Boss Là Nữ Phụ

Chương 507

Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 507 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 507: Ảnh hậu hạng nhất (16)

Thời Sênh bãi công không làm, để lại anh Lương và chị Mai ở lại xử lý việc vi phạm hợp đồng. Cô dẫn theo hai người trợ lý nhỏ rời khỏi khu vực quay phim.

Tin tức này rất nhanh sau đó được phát tán ra ngoài.

#Lam Thâm bỏ diễn Hoàng phi thứ nhất#

#Bí mật động trời đằng sau việc ảnh hậu bỏ diễn#

Trần Nguyên mới chỉ họp một cuộc họp, kết quả bước ra ngoài mới phát hiện cả thế giới đều đã biến đổi.

Sắc mặt chị tái mét theo từng lượt vuốt Weibo, nhìn trên đó là một loạt các loại tiêu đề suy đoán.

Nghệ sĩ nhà chị muốn thăng thiên có đúng không!

Trần Nguyên lập tức gọi điện đến cho Thời Sênh.

Lúc Thời Sênh nhận được điện thoại chính là lúc cô đang quan sát nữ chính.

Đoàn làm phim “Nắng gắt” cũng có mặt ở khu vực quay phim này. Khu vực quay phim nói là lớn cũng không phải lớn, vô tình gặp phải cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì.

Kỳ lạ chính là ở chỗ, gặp phải nữ chính là đặc biệt bị gặp chuyện.

Câu chuyện là như thế này.

Bãi đỗ xe của khu vực quay phim này đang được mở rộng, cho nên bây giờ nơi đỗ xe là cứ tìm được vị trí nào đỗ được xe là có thể đỗ ở đó.

Xe của Ôn Kiều vừa hay chặn trước xe của một người nghệ sĩ khác tự lái xe, kết quả là xe của người nghệ sĩ đó lại chặn trước xe của Thời Sênh.

Thời Sênh muốn rời được khỏi đây thì xe của Ôn Kiều nhất định phải dịch chuyển.

Thế nhưng người nghệ sĩ ở giữa bởi vì nói chuyện không được dễ nghe nên Ôn Kiều cự tuyệt di chuyển xe, bắt người nghệ sĩ kia phải xin lỗi.

Người nghệ sĩ này cũng được coi là sao hạng C, có chút danh tiếng, bị một người mới vào nghề còn chưacó bất kỳ một tác phẩm nào hung hăng công kích tất nhiên là không bằng lòng.

Hai bên bắt đầu cãi cọ.

Người bị liên lụy chính là bia đỡ đạn vô tội Thời Sênh.

“Chị Trần…” Thời Sênh đặt điện thoại bên cạnh tai.

“Lam Thâm, em mau cút về công ty cho chị.” Trần Nguyên gầm gừ bên cạnh, “Bây giờ ngay lập tức, trong vòng một tiếng chị không nhìn thấy em, hậu quả em tự chịu.”

Thời Sênh cầm điện thoại đưa ra xa một chút. Đợi đến khi người đầu dây bên kia không gào thét nữa cô mới cầm trở lại bên tai, “Chị Trần, nếu lăn trong vòng một tiếng em chắc chắn là không thể về đến công ty được.”

Trần Nguyên bị chẹn ngang họng, ngay sau đó lại gầm gừ càng lớn, “Lam Thâm em bớt nói ba hoa đi cho chị, nhanh chóng cút về đây cho chị.”

“Ấy, chị Trần, không phải là em không cút về, mà là bây giờ em không thể cút về được. Có người đang chặn trước xe của em rồi, em cũng không có siêu năng lực mang xe bay từ giữa ra ngoài được.” Thời Sênh chính là điếc không sợ súng, không cần biết bên kia Trần Nguyên đang gầm gừ gào thét như thế nào cô đều làm vẻ mặt thản nhiên trả lời.

Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh đều có thể nghe thấy tiếng gào thét động trời từ điện thoại truyền ra ngoài, cả khuôn mặt giật giật.

Chị Trần đang nối giận đáng sợ như thế, chị Lam lại còn vẫn dám trêu ghẹo chị ấy.

