Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 349 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 349: Thê chủ sủng quân (hoàn)
Mang Cổ Tô từ chỗ của đại nhân về, ta chỉ muốn đem hắn chốt vào một chỗ.
Nhưng hắn lại làm ra bộ đáng thương nhìn ta, “Đới Nguyệt, nàng ta dựa vào cái gì chiếm lấy sư huynh.”
Ta: “…”
Bởi vì Linh Ước công tử là chính quân mà đại nhân cưới hỏi đàng hoàng a!
Ta vắt khô chiếc khăn, đi tới trước mặt hắn, giúp hắn lau mặt, “Đại nhân đã từng nói qua, ngươi đừng tới gần Linh Ước công tử quá. Ngươi đứng nói chuyện với hắn là được, tại sao ngươi luôn không nhớ được, cứ muốn bổ nhào lên trên người hắn thế.”
Cổ Tô lại càng ủy khuất hơn, “Nhưng mà hắn là sư huynh của ta a.”
Nhất thời ta không biết nên nói tiếp như thế nào.
Giống như từ nhỏ hắn đã sống với Linh Ước công tử, có tâm lý ỷ lại thì cũng rất bình thường.
Sau này vẫn nên nhìn hắn nhiều hơn một chút, không để cho hắn nhìn thấy Linh Ước công tử là được.
Những ngày ở trên núi trôi qua rất là nhàn nhã, đã lâu cũng không biết bây giờ bên dưới núi cuộc sống như thế nào.
Nhận được tin tức từ phủ thừa tướng, nói nữ hoàng đã băng hà, ta và Ánh Nguyệt đều có chút giật mình.
Nhìn dáng vẻ của nữ hoàng, ít nhất sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì, làm thế nào liền băng hà rồi?
Mấy năm nay đại nhân không ở trong triều, nhưng quyền lực vẫn được người của Quân gia nắm giữ. Những người này cực kỳ trung thành đối với Quân gia. Đoán chừng đại nhân là người đầu tiên từ trước tới nay vài năm không vào triều, nhưng vẫn ngồi vững ở vị trí thừa tướng như trước.
Nữ hoàng băng hà, đại nhân vẫn là thừa tướng nên tất nhiên phải về triều.
Ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi với đại nhân.
Có lẽ nghĩ phải một tháng mới có thể trở về, nên không khỏi có chút bận tâm với Cổ Tô.
Ta đi đến phòng của hắn tìm hắn, lại phát hiện hắn cũng đang thu dọn đồ đạc.
Mấy năm trôi qua, thiếu niên năm đó đã trưởng thành trở thành một nam tử tuấn mỹ.
Có lẽ là bởi vì quanh năm tập võ, anh khí phi phàm, so với nam tử dưới chân núi này lại càng hấp dẫn người hơn.
Ta nhìn hắn có chút ngây người, trong lúc vô tình hắn cũng đã lớn như vậy.
“Đới Nguyệt.” Ta nghe thấy hắn gọi ta.
“Không lớn không nhỏ, phải gọi ta là Đới Nguyệt tỷ.” Ta hoàn hồn, đi vào, “Ngươi thu dọn đồ đạc làm cái gì?”
Hắn rất khéo léo tránh né một vấn đề phía trước, trực tiếp trả lời vấn đề ở phía sau, “Xuống núi với các ngươi a, sư huynh đã đồng ý.”
Đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn dính Linh Ước công tử như trước.
Hơn nữa sau khi khổ luyện công phu, mỗi lần đại nhân muốn chém hắn, còn biết đánh trả.
Mỗi lần đều làm cho đại nhân tức đến giơ chân.
“Chúng ta xuống phía dưới…” Còn không biết sẽ xảy ra những chuyện gì nữa.
Ta muốn khuyên hắn đừng đi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy mong đợi của hắn, cuối cùng vẫn không thể nói nên lời.
Xuống núi rất thuận lợi, đại nhân và Linh Ước công tử vẫn hoàn toàn làm theo ý mình như trước đây, một đường vung thức ăn cho chó.
