Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 292 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 292: Tường vi máu (18)
Cô ta là ai?
Lúc này mặt Thời Sênh ngây ra.
Thế quái nào lại có người giống Di Nại y hệt như vậy?
Hệ thống cậu ra đây, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện tử tế với nhau.
Chắc chắn là kịch bản do hệ thống ngu dốt kia thêm vào.
[Ký chủ, trước đây tôi đã nhắc nhở cô, độ khó của kịch bản sẽ ngày càng tăng, xuất hiện thứ gì cũng đều là bình thường.]
Bình thường cái con khỉ.
Độ khó của kịch bản tăng là cậu có thể tùy ý thêm tình tiết được sao?
Con khốn này là ai?
Cậu nói đi!
“[Ký chủ, tôi không có thêm bừa tình tiết.] Tình tiết này đều đã được thiết lập sẵn, nó đâu dám tùy tiện sửa đổi, ký chủ đề cao nó quá rồi.
Vậy cậu nói xem con khốn này là ai…
Cô ta nhớ rất rõ ràng, nguyên chủ cài đặt là cô độc không có người nhà.
Cô độc không có người nhà, hiểu không?
Không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào.
Con khốn giống như chị em sinh đôi này chẳng lẽ từ đá chui ra sao?
[….] Ký chủ thật đáng sợ, hệ thống này xin chọn tắt máy offline
Thời Sênh không nhận được phản hồi của hệ thống, cả người rơi vào trạng thái nóng nảy, bực bội.
Vung thanh kiếm trong tay, Thời Sênh trực tiếp xông ra.
Đột nhiên có người xông ra, đám người bên kia cũng giật thót mình.
Kết quả là, họ nhìn thấy người xông ra lại tấn công người mà họ đang bao vây, trong lòng ai cũng thấy nghi ngờ.
Sau khi họ nhìn thấy chính diện, đám người mới không khỏi kinh ngạc.
Đây….
Sao lại có hai Di Nại.
Tổ trưởng, mau quay lại đây, có yêu quái.
Di Nại số 2 có lẽ không ngờ Thời Sênh lại đột nhiên xông ra, nhất thời không phòng ngự, nên bị Thời Sênh đánh úp.
“Giả mạo tôi có vui không?”
“Dám mượn mặt bà đây để làm chuyện xấu, mẹ kiếp, bà đây còn chưa bao giờ làm…”
“Mày trốn cái gì, có bản lĩnh giả danh bà đây, thì đừng có trốn!”
Có lẽ Thời Sênh thực sự nóng vội, ra tay một cách đáng sợ.
Di Nại số 2 thấy mình không đánh lại được, liền bỏ chạy.
Nhưng chưa chạy được hai bước thì bị Thời Sênh chặn lại, “Mày chạy đi đâu?”
Di Nại số 2: “…” Không chạy thì đứng đợi chém thành trăm mảnh sao?
Cô ta không hề biết lực chiến đấu của cô mạnh như vậy.
Còn cả thanh kiếm đó….
Vừa rồi dọa được cô, thật đúng là gặp may.
“Chị.” Di Nại số 2 nhanh chóng trấn tĩnh lại, gương mặt lộ rõ ý cười, “Chị định mói chuyện này trước mặt bao nhiêu người vậy sao?”
Chị cái đầu mày.
Sao bản cô nương lại không biết có em gái lớn như thế chứ.
“Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?” Thời Sênh thô bạo trả lời lại, gương mặt lộ rõ sát khí.
Di Nại số 2: “…” Cô ta không tò mò mình gọi cô ta là chị, không tò mò sao mình lại giống cô ta sao?
Phản ứng này không giống với những gì cô ta dự liệu!
Nhìn đám người đang bao vây xung quanh, Di Nại số 2 có chút vội vàng, “Chị, bọn chúng là người của Đồng minh Huyết Liệp, chúng ta nên đi khỏi đây trước rồi nói tiếp.”
Thời Sênh cười lạnh, “Đám thiểu năng cũng khiến mày sợ hãi đến như vậy, mà còn mặt mũi gọi bà là chị à.”
Khóe miệng Di Nại số 2 run lên, tại sao trước đây cô không biết Di Nại lại là một người tự cao tự đại như vậy.
Còn dám nói người của Đồng minh Huyết Liệp là một đám thiểu năng.
Nếu bọn họ thiểu năng thật, thì 100 năm trước, tại sao Huyết Tộc lại ký khế ước đồng minh với họ?
Sắc mặc Di Nại số 2 lạnh đi, xông tới tấn công Thời Sênh, nhưng đây chỉ là động tác giả, đúng lúc Thời Sênh dùng chiêu phản kích lại, thì cô ta liên bay thẳng lên đỉnh tòa nhà.
Thời Sênh tay lăm lăm thanh kiếm, nhìn theo bóng dáng cô ta biến mất trên đỉnh tòa nhà.
Cả đầu đều là…
Con thiểu năng đấy từ đâu chạy tới vậy!
Tâm trạng Thời Sênh không tốt, không muốn phản ứng lại với đám người muốn chết, nhân lúc đám người kia vẫn chưa sắp xếp thành thế tấn công, cô cũng nhảy lên đỉnh tòa nhà, rồi chỉ nháy mắt biến mất trong bóng đêm.
