Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 35

Uất Trì Dung không dám về nhà, mà căn hộ của anh cũng không có một bóng người, Uất Trì Dung vẫn làm dáng vẻ đáng thương nhìn Ngôn Sóc, chờ đợi anh có thể tốt bụng chứa chấp anh một khoảng thời gian, nhưng Ngôn Sóc trước mặt vẫn thủy chung không đổi sắc, ngay cả ánh mắt cũng không ngó lấy anh một cái.

"A Sóc......"

"Không có chuyện thương lượng." Ngôn Sóc trả lời gọn gàng linh hoạt, anh nhìn Nguyên Bảo qua kính chiếu hậu, hình như Nguyên Bảo quá mệt nên ngủ say xưa ở ghế đằng sau.

Uất Trì Dung nghiêng đầu len lén liếc Nguyên Bảo đang ngủ phía sau: "Mình sẽ không quấy rầy cậu đâu, nghe chuyện giường chiếu không phải là phong cách của mình."

"Phong cách của cậu là trực tiếp quay phim AV." Ngôn Sóc đùa bỡn một câu "Nói nhanh một chút, phải về nơi nào?"

Bây giờ Uất Trì Dung thật sự rất rối rắm, nếu Dương Dư ở chỗ này thì lập tức đi tới chỗ của Dương Dư rồi, nhưng nếu cố tình...... trở về nhà, nhớ tới cha mẹ mình thì anh lại nhức đầu. Uất Trì Dung là con trai độc nhất của nhà, cha anh thì cả ngày quấn lấy anh để bảo anh tiếp nhận cơ nghiệp, còn mẹ anh thì cứ coi anh như một đứa con nít ba tuổi mà đối đãi, nghĩ đến việc quay về mà bị hai ông bà già hạh hạ hằng ngày thì anh lại khổ.

"Thật không thể thương lượng?" Uât Trì Dung bây giờ khống muốn từ bỏ, trừ chỗ của Ngôn Sóc ra thì anh không còn chỗ nào để ở.

"Nói nhanh một chút đi nơi nào đi."

"Được rồi được rồi, về nhà đi."

Nhà Uất Trì hết sức cổ kính, nơi đây từng là vương phủ đặc biệt của người trong tộc thời Đại Thanh, cuối cùng thì sau quá trình sửa sang lại, nó mới trở thành biệt thự của nhà Uất Trì Dung.

Ngôn Sóc cõng Uất Trì Dung vào nhà, mấy người giúp việc thấy cậu chủ Uất Trì Dung bị thương thì hơi sửng sốt, sau đó rối rít chạy vào phòng trong, vừa chạy còn vừa kêu: "Không xong rồi, cậu chủ bị thương —— bị thương ——"

"Phiền chết đi được!" Uất Trì Dung không kiên nhẫn nhíu mày, cảm giác trái tim mình đang phiền loạn.

Ngôn Sóc linh hoạt ném Uất Trì Dung cho quản gia, không nói hai lời, quay đầu bước đi, cha mạ Uất Trì Dung và ông nội An này rất kinh khủng, BOSS bày tỏ mình cũng không muốn đối mặt, nhưng.....

"A Sóc hả? Ôi chao, đúng là đã lâu không gặp, nhanh vào đây đi." Bả vai Ngôn Sóc liền nặng nề, bị kéo vào trong.

"Ông nội An khỏe ạ." Ngôn Sóc lễ phép thăm hỏi một tiếng, ở trong lòng không ngừng than thở, nhìn kiểu này thì hôm nay không về được rồi.

Ông nội Uất Trì An của Uất Trì Dung đã gần 80 tuổi, nhưng cơ thể vẫn cường tráng như cũ, thứ đam mê nhất là việc đánh cờ, mà đối với kỹ thuật chơi cờ của Ngôn Sóc cũng không kém, từ đó về sau, chỉ cần NGôn Sóc tới chơi, ông nội AN lập tức quấn lấy anh đòi chơi cờ, mặc dù Ngôn Sóc nghiêm túc và không thích nói chuyện, nhưng cũng không đại biểu là anh tình nguyện ngồi tiếp cờ với ông nguyên một ngày, nếu như vậy thì thà anh dành thời gian đi tưới hoa còn thú vị hơn chuyện này.

"Đến đây, cùng cùng ông đây chơi ván cờ." Ông nội An nói xong thì kéo Ngôn Sóc vào trong nhà.

Ngôn Sóc nhíu mày một cái: "Hôm nay thật sự không được ạ, Uất Trì Dung bị thương, huống chi bên trong xe còn có bạn gái con nữa, cho nên......"

