Boss Là Nữ Phụ

Chương 306

Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 306 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 306: Tường vi máu (32)

Thời Sênh không nghĩ rằng Phí Kỳ sẽ tìm đến nhanh thế.

Đi cùng lão còn có Ngải Duy và một số Thân Vương khác. Nhìn dáng vẻ cũng biết không phải chuyện tốt đẹp gì.

Ánh mắt Ngải Duy nhìn cô có thêm vẻ hận thù.

Làm một mẹ kế, Thời Sênh chẳng hề để ý.

Cô chặn ngay lối đi, không có ý định cho họ bước vào.

“Bệ hạ, sao ngài có thể quên đạo đãi khách chứ?” Khắc Nhĩ ở phía sau cất tiếng.

Thời Sênh không nhúc nhích đáp: “Với khách không mời, không cần tiếp đãi.”

Biết rõ cô không hoan nghênh họ mà họ vẫn tới đây, muốn chết à?

Khắc Nhĩ không nói gì, chỉ yên lặng đứng phía sau. Tuy bây giờ ông là cha nuôi của Di Nại nhưng cô lại là vua của ông.

Sắc mặt Phí Kỳ hơi khó chịu nhưng không bộc phát, lão vẫn phải cúi người hành lễ: “Bệ hạ, hôm nay đến đây là muốn thương nghị một chuyện với ngài.”

“Có rắm thì đánh đi!”

Phí Kỳ: “…” Tây Ẩn rốt cuộc yêu thích cô ta ở điểm nào?

Không những thô lỗ mà còn vô cùng kiêu ngạo.

Hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không được tức giận, Phí Kỳ mới mở lời: “Là thế này, dù sao Ngải Duy cũng ứng với lời tiên tri, không cần biết nó là giả hay thật, trước tiên phải giữ cô ấy lại đã. Mấy lão già chúng tôi thương lượng sẽ cho Ngải Duy thân phận thánh nữ. Như vậy cho dù lời tiên tri thật sự ứng nghiệm cũng sẽ không có gì xung đột, không biết bệ hạ thấy thế nào?”

Thánh nữ…

Mấy lão già sống dai này lại muốn làm gì?

Thánh nữ Huyết Tộc có địa vị gần như ngang ngửa Vua Huyết Tộc.

Nhưng mỗi đời thánh nữ đều phải có đóng góp to lớn cho Huyết Tộc mới có thể được phong làm Thánh Nữ.

“Được thôi!”

Ngay khi Phí Kỳ đang chuẩn bị thuyết phục thì Thời Sênh nhẹ nhàng phun ra hai chữ trên.

Hai chữ này khiến Phí Kỳ sửng sốt, đồng ý dễ dàng vậy sao?

“Nói xong rồi các người có thể biến đi!”

Phí Kỳ bị thái độ không khách khí của Thời Sênh làm cho không biết phải ứng xử ra sao.

Nhưng nghĩ đến việc đã đạt được mục đích nên cũng không muốn dây dưa với Thời Sênh nữa, bèn dẫn người rời khỏi.

Đợi họ đi khuất, Khắc Nhĩ mới sa sầm mặt bước lên: “Bệ hạ, sao ngài lại đồng ý với họ?”

“Nếu họ muốn thì cứ cho họ thôi.” Thời Sênh hoàn toàn không để ý tới mà hỏi ngược lại: “Cha nuôi có để ý đến ngôi vua không?

“Tranh giành cả đời, cha nuôi đã mệt rồi!” Trên khuôn mặt Khắc Nhĩ hoài niệm, “Huyết Tộc trước đây không giống như thế này, đã thế cha cũng không muốn quản bọn họ nữa.”

“Vậy cha nuôi và Thụy Y hãy rời khỏi nơi này, đến thăm thú thế giới loài người đi.”

Khắc Nhĩ hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ mỉm cười của Thời Sênh, nhưng cuối cũng cũng không hỏi gì.

Con bé không còn là đứa trẻ ôm ông gào khóc vì mất cha mẹ như xưa nữa.

Con bé đã lớn rồi.

“Cũng được.”

Đã ở trong Huyết Tộc cả đời, thế giới bên ngoài ông vẫn chưa kịp ngắm nhìn.

Thụy Y vừa nghe nói có thể ra bên ngoài thì quẳng tiểu công chúa ra sau đầu, lạch bạch đi theo Khắc Nhĩ.

Huyết Tộc phát hiện ra rằng vua mới của họ không siêng năng cho lắm, có việc tìm cô thì chẳng thấy bóng dáng đâu.

Cho dù tìm thấy thì cô cũng trưng ra một bộ mặt chê phiền, kêu bọn họ đi tìm người khác.

Không thu lại quyền lực của đám Thân Vương, cũng không ban hành chính sách mới, tóm lại là chẳng khác gì so với lúc không có vua.

Cũng không đúng, vua mới mới phong một người thành Thành Nữ.

Bởi vì chuyện trước đây nên họ cũng khá tử tế với vị Thánh Nữ này.

Thời Sênh không lo quản lý, dần dần mọi việc đều giao cho Ngải Duy.

Thế là Thời Sênh lại giống như một vị vua hữu danh vô thực.

Thế nhưng đương sự lại không hề để ý tới, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui chơi bên Tây Ẩn.