Ánh Nguyệt ở bên cạnh oán giận, chọc cho Cổ Tô cãi nhau cùng nàng.
Trải qua những ngày khẩn trương mà phong phú như trước đây, hiện tại lại nghĩ sống cuộc sống như thế này cũng không sai.
Tuy rằng đại nhân đã không vào triều vài năm, nhưng mà một chút uy tín cũng không giảm.
Tất cả đều tiến hành rất thuận lợi.
Tân hoàng là người con thứ ba của nữ hoàng, trước đây cũng không lộ ra một chút phong quang nào, cơ bản không có cảm giác tồn tại, không nghĩ tới ở trong mấy người hoàng nữ, cuối cùng cũng là nàng đăng vị.
“Đới Nguyệt, ngày hôm nay là lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, sư huynh đi ra ngoài với nàng ta rồi, chúng ta cũng len lén đi xem một chút.”
Cổ Tô hấp tấp chạy tới, cầm lấy tay của ta, gương mặt lo lắng.
“Hằng năm đại nhân và Linh Ước công tử cứ đến lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa đều sẽ đi đến chỗ cây tam sinh, chúng ta đi làm gì…” Ta nói đến phần sau giọng nói có chút nhỏ, dư quang lại ngắm Cổ Tô vài lần.
Năm đó thiếu niên run lẩy bẩy được ta ôm vào trong ngực, bây giờ đã lớn như vậy…
“Trước đây sư huynh cũng không mang ta đi, ngươi dẫn ta đi nhìn.” Cổ Tô phe phẩy tay của ta, ngữ khí làm nũng rất là tự nhiên.
Có lẽ cũng không phải là làm nũng, chắc chỉ là ảo giác của ta.
Ta thở dài, “Nếu đại nhân phát hiện, sẽ đánh chết ta.”
“Không có, chúng ta liền liếc mắt nhìn từ xa là được.”
Ta bị hắn dây dưa đến không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là mang theo hắn đi ra ngoài.
Hằng năm lễ cầu xin Chức Nữ được khéo tay thêu thùa đều rất náo nhiệt, ta theo dòng người, đưa Cổ Tô đến trước cây tam sinh.
Từ xa liền nhìn thấy đại nhân và Linh Ước công tử đứng ở dưới tàng cây tam sinh.
Linh Ước công tử ngửa đầu giống như đang tìm cái gì, đại nhân lại muốn kéo hắn đi.
Ta nhìn bọn họ, ngay cả Cổ Tô rời khỏi rồi lại trở về từ lúc nào cũng không biết.
Hắn đem một tấm thẻ gỗ huơ huơ ở trước mặt ta.
Ta kinh ngạc nhìn về phía hắn.
Tia sáng quá mờ, ta không thấy không rõ biểu tình trên mặt của hắn, nhưng mà ta lại nghe được giọng nói của hắn.
“Nghe nói những người yêu nhau hứa hẹn ở dưới gốc cây tam sinh đều có thể bách niên giai lão, ngươi muốn thử xem không?”
Trong nháy mắt đó ta như nghe được tiếng tim đập mình bang bang.
Hạt giống bị ta vùi lấp lại vùi lấp trong khoảnh khắc liền trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, cành lá chia ra quấn vòng quanh trái tim của ta.
“Không muốn thì thôi.” Cổ Tô đột nhiên đem tấm thẻ gỗ lấy về, xoay người liền đi trở về hướng khác.
Ta nắm tay của hắn kéo về, “Ta nguyện ý.”
Cổ Tô quay đầu lại, bỗng nhiên trên đỉnh đầu có pháo hoa nở rộ, nhìn cũng không đẹp lắm, nhưng khi chúng nở rộ trong đôi con ngươi đen nhánh của hắn, hình như cũng trở nên đẹp hơn.
Ta đã từng hỏi qua đại nhân, trên cây tam sinh nên viết cái gì là chân thành nhất.
Nàng nói, “Tên, không cần ngôn ngữ dư thừa, chỉ cần tên của bọn họ đặt chung một chỗ như thế là đủ.”
Khi tên của ta và tên của hắn khắc lên trên tấm thẻ gỗ được dây tơ hồng cột chặt lại với nhau, đột nhiên ta liền hiểu rõ, vì sao trước đây đại nhân lại cố ý dành cho Linh Ước công tử những thứ tốt nhất, không muốn để cho hắn chịu nửa phần ủy khuất.
“Đới Nguyệt.”
“Ân?” Ta quay đầu lại.
Bỗng nhiên tuấn nhan của Cổ Tô phóng đại ở trong con ngươi ta. Ta còn chưa kịp phản ứng, đôi môi như cánh hoa của hắn đã liền bao phủ lên môi ta.
Từ lức nào mà hắn không còn gọi ta là Đới Nguyệt tỷ nhỉ?
Đã rất lâu rồi…
Mỗi lần ta nói, hắn đều nói sang chuyện khác.
Vậy mà ta lại không có phát hiện.
Ta và Cổ Tô ở cùng một chỗ, hình như Ánh Nguyệt và đại nhân cũng không bất ngờ cho lắm, một bộ biểu tình sớm nên là như vậy.
Vẻ mặt của đại nhân còn muốn phong phú hơn một chút, có lẽ chính là muốn nói “Rốt cuộcc có thể đem cái kẻ thiểu não này gả đi ra ngoài. Sẽ không còn kẻ… quấn quýt lấy vợ của ta nữa.”
Để không cho Cổ Tô quấn quýt lấy Linh Ước, đại nhân liền trực tiếp chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ ở phủ thừa tướng.
Ta không nghĩ tới đại nhân sẽ đón mẫu thân của ta về.
Đã nhiều năm rồi ta không gặp bà. Từ sau khi thừa tướng tiền nhiệm mất đi, mẫu thân liền rời khỏi phủ thừa tướng, đi về ở trong thôn trang tại nông thôn.
Mẫu thân cũng đã già rồi.
“Mẫu thân.” Ta nặng nề dập đầu với nàng.
“Tốt tốt…” Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của mẫu thân tươi cười như nở hoa, khóe mắt lại hiện lên nước mắt.
Cổ Tô đứng ở bên cạnh ta, có chút hồi hộp, học bộ dáng của ta quỳ xuống dập đầu với mẫu thân, “Mẫu thân.”
Hình như mẫu thân cũng khắc chế không nổi, nhỏ giọng nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu nói, “Còn có thể nhìn thấy ngươi thành thân, mẫu thân rất vui vẻ.”
Nàng lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo, vẫy tay để cho Cổ Tô đi qua.
Cổ Tô liếc mắt nhìn ta một cái, thấy ta gật đầu, mới đứng dậy đi tới.
Mẫu thân mở hộp gấm, bên trong là một miếng ngọc bội, nàng đem ngọc bội trịnh trọng giao cho Cổ Tô, “Sau này làm phiền đến con chăm sóc cho nàng.”
“Con sẽ.” Cổ Tô trả lời vô cùng nghiêm túc.
Ta ở phía sau không nhị được cười, rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc là ai chăm sóc ai đây?
Hôn lễ cũng không phải là sơ sài, còn có thể nói là long trọng.
Trên hỉ đường, mẫu thân ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, vẻ mặt hiền hòa nhìn ta và Cổ Tô.
Ban đầu mẫu thân còn muốn để cho đại nhân cũng ngồi ở nơi đó, nhưng mà đại nhân cự tuyệt.
Không nói lý do, chỉ là mặt không chút thay đổi cự tuyệt, mẫu thân cũng không dám nói gì nữa.
Giọng nói của người chủ trì hôn lễ vang lên ——
“Nhất bái thiên địa…”
“Nhị bái cao đường…”
“Phu thê giao bái…”