“Có chuyện gì thế?” Trần Nguyên cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ xuống, “Ai dám chắn trước xe của em hả? Em không lên đó cào cô ta vài cái sao?”

“…” Chị Trần, sao chị lại có thể nói ra những lời như thế, “Em không phải là loại người đó, không làm được mấy việc như vậy.”

Cào người khác khó coi đến nhường nào, rớt mất giá trị bản thân.

“Em đánh nhà đầu tư, bỏ diễn, vẫn còn có thể nói ra được những lời này à?” Trần Nguyên thở hổn hển, “Chị không nói nhiều với em nữa, mau chóng về đây cho chị.”

Trần Nguyên thẳng tay ngắt điện thoại, trong điện thoại truyền ra tiếng máy bận ‘Tút tút’.

Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn trời, đây là cái việc gì vậy.

Đúng là đen như chó!

Bên đó Ôn Kiều và người nghệ sĩ hạng C vẫn còn đang tranh cãi. Ôn Kiều bây giờ vẫn chưa có danh tiếng, để chân trần không đi giầy. Cô ta nhất định bắt người nghệ sĩ kia phải xin lỗi.

Thời Sênh lắc đầu, cái cô Ôn Kiều này đúng là một kẻ chấp vặt hay tính toán.

Thời Sênh đẩy cửa xe bước xuống, Tiểu Bảo ngồi lái xe ở bên cạnh cũng lập tức bước xuống theo.

“Chị Lam.” Người nghệ sĩ hạng C cung kính chào cô một tiếng.

“Chị Lam…” Ôn Kiều chào một tiếng, có điều giọng nói rất nhỏ.

Thời Sênh nhìn người nghệ sĩ hạng C cười cười, “Bảo hai người di chuyển cái xe, có phải hai người lại bàn bạc mua xe không?”

Nghệ sĩ hạng C cúi đầu xin lỗi, “Xin lỗi chị Lam, không phải là em không chịu di chuyển mà là do cô ta không cho.”

“Là cô ta nói năng không khiêm tốn. Bây giờ cô ta xin lỗi, tôi lập tức cho xe di chuyển.” Ôn Kiều cau mày lại, sống lưng thẳng đứng, cằm hơi hơi giương cao.

“Tôi không cần quan tâm hai người có việc gì. Bây giờ tôi cần cho xe di chuyển.” Ngữ khí của Thời Sênh đột nhiên trở nên cứng rắn.

Người nghệ sĩ này nghe thấy giọng điệu không dễ thương lượng của Thời Sênh, đắc ý nhìn Ôn Kiều cười, “Còn không mau di chuyển xe, làm trì hoãn thời gian của chị Lam cô có đền được không?”

Sắc mặt Ôn Kiều có chút khó coi, chần chừ do dự trong chốc lát cuối cùng đành phải bảo người di chuyển xe.

Thời Sênh cong khóe miệng cười với Ôn Kiều một cái rồi quay người bước lên xe.

Ôn Kiều túm chặt túi xách, nhìn theo chiếc xe của Thời Sênh nghênh ngang bỏ đi.

Chiếc xe của Thời Sênh là loại xe chuyên dụng tốt nhất dành cho nghệ sĩ, so với loại xe tiêu chuẩn của công ty cho tất cả nghệ sĩ không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần.

Rồi sẽ có một ngày… cô cũng sẽ đứng lên được vị trí đó.

Người đã từng đem lại cho cô những chuyện khó xử này, cô sẽ trả lại hết.

Thời Sênh quay về công ty bị Trần Nguyên dạy dỗ một trận, còn bị phạt trở về nhà ở trong đó không được đi đâu.

Phải nhờ đến công ty quảng lý để xử lý chuyện này.

Chuyện này nếu không xử lý tốt sẽ biến thành mấy tin tức tiêu cực, cho nên phía ban quản lý rất lo lắng.

Thời Sênh không quan tâm bọn họ xử lý như thế nào, thong thả trở về nhà.

Nhà của cô là phòng 808, lúc thang máy đi đến tầng sáu, cô ấn dừng lại rồi bước xuống thang máy.

