Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 347 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 347: Thê chủ sủng quân (31)
Dưới sự che chở của đùi to siêu cấp là Thời Sênh, Quân gia phát triển rất mạnh, đã hoàn toàn bao trùm trên cả hoàng quyền.
Nhưng mà đùi to của bọn họ…
Được rồi, đùi to cho tới bây giờ cũng chỉ ôm có một người.
Bọn họ vẫn nên ôm đùi của Linh Ước công tử đi.
Chỉ có dỗ cho Linh Ước công tử vui vẻ, bọn họ mới có cơ hội gặp thừa tướng, mới có thể làm cho thừa tướng làm việc.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào cưng chiều một người đến như thế.
Trong lịch sử cũng không có!
Sau đó Thời Sênh đem quyền lợi trao lại cho Quân gia. Dù sao thì nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành, Quân gia có thể đi đến mức nào, liền xem năng lực của chính bọn họ.
Thời Sênh mang theo Linh Ước cùng với nhị Nguyệt trở về Vạn Nguyên Sơn.
Rõ ràng so với ở bên ngoài, thì Linh Ước lại càng thích ở đây hơn.
Tất nhiên Thời Sênh sẽ đi theo hắn.
Rời xa đám người kia, như vậy Linh Ước sẽ chỉ thuộc về một mình cô, cô rất hài lòng.
Chính là…
Cái tên tiểu tử gọi là Cổ Tô kia, nhiều lần thiếu chút nữa là bị Thời Sênh chém chết.
Nếu không phải là Đới Nguyệt tới kịp thời, cũng không biết Cổ Tô đã chết bao nhiêu lần.
Sau khi Cổ Tô lần thứ N bị Đới Nguyệt đóng gói mang đi, thì Thời Sênh bùng nổ.
“Lão tử đã nói là không cho chàng động vào hắn, chàng nghe không hiểu lời nói của ta à!” Thời Sênh hận không thể dùng một cái tát đập chết Linh Ước.
Linh Ước mang vẻ mặt vô tội, “Hắn là sư đệ của ta.”
Thời Sênh: “…”
Sư đệ thì như thế nào, ta còn là người yêu của chàng a!
Sư đệ có thể sống với chàng cả đời sao?
Không thể đi!
Tức chết bản tiểu thư.
Thời Sênh thở hổn hển phất tay áo rời đi.
Không dỗ bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ không lên giường!
Linh Ước bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua đuổi theo cô, kéo tay của cô lại, “Chúng ta đi xuống núi một chút đi.”
“Xuống núi làm cái gì, không đi.” Thời Sênh hất tay, bày ra vẻ mặt lãnh đạm như kiểu “Bây giờ ta rất tức giận, chàng nói cái gì cũng vô dụng thôi”
Đôi tai của Linh Ước ửng đỏ, hôn lên môi cô một cái, “Bây giờ thì thế nào?”
“Cửa cũng không đi.” Bản tiểu thư cũng không phải dễ bị hối lộ như vậy.
Linh Ước lại hôn một cái.
“Để ta suy nghĩ một chút.”
Tiếp tục hôn.
“Còn chưa đủ thành ý.”
Tiếp tục hôn…
Mãi đến khi Thời Sênh hết giận, mới đồng ý xuống núi.
Kết quả là vừa nghe Thời Sênh muốn xuống núi, ba người nhị Nguyệt và Cổ Tô đều nước mắt lưng tròng nhìn cô.
Biểu thị bọn họ cũng muốn đi a.
Thời Sênh: “…” Không muốn mang con chồng trước theo.
“Đại nhân…” Để cho chúng ta đi, để cho chúng ta đi với nha.
“Hừ.” Hắn là vì đi xem sư huynh thôi.
Cuối cùng thì Thời Sênh vẫn phải mang theo ba cái siêu cấp bóng đèn 2000W xuống núi.
Cô rời khỏi triều đình đã được hai năm, nhưng mà vừa mới vào cửa thành, lập tức đã bị người ta vây xem.
“Đây không phải là thừa tướng đại nhân sao? Trở về để tạo phản à?”
