Boss Là Nữ Phụ

Chương 563

Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 563 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 563: Nhân yêu thù đồ (28)

Công chúa yêu giới làm nổ Nhạc Dương Tông.

Tin tức này rất nhanh thì trở thành tin tức hàng đầu được mọi người hăng say nói đến.

Nhạc Dương Tông bèn gặp Yêu Vương đòi giải quyết.

Yêu Vương còn tuyệt tình hơn!

Ai gây chuyện thì đi tìm người đó, ông mặc kệ.

Nhưng mà cũng thầm tức giận đến giơ chân, hận không thể kéo con nhóc Thời Sênh không nghe lời này về quất cho hơn mười roi.

Người của Nhạc Dương Tông cũng tức giận không nhẹ, chuyện này nhất định không thể tính như vậy được.

Yêu Vương mặc kệ, bọn họ liền tự mình quản!

Vì vậy nhân giới càng thêm gà bay chó sủa.

“Cầu xin mọi người thương xót a, chỉ cần có thể để cho tiểu nữ an táng phụ thân, thì dù tiểu nữ có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại dức của các vị.”

Một cô gái lớn lên cũng coi như là thanh tú quỳ gối ở ven đường, một chiếc xe ba gác dừng lại phía sau, bên trên dùng chiếu đắp lên, lờ mờ có thể thấy được cánh tay rũ ra bên ngoài.

Bán mình chôn cha!

Thời Sênh đứng ở trong đám người, nhìn quanh hai bên, không có người kỳ lạ nào, lúc này mới yên tâm xem cuộc vui.

“Ôi, tiểu nương tử này lớn lên xinh đẹp quá, đến đây ngẩng đầu lên, để cho gia nhìn một cái.” Nam nhân ăn mặc như cậu ấm nắm cằm của cô nương kia, làm cho nàng ngẩng đầu lên.

Nhất định sẽ có người trêu ghẹo!

Hai mắt của cô nương kia rưng rưng, gương mặt ửng đỏ, ủy ủy khuất khuất, dáng vẻ nhỏ bé điềm đạm đáng yêu.

Nam nhân không có ý tốt sờ sờ ở trên mặt của cô nương kia, tay lại bắt đầu không thành thật đi xuống.

Cô nương kia rõ ràng là hoảng sợ, lùi về phía sau, sức lực của nam nhân lớn, kéo tay của nàng, làm cho nàng không thể lùi lại.

“Công tử, xin tự trọng.” Cô nương kia không ngừng né tránh.

“Tự trọng? Ha ha ha, không phải là ngươi đang bán mình chôn cha sao, gia lại có tiền, đến đây để cho ta sờ một cái xem.”

“Buông ra.”

“Ha ha ha làn da này thật tốt a, tậc tậc… Cái tay này cũng đẹp mắt nữa.”

Tiểu cô nương bị nam nhân kia nửa ôm vào trong ngực, giở đủ trò trêu ghẹo.

Hình như người vây xem ở bốn phía có chút kiêng kỵ người đàn ông này, không ai dám mở miệng.

“Buông nàng ra!” Tiếng quát khẽ từ đằng sau đám người truyền đến, ngay sau đó đám người tách ra, hai bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, “Buông nàng ra!”

Anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi!

Không phải, giọng nói này?

Lông mi Thời Sênh run rẩy, nhìn về phía hai người đang đi vào kia.

Quả nhiên là chỗ có người bị ức hiếp là có thể vô tình gặp được nữ chính, cái này tốt rồi!

Nam nhân đi theo bên người nữ chính… là Thanh Hàn.

Thanh Hàn phát hiện ra Thời Sênh đầu tiên, Thời Sênh nhếch miệng nở nụ cười với hắn.

Ngón tay khẽ nhúc nhích, thoáng cái thiết kiếm liền xuất hiện, thân hình giống như quỷ mị vọt về phía Ngu Tiểu Thất.

“A!”

