Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 82 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 82: Thế giới tu chân (31)
“Đùa chút thôi mà, không cần phải căng thẳng” Thời Sênh cười lên vài tiếng, “Muốn chúng ta giúp ngài thì cũng không phải không thể, nhưng mà… ngài bắt buộc phải giết Long Quyết, tiếp theo đó nếu tiện thì giải quyết luôn Diệp Thanh Thu đi.”
Tiên Đế: “…”
Long Quyết là thiếu chủ của Long tộc, có giết cũng không vấn đề gì, nhưng còn Diệp Thanh Thu, cô ta là nhân vật quan trọng mấu chốt trong việc giải quyết Ma giới mà Tử Hoa Tiên Quân đã tính toán ra.
Chuyện giết Long Quyết, Tiên đế đã đồng ý, nhưng giết Diệp Thanh Thu thì chưa đồng ý.
Thời Sênh suy đi nghĩ lại mà vẫn không hiểu, dường như Diệp Thanh Thu và Tiên đế không có gì liên quan tới nhau mà?
Lẽ nào lại là do tác giả?
Có thể giết một thì giết một, Thời Sênh miễn cưỡng đồng ý, nếu Diệp Thanh Thu có thể giải quyết dễ dàng như thế thì nàng ta đã không phải nữ nhân vật chính.
Tiên Đế phái người đi xử lý chuyện này, người được phái đi không ai khác mà chính là Chẩm Phong.
Đương nhiên chuyện này cũng không hề đơn giản, Chẩm Phong thất bại, Long Quyết đã được người khác cứu đi rồi.
Thời Sênh đau đầu vì chuyện này, người của Tu chân giới đều khó đối phó như thế sao? Trời ơi!
Sau khi Long Quyết được cứu đi cũng không được tốt cho lắm, lực chiến của Chẩm Phong cũng không tồi, y gần như mất đi một nửa tính mạng, nếu không phải nhờ Diệp Thanh Thu thì có lẽ y đã chết rồi.
“Tại sao Chẩm Phong lại muốn giết ta?” Long Quyết đằng đằng sát khí nhìn Diệp Thanh Thu.
“Không liên quan gì tới ta, mặc dù hắn thích ta, nhưng ta không thích hắn một chút nào cả.” Diệp Thanh Thu vuốt ve khuôn mặt Long Quyết, “Người ta thích nhất là chàng.”
Long Quyết thực sự tức giận, cứ coi như người phụ nữ này cứu y thì cũng không thể thay đổi được những chuyện ả đã làm với mình, y tuyệt đối không thể tha thứ cho ả.
Diệp Thanh Thu thu tay lại, bàn tay lật qua lật lại, “Chàng hiểu rõ con người Chẩm Phong hơn ta, chàng nghĩ hắn có thể nghe theo lời ai chứ?”
“Tiên đế?” Chẩm Phong là đại tướng đệ nhất của Tiên giới, hắn chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tiên Đế, nếu có người nào khiến hắn phải nghe theo thì người đó chắc chắn là Tiên đế.
Nhưng tại sao Tiên đế lại muốn y phải chết?
Sắc mặc Long Quyết đột nhiên thay đổi, chắc chắn là Nam Hải có biến!
Không được, y phải quay lại!
…
Thời gian mà Nam Hải tiến đánh nhanh hơn những gì mà Thời Sênh tưởng tượng, hơn nữa trong Tiên giới đã có không ít người nghe theo sự xúi giục của Nam Hải.
Cả Tiên giới nhất thời mịt mù khói lửa, nghe chừng không cần phải dùng quá nhều binh lực cũng có thể xông thẳng tới Tiên cung của Tiên đế, dòng người chật như nêm cối dồn dập vây kín Tiên cung.
“Tiên Đế… phải làm thế nào đây?” Lục chương run lên, mấy người bọn họ quanh năm chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, nhàn rỗi thưởng lạc, đâu phải là đối thủ Long tộc chiến đấu quanh năm chứ?
