Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 303 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 303: Tường vi máu (29)
Sau khi Tả Liệt rời đi, Thời Sênh lập tức hỏi Tây Ẩn, “Vừa rồi anh muốn nói gì?”
Vành tai Tây Ẩn đỏ lên, ánh mắt dao động, “Trở về nói.”
Mặc kệ Thời Sênh hỏi thế nào Tây Ẩn cũng không trả lời, Thời Sênh mang vẻ mặt mệt mỏi lái xe về biệt thự.
Gió đêm mang theo mùi hoa nồng đậm, tiến vào cửa sổ xe, lướt qua mặt Thời Sênh, cả xe đều là mùi hoa. Thời Sênh một tay lái xe, một tay chống cằm, không biết đang nghĩ gì.
“Có người theo dõi chúng ta.” Tây Ẩn đột nhiên lên tiếng.
Thời Sênh hạ mắt, buông tay, nhìn vào gương chiếu hậu.
Bóng đen lay động trên đường nhỏ, rất xa có một chiếc xe, chắc là sợ họ biết nên không dám bật đèn xe.
Nhưng lúc này, chiếc xe phía sau bỗng nhiên tăng tốc, dáng vẻ như muốn đâm vào.
Trong bụi hoa bốn phía có bóng đen lao ra.
“Có người tới tặng đầu người à.” Thời Sênh dừng xe lại, quay đầu nói với Tây Ẩn, “Xuống xe rồi đứng xa một chút, đừng để dính máu.”
Tây Ẩn: “…” Sao cứ cảm thấy lời này không thích hợp nhỉ?
Hai người nhanh chóng xuống xe, sau đó tách sang hai bên.
Vài giây sau, một chiếc xe từ phía sau lao đến đâm vào xe bọn họ, “rầm” một cái, âm thanh rất lớn, hai chiếc xe đồng thời nổ mạnh, tia lửa bắn tung tóe, làm cho bốn phía rực sáng.
Cùng lúc đó, một vài bóng đen chạy vụt qua Thời Sênh. Thời Sênh vung một nhát kiếm, bóng đen chạy nhanh nhất liền ngã nhào xuống đất, những tên còn lại hơi sững lại.
Thời Sênh sẽ không ngốc đến mức chờ cho bọn chúng phản công lại, mà dùng thanh kiếm như lưỡi dao tử thần của mình, nhanh chóng thu hoạch đầu của những bóng đen kia.
Bóng đen cuối cùng ngã xuống, rồi hóa thành tro bụi.
Huyết Tộc…
Đúng là ngu ngốc, phái đến mấy người như vậy mà cũng muốn đối phó bản cô nương, khinh người quá rồi đó.
Thời Sênh nhảy qua bụi hoa tường vi sang đường cái. Tây Ẩn đứng ở nơi ánh lửa không rọi đến được, thần sắc thản nhiên nhìn hai chiếc xe đang cháy hừng hực.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ về.” Giọng nói của Thời Sênh vang lên bên cạnh.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh lửa ngày càng lớn, làm cho Thời Sênh nhìn thấy kim quang chợt lóe trong mắt hắn, sáng lấp lánh.
Hắn nắm tay Thời Sênh, “Ngày mai anh tặng em một món quà.”
“Quà gì? Em chỉ thích anh, anh đóng gói mình gửi đến cho em là được rồi.”
“Con gái thì phải rụt rè.”
“Rụt rè sẽ có cơm ăn sao, hơn nữa em muốn người yêu của mình thì có gì sai.”
Tây Ẩn khẽ cười, bóng hai người đi càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Trở lại biệt thự, Tây Ẩn đi tắm rửa, Thời Sênh ôm máy tính gõ lách cách.
Lúc Tây Ẩn đi ra, Thời Sênh đã đăng chương mới nhất lên.
Đừng hỏi cô ở Huyết Tộc làm sao vào mạng. Huyết Tộc thời nay nếu không có mạng mới là lạ.
“Đi tắm rửa.” Tây Ẩn lấy quần áo ngủ trong tủ đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh khép mày tính, sờ soạng trên tay Tây Ẩn một chút, sau đó mới lấy quần áo đi tắm rửa.
Tây Ẩn vuốt mu bàn tay, cúi đầu cười cười, vén chăn lên nằm xuống.
Lúc Thời Sênh đi ra, Tây Ẩn như đã ngủ. Thời Sênh thở dài. Mệnh cô thật khổ.
Nhẹ nhàng đi đến bên giường, cô vừa nằm xuống, Tây Ẩn đã áp lại gần, cơ thể mang theo cảm giác mát lạnh dán vào người cô.
Thời Sênh sờ soạng một chút, ôi đệt, hắn không mặc quần áo. Cảm xúc không tồi, lại sờ thêm hai cái. Cô đang định sờ xuống dưới, Tây Ẩn đột nhiên xoay người đặt cô dưới thân, bất ngờ hôn cô.
Tây Ẩn đột nhiên chủ động như vậy, Thời Sênh không khách khí, sung sướng ăn sạch hắn.
Đại khái là lần đầu tiên, Tây Ẩn có chút mới lạ cùng căng thẳng, nhưng sau đó tốt hơn nhiều.
Bóng đêm yên tĩnh, đất màu xám bạc.