Đám Đồng minh Huyết Liệp hoàn toàn bị coi thường: “…” Sức bật tốt thì giỏi lắm à! Có bản lĩnh thì xuống đây một đánh một.
…
Thời Sênh đuổi theo Di Nại số 2, nhưng hơi thở của cô ta biến mất tăm mất tích ở phía tòa nhà nhỏ gần đó.
Thời Sênh đứng trước tòa nhà nhỏ, một tay chống cằm ngước nhìn tòa nhà.
Tòa nhà nhỏ chỉ có 4 tầng, nhìn rất cũ kỹ, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm rồi, đứng cạnh tòa cao ốc lớn, trông nó thật kỳ quái.
Thời Sênh đứng nhìn một lúc, cô rút thanh kiếm rồi xông vào trong, bên trong như bị
bỏ hoang, nhưng phía trong thoáng có mùi máu tươi bay ra.
Càng đi sâu vào trong, mùi máu tươi càng nồng nặc.
Thời Sênh cầm thanh kiếm gõ gõ vào đống kim loại phế liệu bên trong, âm thanh truyền đi rất xa.
Thời Sênh đưa mắt nhìn ngó xung quanh, nơi đây khá giống phòng thí nghiệm cũ nát.
Cô cứ đi một đoạn rồi lại dừng một lúc, cuối cùng dừng lại ở cỗ cánh cửa sắt đã bị han gỉ.
Cô dùng thanh kiếm chặt đứt dây xích khóa trên cánh cửa, cánh cửa sắt phát ra âm thanh két két.
Mùi hôi thối, mùi máu tươi nồng nặc từ bên trong ập vào mặt.
Cảnh tượng bên trong và bên ngoài cánh cửa sắt hoàn toàn khác nhau.
Thiết bị bên trong cánh cửa sắt đều là mới tính, mùi hôi thối bốc ra đó chính là từ thi thể bên trên chiến bàn phẫu thuật.
Thời Sênh chau mày bước gần tới quan sát.
Là ma cà rồng.
Có người tự ý nghiên cứu ma cà rồng?
Hả….
Thời Sênh không tìm thấy người trong căn phòng cũ nát này, nhưng căn phòng sạch sẽ dùng để làm phòng thực nghiệm này lại nhìn thấy mấy phòng liền.
Di Nại số 2 kia muốn dụ cô đến đây để làm gì?
“Cùm cụp…”
“Cùm cụp…”
Âm thanh cứ nối tiếp nhau vọng đến từ xung quanh Thời Sênh.
Sắc mặt Thời Sênh không chút phản ứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm phía ngoài tòa nhà.
Bóng đen đột nhiên hiện tới.
Cô gái mạo danh cô cười tươi rói giơ tay vẫy vẫy cô, đôi môi mấp máy.
Thời Sênh không nghe thấy cô ta nói gì, hình như cô ta cũng chợt nghĩ ra, rồi lách mình rời khỏi, một lúc sau lại quay lại, cầm theo một tờ giấy trắng.
Trên giấy có vài chữ rất to được dùng một chất lỏng màu đỏ tươi viết lại.
TỰ LO CHO TỐT.
Có bốn chữ ý nghĩa rất sâu xa.
Thời Sênh nghiêng cổ sang trái nghiêng cổ sang phải, khóe miệng dần dần cong lên.
Như chế giễu, như coi thường.
Mặt Di Nại số 2 bên ngoài biến sắc, cô ta cầm tờ giấy rồi nhanh chóng biến mất.
Thới Sênh bước đến trước khung cửa kính sắp vỡ, cầm thanh kiếm gõ gõ vào không trung.
“Kẹt kẹt…”
Một nguồn lực cản từ thanh kiếm truyền đến.
Bọn chúng muốn làm gì?
Thời Sênh nhấc thanh kiếm, gương mặt suy nghĩ đăm chiêu.
Phía xa tòa nhà nhỏ, một bóng người đứng dưới tán cây, bóng râm che mất diện mạo của hắn, nhưng từ thân hình có thể nhận biết đây là một người đàn ông, trong tay hắn cầm một chiếc ống nhòm, đang nhắm về vị trí hiện tại của Thời Sênh.
“Chủ nhân, đã nhốt cô ta kỹ càng rồi.” Di Nại số 2 không biết từ đâu xông ra, vừa cung kính vừa cẩn thận đứng phía sau người đàn ông kia.
“Ừ.”
“Tại sao chúng ta không giết cô ta?” Di Nại số 2 không hiểu hỏi lại, đã bắt được cô ta rồi, muốn giết cô ta, thì quá dễ dàng đối với chủ nhân.
“Cô ta vẫn còn công dụng.” Giọng người đàn ông kia có vẻ u ám, không nghe ra được là vui hay là giận, “Đây không phải là chuyện cô nên hỏi.”
Mặt Di Nại số 2 biến sắc, cô ta hơi hoảng sợ cúi đầu, “Là Lăng Hương quá lời, xin Chủ nhân thứ lỗi.”
“Đi đi.” Người đàn ông thu lại ống nhòm, rồi quay người rời đi.
Lăng Hương đứng phía dưới tòa nhà ngước nhìn lên, nhắm mắt theo đuôi người đàn ông đó, rồi dần biến mất trong bóng đêm.