cuộc gọi tiếp thị làm phiền, bực bội.
Ăn cơm xong, Lương Cách cầm điện thoại quay về phòng, cô tháo chiếc điện thoại mới mua, rồi lắm sim mới, ấn số bấm gọi đi.
Lương Cách đi vào phòng vệ sinh, mở vòi nước, bên đó cũng có tiếng nhận cuộc gọi.
“Chị, có người giám sát em, nói ngắn gọn là, gần đây ở trường phát sinh rất nhiều vụ hút máu, có người quay được video chị đang hút máu, bây giờ Đồng minh gì gì đó muốn tới trường bắt chị.”
“Nhà em ở đâu?” Cuộc điện thoại không hỏi vấn để khác, mà lại hỏi một câu chẳng liên quan gì.
“Số 37, Đường Thiên Minh.” Mặc dù Lương Cách thấy lạ, nhưng vẫn nói địa chỉ với cô.
Gia cảnh Lương Cách cũng không tệ, họ ở trong một căn biệt thự độc lập.
Lúc Thời Sênh đến bên ngoài căn biệt thự, quả nhiên cô phát hiện bên ngoài đang
có người giám sát.
Thời Sênh gửi tin nhắn hỏi vị trí phòng của Lương Cách.
Sau đó cô từ cửa sổ nhảy vào.
“Chị…” Lương Cách thấy Thời Sênh từ cửa sổ đi vào, nên giật mình.
Ngay sau đó cô vội bịt chặt miệng, rồi chỉ chỉ vào căn phòng.
Thời Sênh lấy một chiếc máy nhiễu âm trong không gian ra rồi ném lên trên bàn, “Không sao rồi.”
“Chị Di Nại, sao chị lại đến đây?” Vừa nghe Thời Sênh nói không sao rồi, Lương Cách lập tức buông tay, gương mặt lo lắng.
“Bọn chúng giám sát em bao lâu rồi?”
“Chiều nay mới bắt đầu, em tan học quay về thì phái hiện bên ngoài cửa dang có người đứng đợi, chúng nói là muốn kiểm tra đường dây.”
Khu vực căn biệt thự Lương Cách ở an ninh rất tốt, cứ nửa năm lại tiến hành kiểm tra các nguy cơ tiềm ẩn một lần.
Nhưng lần trước kiểm tra là mới cách đây hai tháng, rõ ràng là không thể kiểm tra lại sớm như thế được.
Lương Cách chỉ là một cô bé, không dám lời qua tiếng lại với bọn họ, nên đã để bọn họ vào, kết quả đúng là bọn họ giả vờ giả vịt kiểm tra qua một lần, cuối cùng còn viết một biên bản cho cô.
Lương Cách là cô gái cẩn thận, đợi đám người kia đi hết, cô mới xem kỹ một lượt những chỗ mà họ vừa kiểm tra xong.
Kết quả là, cô phát hiện được vài thứ đồ kỳ lạ, cô đem xuống hỏi bố cô, bố cô là người làm về thiết bị điện tử, vừa nhìn ông đã nhận ra là máy nghe lén.
Gia đình cô trước nay không gây thù hằn với ai, cô cũng không nghe nói gần đây bố cô có cạnh tranh kinh doanh gì cả.
Vì vậy cô nghĩ ngay đến chuyện ở trường gần đây, cô đoán chắc chắn là có liên quan tới Thời Sênh, nhưng cô không nói với bố.
“Thông minh lắm cô gái.” Thời Sênh vỗ nhẹ vào đầu Lương Cách.
Lương Cách xoa xoa đầu, rồi cười ngại ngùng, nhưng cũng có chút tự hào, “Ở trường chỉ có em hay lại gần chị, nên nếu bọn chúng không tìm thấy chị, thì nhất định sẽ tìm em.”
“Em hãy dán mấy lá bùa này ở xung quanh căn biệt thự.” Thời Sênh rút ra mấy lá bùa kỳ quái, “Sắp tới hãy xin nghỉ đừng đến trường, ở nhà đợi đi.”
“Hả? Làm như vậy không phải bọn họ sẽ càng nghi ngờ sao.”
“Chị chỉ muốn đảm bảo sự an toàn của em, bọn chúng hoài nghi hay không cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của chị.” Cô không sợ bọn chúng.
“Ồ.” Lương Cách nhận mấy lá bùa, rồi tò mò lật qua lật lại, “Đây là bùa gì vậy?”
“Dùng để phòng ngự.”
Phòng ngự? Vậy tức là cô sẽ không thể ra khỏi căn biệt thự, còn bố mẹ cô thì thế nào?
Thời Sênh lại lấy ra một sợi dây chuyền, đeo vào cổ Lương Cách.
Lương Cách được Thời Sênh đeo cho, cô ta vội lén lút nhìn khuôn mặt của cô, tim bỗng nhiên như đập nhanh hơn.
Sư tỷ đẹp thật đấy!
“Đừng làm rơi.” Ngón tay Thời Sênh lướt qua chiếc dây chuyển trên cổ cô ta, rồi đặt mặt dây chuyển vào trong lớp áo của cô ta.
“Vâng vâng.” Đồ chị Di Nại tặng cho cô, cô nhất định không làm mất.
“Nhà em có mấy người?” Thời Sênh hỏi.
Lương Cách hơi đỏ mặt: “Có bố và mẹ em nữa.”
Thời Sênh gật đầu, rồi lấy thêm hai chiếc dây chuyền như vậy đưa cho cô ta, “Đưa cho bố mẹ em đeo, đừng làm hỏng, sau này sẽ phải trả lại chị.”
“Hả?” Phải trả lại sao?
Nhìn bộ mặt nhận phải sự đả kích của Lương Cách, tâm trạng của Thời Sênh đột nhiên tốt hơn nhiều, “Cái của em không cần trả lại, cái của bố mẹ em thì phải trả lại tôi.”
Nghe nói chiếc của mình không cần trả lại, Lương Cách lập tức cười rạng rỡ.
Đồ chị Di Nại tặng, thật vui quá.