"Bạn gái?" Ông nội An kinh ngạc nhìn Ngôn Sóc "Con mà cũng có phụ nữ à, thiệt là, ta vẫn cứ cho con là đồng tính nam chứ, còn nghĩ xem có nên hay không nên hợp tác con với cháu trai ở cùng với nhua nữa này....."

Ngôn Sóc: "......"

"A Sóc, đi đi, đem bạn gái nhỏ của con vào đây ta xem, ta ngược lại muốn nhìn đưa con gái nào só tốt như vậy chọn được Ngôn Sóc."

Ngôn Sóc không tiện cự tuyệt một ông già đang cười hả hê, anh nhẹ nhàng thở dài một cái, sau đó đi ra ngoài.

Cơ thể Nguyên Bảo lúc này đã rúc toàn bộ người vào bên trong chiếc áo vest màu đen, cái kiểu kia thật giống một con nhím, Ngôn Sóc nở nụ cười thật khẽ, anh cúi tiến vào, sau đó nhẹ nhàng kéo tấm áo đang trùm đầu kia ra.

Cô gái nhở giờ đây đang ngủ rất say, khuôn mặt đỏ bừng lên, thỉnh thoảng còn thì thầm một câu tên của anh, đúng là dễ thương mà, Ngôn Sóc cong khóe môi, sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn, đầu lưỡi từ từ đáng vòng trên vành môi của cô, cho đến khi cánh môi khô khốc chuyển thành ướt át

"Ưmh......"

Ngôn Sóc chui người vào trong, rồi đóng cửa cái rầm, không gian bên trong vốn đã nhỏ giờ thì hẹp hơn trước.

"BOSS......" Vốn đang mơ mơ màng màng thì mở to đôi mắ ra, vẫn còn buồn ngủ nhìn khuôn mặt của BOSS, anh cách cô rất gần, hơi thở ra vờn lên làn da mặt cô, khiến cô nhanh chóng nóng lên.

"Bọn mình về nhà rồi sao?"

"Chưa." Âm thanh Ngôn Sóc khàn khàn, ánh mắt anh nhìn Nguyên Bảo sáng quắc, sau đó cười khẽ: "Đồ ngốc." Ngôn Sóc cảm thấy mình đáng có một niềm vui vô hình, cái nơi trống trãi trong long kia giờ như được lấp đầy bởi gì đó, loại cảm giác này là từ khi Nguyên Bảo đến bên cạnh anh, và anh chẳng muốn mất nó đi.

"Tại sao lại nói em vậy?"

"Bản thân đã ngốc rồi mà." Anh hạ người xuống, sau đó chiếm lĩnh cái cằm cô, từ từ hôn dần xuống dưới.

"Ừ......" Nguyên Bảo bị quấy nên hơi ngứa ngáy, không khỏi hướng vừa dời đi.

Bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve người cô, sau đó trượt vào trong quần áo, Nguyên Bảo cảm giác mình có chút khẩn trương, bây giờ đang ở trong xe, nếu để người khác nhìn thấy thì không ổn.

"Đừng mà, em không muốn ở đây."

"Tôi không vào được." Ngôn Sóc nói rất là thẳng thắn, tay của anh trượt đến cái mông cô, nhẹ nhàng vuốt ve cái chỗ cắm sạc bằng kim loại kia.

"BOSS, nơi đó...... Nơi đó không thể cắm!" Nguyên Bảo rất là ngại ngùng nói ra chữ này, đôi mắt đen lánh của cô thấp thỏm nhìn Ngôn Sóc, mình cũng không quên lúc ấy chính bản thân BOSS có ham muốn mạnh mẽ thì cũng biến thành cầm thú.

Ngón tay BOSS cứng đờ, sau đó dụng lực ấn một cái lên cái chỗ cắm ấy, giọng nói cực kỳ tức giận: "Nhỏ như vậy, anh có thể đi vào sao? Cái đồ ngốc này!"

Mà ngay tại lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa sổ xe gõ nhẹ một cái, truyền đến một giọng nữ: "Cậu Ngôn, ông cụ đang giục cậu đấy ạ."

"Tôi biết rồi, sẽ vào ngay."

"Xin cậu Ngôn nhanh một chút, đừng làm cho ông cụ ngồi chờ mà sốt ruột."

"Bọn mình tới nhà Uất Trì Dung rồi hả?" Nguyên Bảo nhìn khuôn mặt Ngôn Sóc, bản thân mình lại đi ngủ mất, chuyện quan trọng vậy mà lại quên, não ngắn đúng là không có biện pháp.