Ngày hôm sau lúc Tây Ẩn tỉnh đã là gần giữa trưa, hắn chống người ngồi dậy, trên giường không có ai, trên người cũng mặc quần áo đầy đủ.
Nghĩ đến chuyện tối qua, mặt Tây Ẩn nóng lên, ngồi một lát rồi rời giường, ngay sau đó Thời Sênh đi từ ngoài vào.
“Tỉnh rồi? Em còn tưởng anh phải ngủ đến chiều.” Thời Sênh đầy vẻ xuân phong đắc ý, “Lại đến một lần nữa không, anh giai.”
Tây Ẩn: “…”
Đùa giỡn hắn vui lắm sao?
Thời Sênh nhìn Tây Ẩn ngồi ngơ ngác trên giường, tóc tai lộn xộn, đáng yêu vô cùng.
“Thật muốn giấu anh đi.” Thời Sênh bước qua, nhào về phía hắn giày vò.
Tây Ẩn tùy cô chơi đùa, chơi chán liền ôm
cô nằm trên giường.
Hắn chưa từng có loại cảm giác này. Buổi sáng tỉnh dậy có người cùng hắn ầm ĩ, xung quanh không còn lạnh lùng cô độc nữa, lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy một người ở bên cạnh, tay có thể chạm vào.
Tuyển chọn vua mới buổi tối không cử hành đúng lịch, mà bị đẩy lên trước.
Thời Sênh nhận được điện thoại của Thụy Y, liền cùng Tây Ẩn nhanh chóng đến thành cổ.
Lần này không ai dám ngăn cản cô, một đường đi thẳng vào trong.
“Tiểu công chúa.” Thụy Y không biết từ chỗ nào chạy đến, sắc mặt cũng biến đổi, “Hai người…”
Trên người tiểu công chúa có hơi thở của Tây Ẩn.
Huyết Tộc nếu xác định bạn đời, sẽ cho đối phương nhiễm hơi thở của mình, giống như là một dấu hiệu.
Thụy Y hung tợn trừng Tây Ẩn. Tây Ẩn mím môi cười.
Thụy Y hừ một tiếng, quay đầu nhìn Thời Sênh, “Đã xảy ra chuyện, đi sang bên kia cùng cha đi.”
Nghe hắn kể lại, Thời Sênh mới biết chuyện gì xảy ra.
Tối hôm qua cách lâu đài không xa có một đồng hoa tường vi bị đốt cháy, nguyên cả cánh đồng đều biến thành biển lửa mênh mông.
Mà kết quả là, vua mới sinh ra. Huyết Tộc từng ghi lại. Dục hỏa trùng sinh, vương giả đến, mang đến rạng đông, nghênh đón tân sinh.
Đây là một lời tiên đoán, mấy năm nay tình huống của Huyết Tộc không tốt, cho nên rất nhiều người trong tộc đều tin lời tiên đoán này, chờ mong có vua mới mang cho bọn họ cuộc sống mới, mang đến hy vọng.
Vậy mà trong tràng đại hỏa kia, lại thật sự có người trong lửa đi ra.
Huyết Tộc thờ phụng lời tiên đoán này, đương nhiên liền nhận thức vua mới.
Buổi tuyển chọn hôm nay biến thành buổi cử hành nghi thức lên ngôi vua.
Thời Sênh nhớ tới hôm qua nhìn thấy nữ chính đại nhân, hơn phân nửa là lại xô máu chó này.
“Tiểu công chúa, em nghĩ vì sao lão Phí Kỳ này lại chấp nhận nhanh như vậy, lão luôn rình vương vị như hổ rình mồi mà…” Thụy Y nghĩ mãi không hiểu.
Nếu không phải vì Phí Kỳ, sẽ không có nhiều người tán thành vua mới như vậy.
“Có lẽ lão vẫn luôn chờ cô ta.” Khóe miệng Thời Sênh khẽ nhếch, nói một cách vô trách nhiệm.
Thụy Y nhíu mày, “Lời này của tiểu công chúa có ý gì.”
Thời Sênh nhún vai, “Đoán mà thôi.”
Việc này hoàn toàn không cần động não.
Cô viết nhiều truyện máu chó như vậy, nội dung câu chuyện này phát triển thế nào, tùy tiện nghĩ liền đoán được.
Nhưng cô không định nói cho Thụy Y, dù sao cũng chỉ là lời nói miệng, không có chứng cứ.
Thụy Y hoài nghi nhìn Thời Sênh, Thời Sênh đáp lại hắn bằng vẻ mặt lực bất tòng tâm.
Người của Huyết Tộc nhiều hơn hôm qua rất nhiều, Huyết Liệp cũng đã đến. Phí Kỳ khoan thai đến, lão bước lên đài.
“Mọi người yên lặng một chút.”
Chờ tất cả an tĩnh lại, Phí Kỳ nói tiếp: “Hôm nay mời mọi người đến, nguyên nhân chắc mọi người đều biết. Đúng vậy, đúng vậy, vua mới đã có, cô ấy theo lời tiên đoán mà đến, nhất định là vương giả. Mọi người có câu hỏi gì có thể hỏi tại đây, như vậy bây giờ chúng ta nghênh đón vua mới…”