Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 400 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 400: Chuyện hàng ngày ở ma giáo (10)
Đến khi Phó Diệc Vân và Bạch Lạc rời đi, Liễu Nhứ vẫn chưa xuất hiện.
Cô không ở cùng Liễu Nhứ, kịch bản có sẽ đã thay đổi khá nhiều…
Không biết tới khi nào họ mới gặp được nhau, Thời Sênh quyết định sẽ quay về tu sửa đường trước.
Trên đường trở về Ma giáo phải đi ngang qua một trấn nhỏ, vốn dĩ Thời Sênh không có ý định dừng lại, nhưng cô chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Giáo chủ, Tả hộ pháp…”
Thời Sênh bị ép phải dừng lại, người đó đang chạy từ cổng trấn nhỏ ra.
“Sao các ngươi vẫn còn ở đây?” Thính Phong nhíu mày hỏi.
Bọn họ đã nán lại mấy ngày liền, đám người này đáng lẽ đã sớm quay về Ma giáo rồi chứ.
Gương mặt đám người đó như có gì đó chột dạ, “Châu Chí cứu một cô nương, nên chúng ta mới nán lại nơi này.”
Tim Thời Sênh đập thình thịch, có dự cảm không tốt.
“Cô gái mà các ngươi cứu tên là gì?”
“Liễu Nhứ, cô ấy rất xinh đẹp.”
Bản cô nương biết ngay mà.
Kịch bản đại thần sẽ không bỏ qua cho bản cô nương.
“Ngươi đi gọi người ra đây, nếu Châu Chí không muốn đi thì ngươi hãy nói với hắn là sau này đừng có quay về Ma giáo nữa.” Thời Sênh lên tiếng dặn dò.
“Vậy cô nương đó?”
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn rồi nở nụ cười có mà như không, “Ngươi có thể ở lại cùng.”
Người đó gật đầu lia lịa, chạy vào nhanh như tia chớp, rất nhanh chóng có vài người kéo xe ngựa đi ra.
Tổng cộng có 3 cỗ, nhiều hơn trước một cỗ.
Châu Chí là một chàng thanh niên tương đối đẹp trai, hắn ngồi trên cỗ xe ngựa cuối cùng.
Nhìn thấy Thời Sênh, hắn lập tức nhảy xuống, “Giáo chủ.”
Thời Sênh ngước nhìn cỗ xe ngựa thứ ba, một đôi tay trắng ngần dang từ từ vén chiếc mành trên xe, để lộ ra một gương mặt trái xoan vô cùng xinh đẹp.
Cô ta cẩn thận liếc nhìn qua chỗ Thời Sênh, nhìn thấy Thời Sênh, ánh mắt cô ta như sáng lên, làm ra vẻ vô cùng vui mừng, “Vô Tranh cô nương, sao cô lại ở đây?”
Ánh mắt Liễu Nhứ có vài phần như đang thăm dò, vừa rồi đám người này gọi cô là giáo chủ, là giáo chủ của giáo phái nào?
Theo như cô ta được biết, trước nay cô ấy đều đơn độc một mình. Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn không gặp nhau, cô ấy lại có thể trở thành giáo chủ gì đó được chứ?
Thời Sênh không thèm chú ý đến cô ta, cô cúi đầu nhìn về phía Châu Chí đang đứng trước xe ngựa.
Châu Chí vội vàng nói: “Giáo chủ, Liễu Nhứ cô nương một thân một mình, lại còn bị thương. Ta thấy cô ấy rất đáng thương, có thể để cô ấy cùng chúng ta quay về được không?”
“Không được.” Thời Sênh từ chối không một chút do dự.
“Giáo chủ…” sắc mặt Châu Chí hơi thay đổi, “Ta sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, chắc chắn sẽ không gây phiền hà gì cho giáo chủ.”
“Như vậy cũng không được.” Thời Sênh tiếp tục từ chối.
“Châu đại ca, thôi bỏ đi. Vô Tranh cô nương có lẽ không thích ta.” Liễu Nhứ cắn môi, nhỏ nhẹ nói.
Nét mặt cô ta hơi tủi thân, ánh mắt cũng rất đáng thương, khiến mấy giáo chúng đứng bên cạnh cũng đều lộ vẻ cảm động.
Thời Sênh cười nhếch mép, nụ cười chứa đầy ác ý, “Liễu Nhứ, cô giả bộ đáng thương với ta làm gì. Cô nghĩ ta là đám đàn ông đó? Nhìn thấy có tí sắc là không nhấc nổi chân?”
Liễu Nhứ như bị sỉ nhục, sắc mặt trắng bệch, người hơi run run, “Vô Tranh cô nương, dù cô không thích ta, thì cũng không cần phải sỉ nhục ta như vậy.”
“Cô nghĩ mình là ai, đáng để ta sỉ nhục cô sao?” Thời Sênh cười lạnh.
“Giáo chủ!” Châu Chí chạy lại trước cỗ xe ngựa của Liễu Nhứ, ánh mắt có chút bất mãn nhìn Thời Sênh, “Liễu Nhứ cô nương chỉ là một cô nương. Cô không cần phải nói những lời khó nghe như vậy.”
Thời Sênh: “…” Cái tên vật hy sinh như nhà ngươi, lắm điều làm cái lông gì.