“Thừa tướng đại nhân cũng đã lâu rồi chưa có vào triều…”
Từ lần đó sau sự kiện đại quân của Trấn Viễn tướng quân áp thành, câu nói mà những người này thường hay nói nhất chính là.
Hôm nay thừa tướng đại nhân sẽ tạo phản sao?
Còn không có.
Bọn họ dám nói như vậy, cũng bởi vì biết thừa tướng đại nhân sẽ không tạo phản.
Nếu như nàng muốn tạo phản, thì đã sớm làm rồi.
Thời Sênh mặt đen lại kéo Linh Ước tránh khỏi đoàn người kia, thuận tiện bỏ rơi ba đứa con chồng trước ở phía sau.
Thời Sênh nhìn mọi người xung quanh, cô luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Làm sao hôm nay lại náo nhiệt như thế?
Thời Sênh che chở cho Linh Ước, đề phòng hắn bị người bên cạnh cọ vào. Linh Ước đã quen được Thời Sênh che chở cho hắn như thế, cảm giác hưởng thụ dâng lên đơn giản chính là yên tâm thoải mái.
Hai người đi một đường đều là đi một chút rồi lại dừng một chút, cuối cùng chọn một chỗ để ăn.
Chờ đến khi ăn xong, sắc trời bên ngoài cũng đã tối rồi.
Mãi đến lúc này, Thời Sênh mới phản ứng được, lúc trước chỗ khiến cô cảm thấy không bình thường chính là.
Hôm nay là ngày lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa* a!
*Ngày lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa được diễn ra vào ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
Thảo nào lúc trước cô cảm thấy có gì đó sai sai, thì ra những vật được bán ở trên đường cái kia, đa phần đều liên quan với lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa.
“Tiểu đạo trưởng…” Thời Sênh ý vị thâm thường gọi Linh Ước một tiếng, thảo nào hôm nay con hàng này lại kéo cô đến đây, mấy cái này thật có tứ a!
Linh Ước trừng cô liếc mắt một cái.
Ai da, lại còn trừng cô, tính khí càng ngày càng tăng lên a!
Lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa rất là náo nhiệt. Cả trai lẫn gái trẻ tuổi hẹn nhau ở trên đường mua sắm, thả đèn phóng hoa, ý cảnh hay vô cùng.
Linh Ước kéo Thời Sênh đi theo dòng người, rất nhanh thì đến được một chỗ.
“Chúng ta tới nơi này để làm gì?” Thời Sênh nhìn cái cây cổ thụ bị treo đầy các tấm thẻ gỗ nhỏ ở trước mặt, có chút không hiểu nhìn Linh Ước.
Hắn sẽ không tin mấy thứ đồ chơi này đi?
Sự thật chứng minh, Linh Ước thật sự tin.
Hắn mua hai tấm thẻ gỗ từ cửa hàng bên cạnh, rồi đưa một cái cho Thời Sênh.
Thời Sênh: “…”
Nhìn chằm chằm Linh Ước vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ nhận lấy.
Phải khắc chữ ở trên thẻ bài cũng không dễ dàng, may mà phát hiện ra ở bên cạnh có mấy thủ nghệ nhân đang kiếm tiền, chuyên môn đi khắc chữ thuê. Thời Sênh liền kéo Linh Ước đi qua bên đó.
Có lẽ mấy người đang xếp hàng biết được bọn họ, cúi đầu hô nhỏ tự giác tránh ra một chỗ.
“Đây là thừa tướng đại nhân và Linh Ước công tử a? Thật xứng đôi a!”
“Thừa tướng đại nhân chỉ có một vị chính quân là Linh Ước công tử, đối với Linh Ước công tử lại càng tốt đến khỏi bải bàn cãi luôn. Sau này ngươi cũng sẽ chỉ có một vị chính quân là ta chứ?”
“Cái này…”
“Hừ!”
“Ôi chao… Chờ một chút…”
Liên tiếp vài đôi tình nhân đều bị đối phương chần chờ trả lời khiến cho tan rã trong không vui.
Thời Sênh và Linh Ước bèn nhìn nhau cười.
“Công tử muốn khắc cái gì?” Thủ nghệ nhân có chút kinh sợ hỏi.
