Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 619 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 619: Tổng tài phá sản (11)
Thời Sênh đương nhiên biết sự đáng sợ của dư luận.
Thế nhưng cô cũng đâu phải là mấy cô gái tâm hồn yếu ớt mỏng manh đó.
Sức mạnh của bản cô nương thức dậy thì cả thế giới này đều phải khuất phục.
Thời Sênh thực sự không muốn nghe Hàn hiểu lảm nhảm, ngoác miệng nói mình đói, bảo Hàn Hiểu đi nấu cơm.
Tống cổ Hàn Hiểu đi, Thời Sênh mới gõ máy tính, lên các diễn đàn lớn dạo quanh một vòng.
Mấy bài đăng này nếu tập hợp lại quả thật có thể xuất bản thành một cuốn sách, tên sách là—“Tổng tài xinh đẹp phong lưu của tôi”.
Cao thủ ở nhân gian à!
Thời Sênh một bên lướt web một bên cảm thán, cảm thán xong cô mới nghĩ ra bản thân đã khá lâu rồi không mở hố…
Đào hố, đào hố!
Thời Sênh trong nháy mắt liền quên đến chín tầng mây những chuyện bôi nhọ bản thân trên mạng.
Đến khi cô vạch ra dàn ý và ba
Chương đầu tiên thì trời đã tối. Hàn Hiểu vào phòng hai lần, lần đầu tiên là gọi cô ra ăn cơm, lần thứ hai là mang cơm vào.
Vậy mà đến khi Thời Sênh ra ngoài, tin tức trên mạng đã ùn ùn kéo đến, đều là Lương Tình và Lucky.
Cái quái vậy?
Từ những lời lẽ rời rạc của mấy người này, Thời Sênh cuối cùng cũng mò đến Weibo của Lương Tình. Trên Weibo của Lương Tình phơi ra một bức ảnh, chính là bức ảnh Lương Tình đeo chiếc vòng tay Lucky.
Thời gian đăng tải là ba mươi phút trước.
Thời Sênh ấn tải tin mới hơn, bức ảnh vừa rồi còn ở đây đột nhiên biến mất.
Còn lúc này Lương Tình đang cãi nhau với Diệp Phong.
Diệp Phong đưa điện thoại trả lại Lương Tình, sắc mặt không tốt, “Sao em lại có thể up bức ảnh này lên mạng được chứ?”
Lương Tình cũng giận dữ đùng đùng, thế nhưng lại nhếch miệng không nói câu nào.
Lương Tình làm như vậy, thứ nhất là vì tâm lý khoe khoang, thứ hai là muốn những người phụ nữ của Diệp Phong biết trong lòng Diệp Phong, cô ta luôn khác với bọn họ.
Thế nhưng, thật không ngờ, một Diệp Phong luôn luôn dịu dàng lại nổi cáu như vậy, còn suýt chút nữa đánh cô ta. Lương Tình càng lúc càng uất ức, nước mắt nói rơi là có thể rơi.
“Trước đây anh không như vậy.”
Diệp Phong nhìn thấy Lương Tình khóc, liền mềm lòng ngay tức khắc. Dối với Diệp Phong khi hắn còn chưa có cái phần mềm ‘Tự Tu Dưỡng Thành Đại Gia’ kia, Lương Tình là nữ thần của hắn, cho nên đối với Lương Tình hắn luôn để tâm nhiều hơn những người phụ nữ khác.
Diệp Phong bước lên trước kéo Lương Tình vào lòng mình. Lương Tình giở trò bướng bỉnh. Hai người đẩy đi đẩy lại một lúc lâu, cuối cùng Lương Tình vẫn là ỡm ờ lăn lên giường với Diệp Phong.
Chinh phục trên giường xong, Diệp Phong mới phân tích cho Lương Tình việc cô ta làm ngu ngốc nhiều thế nào.
Trên tay hắn đang cầm chính là chiếc vòng tay đáng giá hơn mười tỉ, cách làm của Lương Tình không những sẽ mang phiền phức cho hắn ta mà còn mang phiền phức cho chính bản thân cô ta.