Lấy kiếm ra trên đường cái, làm người xung quanh chạy trối chết, ngay cả nam nhân vừa nãy còn đùa giỡn cô nương kia, cũng buông cô nương kia ra, trốn về phía sau hộ vệ nhà mình.

Thanh Hàn nhanh tay lẹ mắt kéo Ngu Tiểu Thất, thiết kiếm mang theo kiếm phong sắc bén sượt qua bên tai của Ngu Tiểu Thất.

Mũi kiếm chuyển một cái, quét ngang về phía cổ nàng.

Có lẽ Ngu Tiểu Thất là bị cái biến cố này dọa đến, chờ đến lúc phản ứng kịp, thì thiết kiếm của Thời Sênh đã đến trước mặt nàng.

Lúc thiết kiếm sắp đến gần Ngu Tiểu Thất, một lực cản rất lớn làm cho động tác của Thời Sênh dần dần chậm lại. Ngu Tiểu Thất nhân cơ hội này vọt sang một bên, ngón tay ở trong không khí vẽ một ký hiệu kỳ quái, linh lực cuộn trào mãnh liệt cuồn cuộn xông về phía Thời Sênh, chứa đầy sát khí.

Trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của Ngu Tiểu Thất lại tăng lên nhiều như vậy.

Linh lực như lưỡi dao sắc bén ùn ùn kéo đến, làn váy của Thời Sênh bị cắt đến chia năm xẻ bảy, thân hình Thời Sênh bị ép lui về phía sau vài bước.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngu Tiểu Thất tràn đầy tức giận, “Ngu Y, ta không muốn giết ngươi.”

Thời Sênh cúi đầu nhìn làn váy, không nói chuyện.

“Ngu Y, sư tôn không nhớ rõ ngươi. Ngươi dây dưa như vậy cũng vô dụng thôi.” Ngu Tiểu Thất tiếp tục nói: “Cho dù ngươi giết ta, sư tôn cũng sẽ không nhớ lại ngươi được.”

Thanh Hàn đứng ở phía sau vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt toàn là ánh sáng xa lạ.

Thời Sênh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh đảo qua trên người Ngu Tiểu Thất.

Không gian yên lặng một cách kỳ lạ.

Soạt soạt —-

Tiếng xé gió vang lên từ phía sau, cảm giác nguy cơ đến rợn tóc gáy càng lúc càng dâng cao trong lòng Thời Sênh. Cô trở tay dùng thiết kiếm đảo qua, một sức mạnh thô bạo càn quét đến từ phía sau, đụng vào trên thiết kiếm. Thời Sênh chỉ cảm thấy cánh tay chết lặng, mềm mại vô lực rũ xuống.

Cho dù chính là như thế, thì sắc mặt của Thời Sênh cũng không có bất kỳ biến hóa nào, bình tĩnh nhìn về phía xa xa.

Một đám người ngự kiếm đến, nhanh chóng bao vây cô lại.

Người của Nhạc Dương Tông.

“Yêu nghiệt, để mạng lại!” Hét lớn một tiếng vang vọng toàn bộ trời đất, chấn động vù vù đến trong tai mọi người.

Những người này cũng không phải xông tới bao vây một mình Thời Sênh, mà Ngu Tiểu Thất và Thanh Hàn cũng ở trong phạm vi bao vây của bọn họ.

Cánh tay của Thời Sênh còn đang tê dại, cầm kiếm cũng có chút khó khăn, đánh nhau tất nhiên sẽ không thuận lợi như vậy.

Có lẽ Ngu Tiểu Thất biết mình không phải là đối thủ của nhiều người như vậy, chỉ phòng thủ chứ không tấn công.

Tuy rằng Thời Sênh cũng không tình nguyện đứng cùng phe với nữ chính, nhưng nữ chính không ngừng đi sát về phía của cô, người của Nhạc Dương Tông lại có ý định ép bọn họ lại với nhau.

Cho nên Thời Sênh bị ép đứng chung một chiến tuyến với nữ chính.