"Ừ, nhanh lên đi. " Ngôn Sóc đưa tay chỉnh sửa lại quần áo Nguyên Bảo, sau đó đứng dậy mở cửa xe ra.

Nguyên Bảo nhìn khuôn viên nhà theo kiến trúc cổ xưa, không khỏi âm thầm than thở, sau bảy lần quẹo tám lần rẽ, bọn họ cũng vào được phòng khách chính. Chỉ thấy Uất Trì DUng ngồi ở một bên trên sofa, một vị người phụ nữ đang khóc lóc quay lưng về phía bọn họ, sắc mặt Uất Trì Dung bây giờ hết sức không ổn, hình như là đang âm thầm nhẫn nhịn cái gì đó vậy.

"A Sóc, đây chính là bạn gái con sao?" Ông cụ ngồi ghế trên rất chi là khí thế, cực kỳ giống một Vương Lão thời cổ đại, Nguyên Bảo không khỏi lo lắng.

"Đây là ông nội An, em chào ông nội An tiếng đi." BOSS nhẹ nhàng đẩy cô đến trước mặt.

Nguyên Bảo liếc nhìn khuôn mặt uy nghiêm của ông nội An, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu xuống: "Chào ông nội An, con là Nguyên Bảo."

"Đến đây, để cô bé này tự đi chơi đi, A Sóc đi đánh cờ với ta nào."

Tụ mình đi chơi, Nguyên Bảo có chút hắc tuyến, đang lúc Ngôn Sóc nghĩ nềm kiếm lý do gì để thoát khỏi ông nội An thì Nguyên BẢo chợt sửng sốt, người con gái vốn mất tích kia đã quay trở lại.

"Dương...... Dương Dư......" Uất Trì Dung kinh ngạc nhìn Dương Dư đang từ cửa đi vào, vẻ mặt tràn đầy biểu hiện không thể tin.

Thời điểm Dương tận mắt thấy Uất Trì Dung, sắc mặt vốn nhu hòa giờ lại lạnh lùng, cô quay đầu ra, không muốn nhìn Uất Trì Dung.

"Tiểu Dư về rồi à?" Ba Uất Trì Dung thân thiết hỏi "Thế nào, vụ bên Mỹ sao rồi?"

"Vô cùng thành công, bác trai có thể yên tâm." Giọng nói Dương Dư dịu dàng, nhìn lướt qua mọi người "Nếu không còn chuyện gì thì con đi trước, con còn có rất nhiều chuyện cần phải làm."

"Đừng đi, con lại xem A Dung đang bị htương này, Ngôn Sóc và bạn gái nó cũng tới đây, thời gian lâu rồi chúng cũng không tụ tập lại với nhau, ở lại ăn bữa cơm đi, rồi kể ít chuyện về việc kết hôn của mấy đứa cho ta nghe."

"Kết hôn!" Uất Trì Dung vui mừng, sau đó lập tức ảm đạm, bọn họ hiện tại cũng qua lại với nhau được mấy năm rồi, nhưng mỗi lần mình cầu hôn thì đều bị cự tuyệt, lần này chỉ sợ cũng......

"Được ạ!" Ai ngờ Dương Dư trả lời vô cùng dứt khoát, cô cười yếu ớt nhìn Uất Trì Dung"Chúng ta lâu rồi không tụ tập."

"Con với Nguyên Bảo đi về trước, sau này sẽ qua viếng thăm sau." Ngôn Sóc kéo Nguyên BẢo như muốn đi, trường hợp bây giờ thật sự không thích hợp để anh ở lại, nhưng những người khác lại không cho làvậy.

"Đừng đi, chúng ta cũng không đem Ngôn Sóc làm người ngoài, huống chi nếu có thể để hai người bọn con tổ chức cùng thì hay." Mẹ Uất Trì Dung nhẹ giọng mở miệng, sắc mặt thể hiện sự vui mừng, lúc còn đi học Ngôn Sóc thường hay tới đây chơi, bà cũng coi anh như một người con trai khác mà đối đãi.

"Hả?" Nguyên Bảo sững sờ nhìn mẹ Uất Trì Dung đang hào hứng bên cạnh, không phải là đang nói Uất Trì Dung và Dương Dư sao? Thế nào mà lại kéo bọn họ vào đây, đúng là triển khai kiểu thần thánh..

Hai con người Ngôn Sóc thoáng qua tia ánh sáng nhạt màu, anh tự tay vuốt ve mái tóc Nguyên Bảo: "Cô ấy còn quá nhỏ, con muốn mấy năm tiếp theo......" Dù thế nào đi chăng nữa bọn anh cũng đã lên xe, cũng không lo lắng chuyện sau này mua vé bổ sung.