“Xin lỗi, em chỉ là… em chỉ là cảm thấy vui vui, không hề nghĩ nhiều như vậy.” Lương Tình điềm đạm đáng yêu xin lỗi, “Bây giờ phải làm thế nào?”
“Đưa điện thoại của em cho anh.”
Lương Tình lập tức làm theo.
Diệp Phong đăng nhập Weibo của Lương Tình, lại chụp thêm vài bức ảnh tay của Lương Tình rồi up cũng một lúc lên Weibo.
Lương Tình V: Nghe nói chiếc vòng này có thể mang lại may mắn, đúng là thứ mà tôi không thể mua được, vừa được một bạn fan hâm mộ tặng tôi một chiếc, cảm ơn bạn fan xinh xắn, hy vọng bộ phim sắp phát sóng của tôi trong thời gian tới sẽ bán vé thật chạy. [Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
Diễn kịch phải diễn cả bộ, Diệp Phong còn tag đoàn làm phim bộ phim mà Lương Tình diễn sắp phát sóng.
Đoàn làm phim có chút sững sờ, thế nhưng có thể quảng cáo làm tăng độ hot cho phim, người trong đoàn cũng lập tức phản hồi lại.
Nhìn từ tên tài khoản, không còn nghi ngờ gì nữa chính là một loại quảng cáo biến tướng cho một loại vòng tay giá trên trời.
Trước tiên đăng tải một bức ảnh trước, không cần phải nói gì, đến khi quần chúng bàn tán thảo luận sôi nổi lại tiếp tục đăng tải thêm mấy bức ảnh nữa, lôi cả phim mới ra, ý đồ không cần quá rõ ràng.
Thời Sênh nhìn trang mạng đã yên tĩnh trở lại, bắt đầu bàn tán đến bộ phim mới của Lương Tình, bĩu môi khinh thường.
Xem ra Diệp Phong cũng không ngu là mấy!
…
Ngày hôm sau Thời Sênh bị Hàn Hiểu gọi dậy từ sớm, cô bóp bóp cái đầu đang có chút đau, cả khuôn mặt ngờ nghệch nhìn Hàn Hiểu.
“Liễu tổng, bên ngoài có người tìm chị.” Hàn Hiểu đành giúp cô thu dọn đống bừa bộn trên mặt bàn. Liễu tổng cần một người trợ lý đời sống đúng là rất biết tính toán.
Cái người bỏ đi của cuộc sống giống như Liễu tổng, cô rất nghi ngờ trước đây chị ấy làm sao có thể sống qua ngày được.
“Mới sáng sớm ngày ra, ai?” Thời Sênh từ trên giường bò dậy.
“Không quen biết, hắn cứ đứng mãi ở chỗ bảo vệ.” Không có sự cho phép của chủ nhà, bảo vệ sẽ không tùy tiện cho người vào trong. Hàn Hiểu cũng không quen người đó, tất nhiên cũng không dám tùy tiện làm chủ.
Thời Sênh xuống lầu tinh thần không được tốt lắm, qua điện thoại vô tuyến nhìn thấy một khuôn mặt rất lạ.
Ừm… cũng không tính là lạ.
Là gã đàn ông mặc vest lần trước có gặp tại buổi bán đấu giá.
Hắn ta sao lại tìm được đến đây nhỉ???
Thời Sênh bảo người cho hắn ta vào.
Vậy mà người đàn ông đó vừa bước vào cửa đã bị Thời Sênh trói chặt lại.
Hàn Hiểu ngờ nghệch.
Liễu tổng, bắt cóc là phạm pháp đó!
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng bản thân lại đi đóng cửa, đề phòng người khác nhìn thấy.
Thời Sênh nhìn bó hoa hồng bị gã đàn ông mặc vest làm rơi dưới đất, phía trên còn đọng lại những giọt nước trong veo, giống như vừa được ngắt về.
“Nói, anh định làm gì!” Thời Sênh kéo một cái ghế lại, ngồi xuống đối diện với gã đàn ông mặc vest.
Trên mặt gã đàn ông mặc vest này không hề có biểu cảm gì, giống như một khuôn mặt bị tê liệt.
Thế nhưng trong lòng hắn lại là một loạt dấu chấm than.
Cái cô Liễu này bạo lực quá!
Tại sao thiếu gia lại bắt hắn đi tặng hoa chứ???
A a a, thiếu gia, tôi muốn về nhà.
“Tặng hoa.” Gã đàn ông mặc vest thành thật trả lời.
Hắn ta vốn dĩ đến đây là để tặng hoa.
“Không có việc gì tặng tôi hoa làm gì? Thích tôi à?”
Gã đàn ông mặc vest không trả lời.
Lời thiếu gia dặn dò, hắn chỉ biết làm theo, làm sao hắn biết tặng hoa để làm gì, có thể là thiếu gia chỉ cảm thấy thú vị.
Ừm… Thiếu gia nhà hắn khá tùy hứng.
“Nói mau, bị câm à!” Thời Sênh rút thiết kiếm ra chém.
Gã đàn ông mặc vest bị đâm đến vô cùng sợ hãi. Tại sao hắn vừa bị thiếu gia đánh, đến đây lại bị người ta đánh!
Hắn không phục!
Gã đàn ông mặc vest cắn răng không hé nửa lời. Thiếu gia không cho phép nói cho cô Liễu biết, hắn không thể bừa bãi nói được.
“Ai bảo anh đến tặng tôi hoa, có mục đích gì?” Tự dưng không đâu đi tặng hoa, nếu không phải là muốn cướp của giết người thì chính là ham muốn thân thể cô.
Gã đàn ông mặc vest khuôn mặt tê liệt lắc đầu.
Bất luận Thời Sênh có hỏi thế nào, gã đàn ông mặc vest nếu không lắc đầu thì là không nói chuyện, nếu không thì chỉ nói hai từ ‘ Tặng hoa’.
Đây đúng là khiến người khác phải nghi ngờ mà đúng không?
Tức chết bản cô nương mà.
Cái tên thiểu năng đó đang ham muốn sắc đẹp của bản cô nương!
“Liễu tổng… Chúng ta tự mình trói người khác như thế này có phải là không được tốt lắm phải không?” Hàn Hiểu yếu ớt nói.
Gã đàn ông mặc vest lập tức gật đầu, “Bắt cóc là phạm pháp.”
“Vừa nhìn một cái là biết hắn không phải người tốt, nhất định là có âm mưu.” Thời Sênh làm vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Hiểu: “…” Tặng có bó hoa sao lại có âm mưu được chứ?
Có thể người ta chỉ là thích chị thì sao?
Liễu tổng nhìn chỗ nào mà thấy người ta không phải là người tốt?
Gã đàn ông mặc vest rất vô tội, hắn ta thật sự chỉ là đến tặng hoa! Không hề có âm mưu!
Những điều thiếu gia gây ra, tại sao hắn lại phải gánh?
Không phục!
“Khụ hhụ… Liễu tổng, việc này chưa có chứng cứ…” Hàn Hiểu nhìn Thời Sênh nháy mắt, hắn tố cáo chúng ta bắt cóc thì phải làm sao?
Bây giờ chị vẫn còn bị người ta hãm hại đấy!
“Cô đã thấy con tin tự mình đưa tới cửa bao giờ chưa?” Thời Sênh trừng mắt, là người này tự ý đi vào, không liên quan đến một cọng lông của cô, “Ông chủ của anh trả anh bao nhiêu tiền, tôi trả anh gấp đôi. Anh nói cho tôi biết là ai đang gây chú ý với tôi.”
Hàn Hiểu: “…” Chị cưỡng từ đoạt lý như vậy, ba mẹ chị có biết không?
Gã đàn ông mặc vest: “…” Thiếu gia, tôi muốn về nhà, tiền không thể làm tôi khuất phục được.