“Châu đại ca, không cần phải đỡ lời cho ta, có lẽ ta nên đi.” Liễu Nhứ nói rồi bước xuống xe.
Châu Chí ngăn cô ta lại, “Liễu Nhứ cô nương, không sao cả, để ta đưa cô đi.”
“Sao có thể như thế được… Châu đại ca, ta không thể liên lụy đến huynh.” Liễu Nhứ một mực lắc đầu, gương mặt lo lắng không yên.
“Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, cô là một cô nương, sao ta có thể yên tâm để cô đi một mình.”
“Châu đại ca…”
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp, các người không đi đóng phim Quỳnh Dao thì đúng là quá đáng tiếc.
Thời Sênh hất hất cằm với Thính Phong, Thính Phong rất mơ hồ, cái gì?
Thời Sênh: “…” Không ăn ý.
Thính Phong vô tội, hắn mới theo cô được bao lâu đâu, làm sao ăn ý được chứ?
“Giáo chủ, hay là để Liễu Nhứ cô nương cùng chúng ta quay về đi?”
“Giáo chủ…”
“Các ngươi muốn tạo phản?” Thời Sênh bình tĩnh nhìn bọn họ.
“Không dám.” Người nói thay Liễu Nhứ lập tức cúi đầu.
Giáo chủ mới rất bạo lực, bọn họ đã lãnh hội qua.
Thời Sênh nhìn Châu Chí, nhưng lại nói với những người khác, “Kẻ nào vẫn muốn đi cùng cô ta, thì có thể đi cùng.”
Những người khác đều bất động.
“Giáo chủ, cô thực sự không có chút tình người nào như vậy sao?”Châu Chí lớn tiếng chất vấn.
“Không có tình người?” Thời Sênh trừng mắt, gương mặt cương nghị, “Không phải là ta muốn tốt cho ngươi sao? Liễu Nhứ cô nương xinh đẹp như vậy, nếu đưa cô ta về sẽ không biết có bao người ngấp nghé. Ngươi vô duyên vô cớ muốn có nhiều tình tịch như vậy sao?”
Rõ ràng Châu Chí rất thích Liễu Nhứ.
Thế nên Thời Sênh vừa nói vậy, mặt Châu Chí liền biến sắc.
Ma giáo chỉ có ít người có đối tượng, còn những người khác đều độc thân.
Dung mạo Thời Sênh vô cùng xinh đẹp, nhưng tính khí lại bạo lực như vậy, ai mà dám có ý với cô được chứ.
Liễu Nhứ là một cô nương nhẹ nhàng hiền dịu, nếu như quay về cùng hắn, thì đám người này sao có thể không phát điên?
Châu Chí được nhắc nhở, lại càng tin rằng mình phải đưa Liễu Nhứ đi. Mấy năm gần đây, Ma giáo bị đàn áp kinh khủng, cũng chẳng có tiền đồ gì.
“Tả hộ pháp, phiền huynh hãy nói với giáo chủ một tiếng, cảm ơn sự chăm sóc dạy dỗ của ngài ấy trong mấy năm vừa qua. Nếu có cơ hội Châu Chí nhất định sẽ báo đáp ngài ấy.”
Câu nói này của Châu Chí rõ ràng là muốn nói với Giang Trạm vẫn đang bế quan trị thương.
Hắn liếc nhìn Thời Sênh, sau đó nhẹ nhàng nói với Liễu Nhứ: “ Liễu cô nương, chúng ta đi thôi.”
Liễu Nhứ hết sức ngạc nhiên, đôi mắt ướt át tràn đầy sự áy náy và lo lắng, “Châu đại ca, cái này…”
“Không sao cả, đi thôi.” Châu Chí cho rằng Liễu Nhứ đang lo lắng cho mình, nên trong lòng cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Hắn đẩy cô ta vào trong, rồi đánh xe ngựa đi.
“Các vị huynh đệ, có duyên sẽ gặp lại.” Châu Chí chắp tay chào những người khác.
Có người khuyên Châu Chí.
Châu Chí có lẽ đã hạ quyết tâm, nên cáo biệt bọn họ.
Thời Sênh nhìn theo như có tâm sự.
Có lẽ phải vài phút sau mới cho mọi người khởi hành.
Thính Phong đi ngang hàng với Thời Sênh, “ Giáo chủ, tại sao cô không cho Liễu Nhứ lên núi?”
“Không thích cô ta thì tại sao phải để cô ta lên núi làm ta phải ấm ức.” Tia sáng lưu chuyển trong mắt Thời Sênh, khóe miệng hơi cong lên, “Sao thế, Tả hộ pháp cũng thích cô ta rồi sao?”
Thính Phong vội vàng lắc đầu, “Liễu Nhứ không phải mẫu người mà ta thích.”
“Vậy sao?” Thời Sênh lẩm bẩm một câu, rồi lại hỏi tiếp: “Vậy ngươi thích mẫu người như thế nào?”
Thính Phong bối rối nhìn về phía trước, “Không biết, vẫn chưa gặp được người đó. Ai biết được mình thích người như thế nào chứ.”
“Nói rất có lý.”
Chưa gặp được người đó, ai mà biết được là bản thân mình sẽ yêu phải cặn bã hay là thiểu năng.