"Vậy hai năm sau bọn mình tổ chức cùng với Ngôn Sóc đi, anh nói có được không, A Dung." Dương Dư dịu dàng nhìn Uất Trì Dung, giọng điệu như vậy thật sự khiến anh không được tự nhiên. Anh nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu một cái.

Nhưng ông cụ ngồi ghế trên lại không hài lòng." Cái gì mà qua mấy năm, qua mấy năm ta sớm vào quan tài rồi, ở lại bàn bạc thêm đi, bảo phòng bếp chuẩn bị bữa cơm tối."

Xem ra hôm nay nếu không nhất định chuyện này, ông cụ sê không thả người.

"Ưmh...... Làm thế nào đây?" Nguyên Bảo vừa nghĩ đến việc kết hôn thì cô có chút khủng hoảng, bản thân cô và BOSS phát triển đã thật sự nhanh rồi, hiện tại nếu bàn tới chuyện kết hôn thì ngày thứ hai sẽ có em bé, ngày thứ ba cô sẽ lên chức bà nôi, Nguyên Bảo run người một cái, thật là khủng khiếp.

"Em không vui?" BOSS lập tức trầm xuống, anh mím chặt mỏng, xem ra có một chút bất mãn.

"Không phải anh nói bây giờ em còn nhỏ sao?" Nguyên Bảo cảm thấ thời mãn kinh của BOSS mà đến thì tâm trạng vui giận bất thường đủ kiểu, cô có chút nhìn không ra BOSS rồi.

Ngôn Sóc nhẹ nhàng cười cười, sau đó tiến tới bên tai cô: "Kim Nguyên Bảo, em thấy bọn anh còn có chuyện gì không làm, hả?"

Cái chữ cuối cùng ấy có ý nghĩa sâu xa thật, cao thấp lưu chuyển, khuôn mặt Nguyên Bảo lập tức đỏ bừng, sau đó cô ngậm miệng không nói gì, thấy Nguyên Bảo trầm mặc, BOSS hài lòng cười.

Bên này hai người tán tỉnh đến sung sướng, bên kia trong lòng Uất Trì Dung rối rắm đủ loại, hai mắt hẹp dài của anh cứ nhìn ông nội nói chuyện phiếm vui vẻ với DƯơng Dư bên kia: anh luôn cho rằng cô sẽ là một người vợ tương lai rất ưu tú, cô đối với người nào đều rất có lễ phép, càng thêm việc làm người lớn thích thú nữa, làm việc dứt khoát, không chừa đường lui, Uất Trì Dung lúc bắt đầu cũng là người cường thế, nhưng vì Dương Dư mà cứng rắn mà buông bỏ nó xuống, Uất Trì Dung cũng không thấy gì lạ, đối với người mình yêu thì chỉ như vậy đối với người mình yêu mà thôi.

Nhưng Dương DƯ, giống như cho tới bây giờ cũng không vì mình làm gì đúng không?

Có lẽ anh nghĩ như vậy có chút hèn hạ, tình yêu vốn cũng không phải là cái chuyện công bằng gì cả, nhưng anh vẫn còn muốn Dương Dư ủy thác mình một lần, như vậy anh mới không thấy có mình có nhiều uất ức.

"Vết thương đỡ hơn chút nào chưa?" Dương Dư đi tới, bàn tay mảnh khảnh bao bọc lên bàn tay to của anh "Thật xin lỗi, hôm trước em không quan xem anh."

"Anh biết em bận bịu mà."Anh nhẹ nhàng lắc đầu một cái "Nói gì với ba anh vậy?"

"Không nói gì." Tâm trạng cô tôt nên cong khóe môi nói với anh " Anh đào hoa thật đấy."

Uất Trì Dung cười khẽ một tiếng: "Chẳng lẽ là, em ghen sao?"

Dương Dư trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu một cái, nhìn vẻ mặt Uất Trì Dung bỗng sầm xuống trong phút chốc, cô thích thú mà cười: "Em biết trong lòng anh chỉ có mình em, cho nên sẽ không đi ăn dấm với nhân viên đâu." Lời đáp lại lúc này thật hoàn hảo nhưng Dương Dư cũng muốn làm rõ ràng một chuyện, ông chồng tương lai của mình, nên là thích hợp bảo vệ, luôn làm theo lời không thôi lại phản tác dụng. Huống chi, cô thật sự yêu người đàn ông trước mặt này! Thật sự muốn cùng anh đi hết nửa đoạn đường còn lại.
Bình Luận (0)
Comment