Tiên đế ngồi vững trên ngai rồng, nhìn xuống hai người phía dưới.
“Hai ngươi…”
“Tiên đế, điều kiện của ta, người vẫn chưa hoàn thành, đừng trách ta không thể giúp người.” Thời Sênh ngắt lời Tiên đế.
“…” Tiên Đế thở ngắn thở dài.
Thời Sênh đá ánh mắt sang Phượng Từ, Phượng Từ gật đầu nhẹ nhẹ, vung tay làm hỏa diệm vây quanh người Lục chương.
Tiên đế kinh hãi, lên đứng dậy khỏi ngai rồng, “Các ngươi định làm gì?”
Làm cái gì, đương nhiên là cướp ngôi Tiên đế rồi.
Hiện giờ tất cả mọi người đang chiến đấu ở bên ngoài, trong này chỉ có vài người bọn họ, lúc này mà không động thủ thì còn định đợi tới khi nào?
Bản cô nương đợi cơ hội này thật không hề dễ!
Phượng Từ không chớp mắt tiến đến công kích Tiên đế, Tiên đế kinh hãi, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hỏa diệm vây trước mặt, ông ta định dùng Tiên pháp để phá hủy nhưng cũng bị cháy không ít râu tóc, nhìn bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Tiên pháp nội thể của Tiên đế không ít nhưng lại chẳng mấy khi dùng, giờ đem ra xài thì đâu phải đối thủ của Phượng Từ chứ.
Chỉ qua mấy chiêu đã bị Phượng Từ đánh bại, nằm gục trên đất.
Phượng Từ dùng hỏa diệm vây quanh người ông ta.
Thời Sênh tiến lại gần Tiên đế, mặt lộ rõ sự áy náy, nhưng ngữ khí thì chẳng có chút nào gọi là áy náy cả, “Rất xin lỗi, mượn ngai rồng của ngài chút vậy, tôi sẽ nhanh chóng trả lại cho ngài thôi.”
“Tiên đế: “…”
Ở đâu có cái kiểu mượn như ngươi chứ?
Hơn nữa, cái đó có thể cho mượn được sao?
Thời Sênh không giết Tiên đế mà nhốt ông ta với Lục chương chung một chỗ, rồi lấy áo bào mới ở Tẩm cung của Tiên đế ra, “Nào, mặc vào.”
Phượng Từ chớp mắt, vẫn không hiểu được dụng ý, “Tiểu Thù, không phải nàng muốn ngôi vị trí Tiên đế sao?”
“Ta lấy làm cái khỉ mốc gì, mau mặc vào!” Thời Sênh đưa tay cởi y phục của Phượng Từ ra.
“Nhưng ta không muốn làm Tiên đế gì đó!” Phượng Từ giữ chặt tay Thời Sênh, ánh mắt vừa chân thành vừa ấm áp, “Ta chỉ muốn sống chung với nàng.”
Mẹ kiếp, giờ là lúc nào rồi mà còn đứng đó mà trêu ghẹo nhau được chứ!
“Vì vậy ta mới nói là mượn Tiên đế! Một lát nữa xong sẽ trả lại cho ông ta, ngoan, mặc vào đi!” Bản cô nương ta chỉ muốn nhiệm vụ này dễ dàng hơn chút!
Đừng có chống đối lại ta!
…
Thay xong y phục, Thời Sênh liền kéo Phượng Từ ra ngoài, “Một lúc nữa huynh đứng bên này, chỉ cần nói một câu, nói là…”
Thời Sênh suy nghĩ một hồi, “Nói là kẻ nào thuận ta thì sống, phản ta thì chết! Nếu như bọn chúng không nghe theo, huynh hãy phóng hỏa thiêu chết bọn chúng.”
Lời thoại bá khí này chỉ có trong tiểu thuyết, nói như vậy rất tốt!
