Các bạn đang đọc truyện Boss Là Nữ Phụ – Chương 894 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 894: Vô hạn trốn giết (27)
Thời Sênh muốn đi xem ai đoạt bát cơm của mình, cầm kiếm bừng bừng khí thế tiến lên.
Đám người Ngải Mễ còn tưởng rằng Thời Sênh tới tìm, đều đề phòng nhìn chằm chằm cô, ai biết cô đi qua bọn họ rất nhanh, cũng không nhìn họ lấy một cái.
Tới chỗ cây đào sập, Thời Sênh không nhìn thấy người, chỉ nhìn thấy mấy chữ khắc trên rễ đào trên mặt đất.
— Đã lâu không gặp.
Đã lâu không gặp!
Lại là đã lâu không gặp!
Tên thiểu năng Mộ Bạch kia!
Đã lâu rồi Thời Sênh không bội phục một người nào như vậy. Chỉ có hắn sau mỗi lần tự sát còn có dũng khí đến khiêu khích mình, Thời Sênh cũng phải khen hắn.
Người có lòng kiên nhẫn, tất thành chuyện lớn.
Phương Thần giống như u linh xuất hiện bên cạnh Thời Sênh. Hắn cúi đầu nhìn chữ trên mặt đất, “Đây là viết cho ai?”
“Dù sao không phải gửi cho anh.”
Phương Thần cười khẽ, ” May quá, may mà không phải gửi cho tôi.”
Hắn dừng một chút, “Cô biết Bạch Kỳ?”
Hắn biết Bạch Kỳ, nhưng cũng chưa từng gặp, nghe nói bộ dạng rất đẹp, cũng bởi vì bộ dạng rất đẹp, nên hắn lập tức nhớ kỹ hắn ta.
“Liên quan gì đến anh?” Vô sự xum xoe, không phải gian cũng là trộm.
Phương Thần nhún nhún vai, vốn định nói cho cô một chút tin tức, nếu cô đã nói như vậy, mình cũng đừng xen vào việc của người khác.
Nếu cô chết cũng hay, thanh kiếm kia sẽ thuộc về hắn.
Phương Thần cảm thấy mình thật sự rất thông minh.
Tên Bạch Kỳ này cũng có trong nội dung vở kịch, cũng là một BOSS thế giới, nhưng mà không ngờ bị tên thiểu năng Mộ Bạch kia chiếm mất.
Tập hợp BOSS thế giới không phải là giấc mộng.
…
Sau khi thế giới nhiệm vụ cấp bốn sao mở ra, Thời Sênh phát hiện trên bản đồ nhiều người lên, là cái loại tùy tiện đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy người ấy.
Những người này cũng không giống nhóm người thứ ba chỉ biết giết chóc, trong bọn họ có rất nhiều đều là người mới, vẫn còn mù mờ với quy tắc.
Đương nhiên cũng có người cấp bậc rất cao, thế giới này càng giống trường săn bắn hơn, người mới bị đưa vào chính là con mồi.
“Đừng mà… Van xin các ngươi đừng… Cứu tôi với, ai cứu tôi với, tôi không muốn chết…”
Thời Sênh hờ hững đi qua hiện trường giết hại, đạp lên máu tươi đầy đất, cô cũng không có phản ứng gì.
Người canh gác trên ngã tư đường cảnh giác quan sát cô, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười vang, ác độc lại vặn vẹo.
Quan sát Thời Sênh xong, người canh gác đột nhiên gào lên với bên trong, “Lão Đại, nơi này có một người phụ nữ, còn có một thằng trai bao nữa.”
Trai bao Phương Thần: “??” Nằm cũng trúng đạn?
Nghĩ lại mới thấy, những người này coi trọng cô gái này, thì xui to rồi.
Một đám người đi từ trong ra, nhanh chóng chặn đường Thời Sênh, một gã to cao để râu đẩy người ra đi tới, ánh mắt dâm tà “Em gái đi một mình à?”
Thời Sênh liếc mắt nhìn gã kia một cái, “Mày mù à? Cả đám người đông như vậy mày không nhìn thấy à?”
Gã đàn ông sửng sốt, nhìn quanh bốn phía, “Em gái đừng lừa người. Sao ta chỉ nhìn thấy một mình em?”
Phương Thần: “…” Hắn không phải người sao?
Còn có một đám người cô nói ở nơi nào? Sao hai người này nói chuyện quỷ dị vậy.
Thời Sênh nhướng mày, xoa thắt lưng, hung dữ nói: “Chúng tao nhiều người thế mà mày chỉ nhìn thấy một mình tao, mày có ý tứ gì, cố ý gây sự phải không!”
Gã đàn ông: “…”
Hắn thật sự chỉ nhìn thấy một mình cô, tên trai bao kia có thể bỏ qua.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ “ông đây có người” của cô gái, gã đàn ông lại có chút không xác định, lẽ nào lại có ma?