“Tây Ẩn em nhớ ra một chuyện” Thời Sênh đẩy cửa phòng tắm ra, cơ thể đàn ông rắn chắc mờ ảo ẩn hiện trong tiếng nước lách tách đang rơi.

Tây Ẩn hơi xấu hổ, cầm khăn tắm vội che lại cơ thể mình.

“Có chỗ nào mà em chưa thấy đâu, anh che làm gì?” Đối với hành động của Tây Ẩn, Thời Sênh tỏ ra hết sức khinh bỉ.

Động tác của Tây Ẩn khựng lại, cuối cùng cũng không bọc khăn lại mà vành tai đỏ ửng lên, tắt nước, “Chuyện gì vậy?”

Thời Sênh dựa vào cửa phòng tắm, “Lúc trước khi em nhặt anh về, vết thương trên lưng anh từ đâu ra?”

Động tác lau người của Tây Ẩn khựng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

Thời Sênh đi lên cầm lấy khăn trong tay anh, lau khô những giọt nước trên người anh, “Không thể nói hả? Thôi vậy em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

“Không phải.” Tây Ẩn thuận theo Thời Sênh mặc xong quần áo, “Chỉ là không biết phải nói thế nào.”

Thời Sênh đẩy anh đi ra, kêu anh ngồi lên giường, cầm máy sấy tóc giúp anh sấy khô mái tóc ẩm ướt.

Tiếng máy sấy tóc hơi to, hai người không nói gì.

Đến khi đã sấy khô, tắt máy đi Thời Sênh mới nói: “Đã nghĩ ra phải nói như thế nào chưa?”

Tây Ẩn nhìn Thời Sênh, rồi đột nhiên đến gần cắn nhẹ lên môi cô, giọng nói trầm thấp truyền vào lỗ tai Thời Sênh.

“Em còn nhớ Tư Không Táp ở Học viện Tường Vi không?”

“Hả?” Bởi vì những tình tiết có liên quan đến Tây Ẩn đã bị xóa, cô chỉ biết tên kia chẳng phải là hạng người tốt lành gì, cuối cùng còn bị nam nữ chính tiêu diệt. Còn về chi tiết cô lại không biết gì.

Nhưng tên kia có quan hệ gì với Tây Ẩn?

“Hắn ta cũng là Huyết Tộc, hơn nữa hắn vẫn luôn muốn làm một người sống lại.”

“Hồi sinh?” Đùa chắc, trong thế giới tu chân, nếu muốn làm một người sống lại thì phải trả một cái giá rất lớn.

Tây Ẩn gật đầu, “Hình như hắn ta muốn lấy gì đó trên người anh, nhưng anh không biết đó là gì.”

Khi anh gặp Thời Sênh là lúc vừa tỉnh lại không lâu, cơ thể vẫn còn suy yếu, ai biết được lại để Tư Không Táp tìm được.

“Hả… xem ra cô gái kia cũng do Tư Không Táp phái đến.” Giả mạo cô, tiếp cận Khắc Nhĩ.

Tìm đồ…

Thời Sênh vận dụng cái đầu ít sử dụng của mình, đang nghĩ tới lúc quan trọng, đột nhiên cảm thấy lạnh người.

Không biết từ lúc nào Tây Ẩn đã ấn cô xuống giường, quần áo trên người cô cũng bị lột sạch sẽ.

Thời Sênh: “…”

Không phải lúc nãy tỏ ra xấu hổ sao? Sao bây giờ lại chủ động thế?

Miệng cứ nói không cần, nhưng cơ thể lại rất thành thật.

Chắc là do Thời Sênh dày vò quá ghê gớm nên Tây Ẩn đã lăn ra ngủ say. Thời Sênh khoác áo đứng trước khung cửa sổ.

Gió lạnh thổi qua mặt, mùi hoa nồng đậm u buồn phảng phất quanh mũi

Suy nghĩ của cô bay xa, tùy ý ngẫm nghĩ.

Tư Không Táp, Ngải Duy…

Hắn ta tiếp cận Ngải Duy với mục đích gì?”

Hồi sinh, tìm đồ…

“Nại Nại, phải giữ gìn bức tranh này, không thể cho bất kỳ ai có được nó, nó là mệnh của con, hiểu chưa?”

Trong đầu Thời Sênh chợt hiện lên đoạn ký ức này, cô giật mình hồi thần.

Đoạn kí ức này không hề có trong ký ức của nguyên chủ.

Có người đã xóa đi nó

Bức tranh…

Là bức tranh treo trên tường của cô?

Trong kí ức của Di Nại không có đoạn cô làm sao có được bức tranh đó, nếu như bức tranh đó do cha mẹ để lại cho cô, rồi lại xóa đi ký ức của cô thì sao?

Tây Ẩn nói bức tranh đó không được hoàn chỉnh.

Bức tranh đó rất quan trọng, quan trọng hơn cả mạng sống của Di Nại. Bên trong ẩn chứa bí mật gì? Cách hồi sinh sao?

Thời Sênh bước đến giường Tây Ẩn, đang muốn gọi hắn dậy thì nhìn thấy gương mặt ngủ ngon có chút ửng hồng của hắn, Thời Sênh bất chợt khựng lại.

Thôi không gấp, ngày mai nói sau vậy.

Thời Sênh trèo lên giường, rúc vào ngực Tây Ẩn, Tây Ẩn vô ý thức ôm cô vào lòng, hai người ôm nhau thân mật say giấc nồng.

Bình Luận (0)
Comment