Phượng Từ vẻ mặt ngây ngô gật đầu nghe theo, nhưng thực sự chỉ nhớ được đúng ba chữ, phóng-lửa-thiêu.
Do đó, Phượng Từ vừa xuất trận thì trước mặt đã bị lửa vây quanh, cảnh chém giết trước đột nhiên yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều dồn về xem lửa từ đâu rơi xuống.
Trên bậc thềm của Tiên cung không xa, có một người đàn ông mặc áo bào trông rất giống Tiên đế, nhưng người ngày không giống với Tiên đế mà họ từng biết, mà là…
“Phượng Từ! Hắn, hắn…” Sao hắn có thể mặc như thế được chứ?
“Tiên đế đâu?”
“Phượng Từ, ngươi đã làm gì Tiên đế?”
“Làm thế nào bây giờ? Phượng Từ cũng nhấn chân vào, chúng ta nên đánh hay rút lui?”
“Đánh với Phượng Từ? Đánh thắng được sao?”
Phượng Từ mặt không chút cảm xúc, vòng lửa trước mắt cũng cháy hết rồi, nhưng cũng chẳng ai dám lên tiếng…
Thời Sênh đứng sau mà mặt tối sầm.
Cô cảm giác những gì cô vừa nói đúng là uổng phí rồi!
Thôi bỏ đi, vũ lực tốt hơn so với lời nói.
Đám người cầm cự một hồi lâu, Phượng Từ đợi đến khi bọn họ không đủ kiên nhẫn nữa mới tiếp tục giơ tay tiếp tục phóng lửa, lửa vừa rơi xuống, đám người kia vô cùng tức giận – mẹ kiếp, mau chạy đi!
Còn những người bên phe Tiên đế thì phân tán lui về những chỗ an toàn, tất cả quỳ xuống, “Bái kiến Tiên đế.”
Tôn nghiêm? Tiết tháo?
Mạng cũng mất thì cần cái tiết tháo với tôn nghiêm làm khỉ gì?
Đây có lẽ là nghi thức đăng cơ kỳ lạ nhất của một vị Tiên đế.
Người bên Nam Hải gấp rút rút binh, quay trở về địa bàn của mình, cũng có người không sợ chết, bọn họ không tin rằng Phượng Từ thực sự lợi hại như vậy, tục ngữ có câu hai tay không đọ được bốn quyền.
Nhưng sau đó họ mới biết, bọn họ không thể tiếp cận tới thân thể của Phượng Từ, mà rất nhiều pháp thuật đều cần phải ở cự li nhất định mới thi triển được, còn lửa của Phượng Từ lại có thể phóng xa cả trăm mét, thậm chí có thể xa hơn, với kỹ năng tấn công như thế, thực sự là vô địch!
Đây rõ ràng là BUG rồi còn gì!
Có người nảy sinh chủ ý đánh lên người Thời Sênh, dù sao nhìn cô gái này cũng rất yếu ớt, không có lực tấn công gì cả, lại là điểm yếu của Phượng Từ, nếu có thể bắt được thì việc đối phó với Phượng Từ sẽ trở lên dễ dàng hơn.
Chỗ nào mà yếu đuối chứ?
Do Phượng Từ không cho phép Thời Sênh giết người, vì vậy cô rất ít khi động thủ, lần này Thời Sênh khó có được cơ hội rat ay như thế, nghẹn lâu vậy rồi, cũng coi như tìm chỗ để xả đi.
Chiêu thức giết người của Thời Sênh vô cùng hoa lệ, từ xa ngước mắt nhìn sẽ không thấy máu tươi, mà lại giống như đang diễn một cảnh giết người vô cùng tinh tế.
Và đương nhiên, chỉ có những người trải nghiệm thực tế mới có thể biết, những chiêu thức hoa lệ đó có lực lượng khiến người ta sợ hãi tới mức nào?