Đây chính là thừa tướng đại nhân…
“Có giấy bút không?” Linh Ước lễ phép hỏi.
“Có, có… Có.” Thủ nghệ nhân vội vàng chỉ chỉ cửa hàng giấy Tuyên Thành ở bên cạnh.
Nơi này có một cách nói, nói là những người đang yêu nhau viết xuống lời hứa ở trước cây tam sinh, thì có thể trở thành sự thật.
Đợi đến khi bọn họ dắt tay nhau đến già, còn có thể đến xem lời hứa mà bọn họ đã từng viết xuống.
Thời Sênh đối với chuyện này chỉ có vẻ mặt lạnh lùng.
Chờ đến khi già rồi thì tấm thẻ trên cái cây này không biết đã thay đổi biết bao nhiêu lần, còn tìm được cái sợi lông đấy.
Linh Ước dặn dò Thời Sênh, “Nàng đừng nhìn.”
Thời Sênh bĩu môi.
Không nhìn thì không nhìn, người ta hiếm lạ gì mấy cái này.
Chờ Linh Ước đi qua viết chữ, Thời Sênh liền quay sang thủ nghệ nhân nói, “Khắc tên của hắn cho ta là được.”
“Vâng thừa tướng đại nhân…” Thủ nghệ nhân lập tức nhận lấy thẻ gỗ trên tay của Thời Sênh, cúi đầu khắc chữ.
Chờ đến khi Linh Ước trở lại, chữ của Thời Sênh đã khắc xong.
Một tấm thẻ gỗ là do hai tấm bảng gỗ ghép lại, tên khắc ở trên một tấm trong đó, đến khi khép lại liền không nhìn thấy được.
Chờ đến khi khắc chữ xong, dùng tơ hồng trói chặt, hai người liền đến trước gốc cây tam sinh lớn đến có chút dọa người kia.
“Chàng đến ném đi.” Thời Sênh đưa thẻ gỗ cho Linh Ước.
Linh Ước nhận lấy thẻ gỗ, chắp hai tay ở phía trước tạo thành hình chữ thập, rồi hướng về phía cây tam sinh bái lạy, lúc này mới đến ném đi, treo ở trên một cành lá màu xanh biếc.
Đung đưa ở bên trên phát ra tiếng vang thanh thúy.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn tấm thẻ gỗ, Linh Ước chủ động cầm tay cô, mười ngón đan xen vào nhau.
Hai người đứng một lúc, liền xoay người rời đi.
Tiếng động lớn ồn ào chậm rãi bình phục lại. Đoàn người tản đi, thủ nghệ nhân ngồi ở bên dưới gốc cây tam sinh đã chuẩn bị dẹp quầy.
Trước mặt hắn đột nhiên tối sầm lại, vừa mới ngửa đầu nhìn, sợ đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống.
“Thừa tướng… Thừa tướng đại nhân.”
Thời Sênh ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào hắn, “Giúp ta khắc tên của hai người.”
“Ôi chao?” Thủ nghệ nhân liền mờ mịt, thừa tướng đại nhân đi tới là vì cái này sao, “Nhưng mà… Không còn tấm thẻ bài nào trống không.”
Thời Sênh nhíu mày, nhìn xung quanh, cửa hàng rong vừa mới bán tấm thẻ bài đã không thấy đâu.
Thời Sênh nhớ lại vi trí lúc trước Linh Ước ném lên, đem tấm thẻ gỗ lấy xuống, để cho hắn liền khắc vào phía bên kia.
Trong lòng của thủ nghệ nhân cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi, ngoan ngoãn khắc xong cho tốt.
Thời Sênh cầm tấm thẻ gỗ đã được khắc chữ thêm một lần nữa, học dáng vẻ của Linh Ước chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, sau khi bái xong, lại ném đi lên.
Gió đêm thổi qua, tấm thẻ gỗ va chạm vào nhau, tạo ra âm thanh dễ nghe giống như tiếng kêu của chuông gió.
Trong lúc mơ hồ, trên tấm thẻ gỗ đang quấn lấy nhau, tên của bốn người như ẩn như hiện.
Linh Ước, Ly Ưu.
Phượng Từ, Thời Sênh.