Cửa phòng 606 lại đang mở.

Thời Sênh có chút ngạc nhiên. Bỗng cô thấy có một người bước ra từ trong nhà. Người này Thời Sênh chưa gặp bao giờ, ăn mặc xộc xwjch, tóc tai nhuộm lộn xộn rối tung, vừa nhìn một cái là có thể nhìn ra không phải là người đứng đắn gì.

Hắn ta nhìn thấy Thời Sênh sững sờ một lát rồi ngay sau đó bỏ mặc cô ở lại rồi bỏ đi.

Tình huống gì đây?

Những người bên cạnh Cố Trì đều là mấy người lạ lùng.

“Ơ… nữ thần, sao chị lại đứng ở ngoài cửa thế?” Lâm Trạch Nam ra ngoài đóng sửa lại, nhìn thấy Thời Sênh cả gương mặt lộ vẻ bất ngờ và kích động, “Nào, mau vào nhà đi, mau vào nhà đi.”

Thời Sênh cũng không khách sáo, cứ thế bước thẳng vào trong.

Căn phòng rõ ràng đã được bố trí lại, rực rỡ sáng sủa hẳn lên.

Lâm Trạch Nam không để Thời Sênh cởi giày, dắt cô đi vào bên trong, nào là rót nước, nào là lấy hoa quả, đồ ăn vặt.

Thời Sênh nhìn quang một lượt, không nhìn thấy Cố Trì, “… Cố Trì đâu?”

Lâm Trạch Nam chỉ chỉ vào phía phòng ngủ, “Lão đại đang tắm.”

“Tắm giữa buổi trưa sao?”

“Lão đại mới ngủ dậy.” Lâm Trạch Nam tỏ ý không biết làm sao, “Nếu em mà không đến, chắc anh ấy phải ngủ hết cả một ngày… Ấy, nữ thần, chị với lão đại em có quan hệ gì thế?”

Lâm Trạch Nam rất tò mò, hỏi Cố Trì chắc chắn là không hợp với tình hình thực tế, dù thế nào cậu ta cũng không nói với Cố Trì.

Cố Trì từ khi nào quen biết với nữ thần, cậu ta hoàn toàn không biết, chỉ biết là thấy hai người bọn họ nhìn có vẻ rất thân quen.

Việc này quả thật không hợp lý.

Phần lớn thời gian cậu ta đều ở bên cạnh Cố Trì.

Nhưng cậu ta lại không hề biết gì!!!

“Không có quan hệ gì cả.” Tạm thời xác nhận là không có quan hệ gì.

“Lạch cạch…”

Hình dáng Cố Trì xuất hiện trước cửa phòng, mái tóc của cậu ta vẫn còn ướt sũng, sợi tóc ướt dính lên trán cậu ta, từng giọt nước đang nhỏ giọt vào trong áo.

Mặt mũi cậu ta có chút lạnh lùng, trên mặt không hề có một nét cười vui vẻ, xung quanh người tỏa ra một cảm giác xa lánh với người không quen biết.

Nhìn thấy Thời Sênh, Cố Trì dường như không hề có một chút bất ngờ nào, ánh mắt dừng lại trên người cô mấy giây rồi tự nhiên dịch chuyển.

Cậu ta đi thẳng vào phòng bếp, lúc ra ngoài trên tay còn cầm thêm một bình sữa tươi.

“Leng keng!” Bình sữa tươi thủy tinh và bàn trà thủy tinh đụng vào nhau, phát ra một âm thanh lanh lảnh.

Cậu ta đứng trước mặt Thời Sênh, lông mi hơi rủ xuống, giọng nói có đôi chút khó hiểu, “Tinh khiết tự nhiên.”

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Cố Trì và cô, bốn mắt đối diện nhìn nhau một cái. Ánh mắt ấy, Thời Sênh như cảm giác mình như đang nhìn vào trong một vùng vũ trụ sâu thẳm đầy ánh sáng tinh tú rực rỡ.

Thần bí, sâu sắc, cuồn cuộn vô biên.

Bình Luận (0)
Comment