“Ngu Y, bọn họ muốn lấy mạng chúng ta. Chúng ta nên buông ân oán xuống trước, cùng liên thủ xông ra ngoài.” Ngu Tiểu Thất thở hổn hển, yêu cầu kết minh với Thời Sênh.

“Một mình ta cũng có thể đi ra ngoài.” Thời Sênh dùng thái độ phách lối từ chối Ngu Tiểu Thất.

Ngu Tiểu Thất: “…” Cho dù ngươi có lợi hại đi chăng nữa, khi chống lại nhiều người như vậy cũng không phải chuyện đùa đâu!

Trong lòng Ngu Tiểu Thất tràn đầy tức giận và buồn bực, nhanh chóng lui về bên người Thanh Hàn. Tu vi của Thanh Hàn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ bị người khác vây công, liền rơi xuống hạ phong.

Cứ tiếp tục như thế cũng không được!

Con ngươi Ngu Tiểu Thất nhanh chóng xoay chuyển, một lúc sau nàng đưa mắt rơi xuống trên người Thời Sênh, khẽ cắn môi, âm thầm quyết định.

Lúc Thời Sênh phát hiện ý đồ của Ngu Tiểu Thất, thì cũng đã muộn rồi.

Thời Sênh đúng là không nghĩ tới nữ chính đại nhân nói chạy liền chạy, dẫn người về phía bên này của cô, còn mình lại nhân cơ hội chạy trốn cùng Thanh Hàn.

Nữ chính đại nhân, ngươi như vậy thật sự được sao?

“Đừng để ý đến bọn họ, bắt con hồ yêu này lại, không thể để cho nàng làm hại bách tính.” Người của Nhạc Dương Tông thấy Ngu Tiểu Thất chuồn mất, liền dứt khoát để cho tất cả mọi người tập trung bắt Thời Sênh.

“Làm hại bách tính?” Thời Sênh cười nhạo, “Lão tử làm hại bách tính lúc nào vậy hả?”

Cô có từng giết người bình thường không?

Nàng cô có gây chuyện với người bình thường không?

Lời nói này quá không biết xấu hổ!

Cái này là đổ oan lên lưng lão tử!

“Ngươi giết nhiều người của Nhạc Dương Tông chúng ta như vậy. Yêu quái như ngươi, lãnh huyết vô tình, ai biết bao giờ thì ngươi sẽ đại khai sát giới. Bây giờ chúng ta là đang thay trời hành đạo!” Đệ tử của Nhạc Dương Tông tức giận quát to.

“Ngươi không bắt tiểu yêu tinh của yêu giới bọn ta, thì ta sẽ giết bọn họ à?” Tưởng bản cô nương rất rảnh rỗi hay sao?

“Yêu giới các ngươi không có thứ gì tốt, chúng ta là vì dân trừ hại, bắt chúng nó là trách nhiệm của chúng ta!” Bọn họ thân là người tu đạo, lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình.

“Ta thân là công chúa yêu tộc, đi cứu con dân của ta thì có lỗi gì?” Thời Sênh nhướng mày, “Ta nói một chút đạo lý cho các ngươi nhé, người của các ngươi bị yêu tộc bắt đi, chẳng lẽ không đi cứu, chẳng lẽ không giết yêu sao?”

Đệ tử của Nhạc Dương Tông: “…”

“Nhanh mồm nhanh miệng, từ trước đến này hồ yêu đều am hiểu đầu độc lòng người. Mọi người không nên bị nàng lừa gạt, giết nàng đi a!”

“Trảm yêu trừ ma! Bảo vệ chính đạo!”

“Trảm yêu trừ ma!”

Thời Sênh liếc mắt khinh bỉ một cái, trảm yêu trừ ma cái ông nội nhà ngươi ấy! Đám thiểu năng này!

Tầm mắt của Thời Sênh từ trong đám người đảo qua, người vừa mới ra tay kia không ở chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment