Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 815 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 815: Quốc sư minh giám (28)
Tin tức mở lôi đàn đánh thần khí nhanh chóng truyền đi khắp đại lục, vô số người kéo tới vì nó.
Chỗ ngồi ở Cẩm Tú lâu ngày nào cũng kín.
Ngày thứ ba, Thời Sênh liền thu phí vào cửa, muốn vào đánh lôi đài hoặc xem đều phải giao nộp tiền.
Nhưng chỉ được một lần, hôm sau muốn vào thì phải nộp tiếp.
Không nộp ư?
Vậy cứ ở bên ngoài đợi đi.
Những người mạnh mẽ xông vào đều bị đánh thảm, sau vài lần gây sự, không còn ai dám xông vào nào, đều ngoan ngoãn xếp hàng giao tiền.
Sau ngày đó, mỗi ngày Phượng gia đều thu vào không biết bao nhiêu tiền.
Phương thức kiếm tiền này quả thực quá tuyệt.
Hệ thống rất nghi ngờ, Thời Sênh lấy cái thiết kiếm kia của mình ra có phải vì muốn kiếm tiền hay không nữa.
Không phải ngày nào Thời Sênh cũng tới đây, cô sẽ chỉ ngẫu nhiên ghé Cẩm Tú lâu xem mà thôi.
“Đến đặt cược đi nào!”
Bên dưới Cẩm Tú lâu vang lên một trận ồn ào, Thời Sênh đi tới, những người này tự động nhường đường cho cô.
Cô nhìn tỷ lệ cá cược trên bàn, đặt vào một người, cô vừa đặt cược, những người khác lập tức đặt hết vào người còn lại.
Tam tiểu thư này chưa từng đặt cược thắng bao giờ.
Cược người nào người đó liền thua.
Thời Sênh không thèm để ý tới những người này, lập tức đi tới căn phòng thường dùng của mình ở trên lầu.
Vừa đẩy cửa phòng ra liền thấy một thân ảnh màu tím, hắn khoanh tay đứng trước cửa sổ.
Từ sau lần Thời Sênh đưa đồng hồ cho hắn, đây vẫn là lần đầu tiên hai người gặp lại.
Thời Sênh đóng cửa lại, “Sao chàng lại tới đây?”
Ngân Vi cũng không xoay người, vẫn nhìn xuống phía dưới như cũ, “Hẳn là nó rất quan trọng với nàng, sao lại lấy ra?”
“Phải, rất quan trọng.” Không có nó thì hiệu quả khoe mẽ không cao.
Đây là vũ khí lợi hại để bản cô nương khoe mẽ đấy.
Sao có thể không quan trọng chứ?
Thiết kiếm: “…” Ha ha, hóa ra ta là dùng để cho cô khoe mẽ sao?
“Ta không lấy nó ra, những kẻ này sẽ không bỏ qua…” Thời Sênh đi tới bên người hắn, “Chàng cảm thấy có người có thể lấy được đồ từ trong tay ta sao?”
“Mục đích của nàng chắc không chỉ như vậy đúng không?” Tuy rằng Ngân Vi dùng câu hỏi nhưng ngữ khí rõ ràng là khẳng định.
Trong mắt Thời Sênh hiện lên một gợn sóng, “Hiểu ta như vậy sao?”
Ngân Vi quay người lại, đối mặt với Thời Sênh, “Nàng định làm gì?”
“Làm chuyện lớn.” Bản cô nương phải đi chinh phục hết thế giới này, cưới người đẹp giàu có, à không, cưới chàng về.
[…] Ký chủ quả nhiên có việc muốn làm.
Trước đó nó đoán cô dùng cách này để kiếm tiền. Quả thực là buồn bực, cô bày ra trận thế lớn thế này chỉ để kiếm tiền thôi sao?
Đầu ngón tay Ngân Vi lành lạnh, hắn rụt tay vào trong áo, “Thành trì nào cũng có đội Thần Vệ, ta sẽ truyền lệnh xuống, bọn họ sẽ nghe theo nàng.”
Hắn không hỏi cô muốn làm gì, cứ thế cho cô toàn bộ thế lực mà hắn có.
“Chàng không giữ ta lại?”
Còn nói là yêu thật lòng ư?
Không chấp nhận được!
“Nàng sẽ trở về.” Hắn biết, nhất định nàng sẽ quay về.
“Vậy…” Thời Sênh nhích tới gần mặt Ngân Vi, “Chàng xác định không cho ta một nụ hôn tạm biệt à? Có lẽ rất lâu chúng ta sẽ không gặp nhau đấy.”
Bàn tay Thời Sênh đã chạm tới tay Ngân Vi, cách một tầng tay áo mà cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo không ngừng tỏa ra.
Thời Sênh khẽ nhíu mày, “Chàng…”
Ngay sau đó, môi của cô bị chặn lại, khiến cho lời nói không thể bật ra.
Ngân Vi hôn rất thành thục, nụ hôn mang theo vị thơm ngát khiến cho Thời Sênh đắm chìm vào trong đó.
Nụ hôn chấm dứt, hắn buông Thời Sênh ra, lui về sau từng bước, đầu ngón tay càng lúc càng lạnh hơn, “Ta… Ta phải đi rồi.”
“Chờ một chút.”
Ngân Vi nhìn Thời Sênh, ánh mắt mênh mang, “Có phải ta… hôn không tốt không?”
“Chàng đã từng hôn qua người khác rồi sao?” Kỹ năng hôn của Phượng Từ quả thực không chấp nhận nổi. Sao lần này lại như vô sự tự thông thế.
Ngân Vi lập tức lắc đầu, “Chỉ có nàng.”
Hắn từng nằm mơ vô số lần, có điều hắn không bao giờ thấy rõ mặt của người trong mộng, chỉ nhớ rõ cảm giác mà người đó mang lại.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã biết, chính là nàng.
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một khối ngọc: “Có thể áp chế…”
Cô dừng một chút, “Phong ấn trên người chàng.”
Ngân Vi nhìn khối ngọc trong tay Thời Sênh chằm chằm, khối ngọc toàn thân đen nhánh, tản ra lực lượng cực kỳ ôn hòa, ở cách một khoảng mà hắn đã cảm thấy thân thể dễ chịu hơn rất nhiều.
“Nàng… Biết từ khi nào?”
Thời Sênh nhét miếng ngọc vào tay hắn, “Ta đã vào phủ Quốc sư, là chàng không biết thôi.”
Lần trước, sau khi hắn rời đi, cô đã tới phủ Quốc sư xem xét.
Trước đó cô nghĩ tình trạng thân thể hắn là do tác dụng phụ của việc sử dụng không gian nên phải trả giá lớn. Nhưng sau khi tới phủ Quốc sư, cô biết mình đã nghĩ sai rồi.
Là phong ấn.
Hắn lấy thân mình làm mắt phong ấn, hắn không thể rời khỏi phủ Quốc sư quá lâu, nếu không thứ bị nhốt trong phủ sẽ phá được phong ấn.
Hai con kỳ lân hắn đưa cho cô chính là thứ ký thác sinh mệnh của hắn. Nếu kỳ lân bị phá vỡ, hắn sẽ chết.
Lúc đó, hắn nói một câu.
Ta đã sớm đem chính mình giao cho nàng.
Thời Sênh ôm lấy eo hắn, mặt dán vào ngực hắn, “Chờ ta quay về.”
Ngân Vi để mặc cô ôm lấy.
“Nàng đi vì ta?” Ngân Vi đột nhiên cầm lấy tay Thời Sênh, dường như đã nghĩ thông suốt vấn đề, “Ta không thể để nàng đi.”
“Ta nhất định phải đi, không chỉ là vì chàng, ta còn có mục đích của mình.” Biểu tình của Thời Sênh vẫn lạnh nhạt.
“Sao nàng có thể nghĩ đơn giản như thế.” Ngân Vi lắc đầu. “Không được đi, chỉ cần ta không rời phủ Quốc sư thì không sao cả.”
Thân thể của Ngân Vi càng ngày càng lạnh, thời gian của hắn đã sắp hết rồi.
Ngân Vi thấy Thời Sênh không nói gì liền cắn răng một cái, ôm chặt cô vào lòng, thân ảnh của hai người đồng thời biến mất.
Đến khi xuất hiện trở lại thì đã ở trong phủ Quốc sư rồi.
Trong phòng rất tối, bên ngoài cũng là một mảnh tối đen.
Sắc mặt của Ngân Vi tái nhợt, hắn buông Thời Sênh ra, “Xin lỗi, ta không thể để nàng đi.”
Thời Sênh tò mò đánh giá căn phòng, “Phủ Quốc sư không ngăn nổi ta. Ta muốn đi thì nhất định có thể đi được.”
Ngân Vi chống tay lên cái bàn bên cạnh, hơi thở phập phù, Thời Sênh thu lại tầm mắt, tiến lên đỡ hắn, “Khó chịu sao?”
Ngân Vi lắc đầu, “Không sao.”
Thời Sênh đỡ hắn ngồi xuống, rót nước cho hắn: “Chàng có bệnh à? Mấy thứ kia thích ra ngoài gây họa thì mặc kệ chúng đi, chàng phong ấn chúng lại làm gì? Còn làm mình thành cái dạng này nữa.”
Sao chẳng có bộ dáng của BOSS phản diện chút nào.
Được rồi, thực ra, ở bên ngoài, Ngân Vi cũng rất trâu bò.
“Trong lòng nàng, ta tốt như thế sao?” Ngân Vi nhìn nước sóng sánh trong chén, thanh âm nhỏ nhẹ.
“Ta nghĩ thế.” Thời Sênh ngồi vào bên cạnh hắn, “Vậy mục đích của chàng lúc đầu là gì? Lợi dụng chúng nó à? Hay muốn thu phục chúng để sử dụng?”
Ma, đây là thứ luôn có trong thế giới huyền huyễn.
Lợi dụng được rồi, xưng bá đại lục không còn khó nữa.
Nhưng nếu không lợi dụng được, bị chúng phản phệ, vậy thì phải chịu thôi, cứ nhìn cái tên não tàn trước mắt cô là sẽ thấy.
“Nàng nói ta hiểu nàng, nàng còn không hiểu ta sao?”
“Bởi vì chúng ta là ông trời tác hợp mà!”