“Chúng mày có thấy không?” Gã đàn ông quay đầu hỏi đàn em bên cạnh.
Đám đàn em cũng không hiểu ra sao, lắc đầu tỏ vẻ mình không thấy được.
“Con nhóc này lừa chúng ta, mày chỉ có một mình, làm gì có một đám đâu.” Một đàn em hơi to gan tiến lên góp lời.
“Muốn đánh à! Đến đi!” Thời Sênh xắn tay áo.
Thời Sênh xắn tay áo xong liền lấy kiếm, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, động tác lưu loát bổ tới. Kẻ gặp họa trước tiên chính là tên đàn em nói Thời Sênh lừa bọn họ.
Gã đàn ông vừa thấy đàn em bị đánh, ánh mắt vừa rồi còn có chút khinh bỉ lập tức sắc bén lên, “Bắt lấy nó cho tao, phải còn sống. Mẹ cái con đàn bà khốn nạn, lại còn dám động thủ. Hôm nay ông phải cho mày biết thế nào là lợi hại.”
Thời Sênh nhếch môi cười, nhanh chóng xông lên trước, lao thẳng đến gã đàn ông kia.
Tốc độ của Thời Sênh vốn rất nhanh, lại thêm kỹ năng trên thẻ đen, nhóm người này làm sao có thể là đối thủ của Thời Sênh, chỉ trong nháy mắt, đã bị Thời Sênh đánh bại.
Số người trên nhiệm vụ tăng lên vèo vèo.
Cuối cùng còn đứng ở đây cũng chỉ còn lại gã đàn ông kia.
“Mày mày…” Lúc này gã đàn ông làm gì còn dáng vẻ thổ phỉ như vừa rồi, mặt xanh mét nhìn Thời Sênh, đáy mắt hình như có chút không thể tin.
“Chưa từng nghe đến tên tao sao?” Thời Sênh cười tủm tỉm nhìn gã đàn ông, môi hồng nhạt mở ra, “Tao tên là Dư Hạ.”
Dư…
Dư Hạ!?
Đương nhiên hắn đã từng nghe đến tên Dư Hạ. Hắn là nhóm người thứ hai vào, biết rõ lời đồn về Dư Hạ.
Người phụ nữ này cưỡng chế thăng cấp thế giới lên hai sao, lại từ cấp hai sao tăng lên tới cấp ba sao.
Đều nói không thể dây vào người phụ nữ này được.
Nhưng lại có vô số người muốn giết cô.
Gã đàn ông xoay người bỏ chạy, còn chưa chạy ra mười mét, phía sau đột nhiên phát lạnh, cả người hắn đều nhào về phía trước, ngã trên một đống đất đá.
Thời Sênh chậm rãi tiến lên rút thiết kiếm về, lau sạch vết máu trên mũi kiếm, ánh mắt dừng trên người gã đàn ông còn chưa tắt thở.
“… Dư… Dư Hạ…” Gã đàn ông run rẩy vươn tay, cũng không biết muốn bắt cái gì, cuối cùng chỉ bắt được không khí, vô lực hạ xuống.
Thời Sênh âm u nói, “Muốn mạng tao à, phải học cách làm thế nào để giữ mạng trước đã.”
“Xem ra một ngày nào đó, tôi sẽ có cơ hội giết chết cô.”
Thời Sênh hừ lạnh, “Chờ mong ngày anh giết tôi, chỉ sợ đến chết anh cũng sờ không được một góc áo của tôi.”
Phương Thần: “…” Nói cho cô biết, cứ không coi ai ra gì như vậy là ăn đòn đấy!
Thời Sênh bắt đầu lấy thẻ đen trên người những người này.
Ở chỗ phế tích vừa rồi những người đó dừng lại, có một cái đầu nhỏ thật cẩn thận ló ra quan sát xung quanh, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Thời Sênh.
Thời Sênh lấy xong của mọi người, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt dừng chính xác trên người đang rình mò mình.
Mái tóc vàng lúc này rất bẩn thỉu, sắp nhìn không ra màu sắc ban đầu, con ngươi xanh lam giống như bao phủ một tầng u ám, ảm đạm không ánh sáng, chỉ còn lại tuyệt vọng.
Người này, đúng là Miêu Miêu lúc trước bị tách ra.
“Dư…” Cô há miệng thở dốc, âm điệu khàn khàn, “Chị Dư Hạ.”
“Bùi Tiến đâu?” Ánh mắt Thời Sênh bình tĩnh, giống như không thấy sự thảm hại của Miêu Miêu.
“Anh Bùi…” Miêu Miêu nói chuyện tựa hồ thực khó khăn, cần thở mạnh, “Anh Bùi… Anh Bùi chết rồi.”