Boss, Nơi Đó Không Thể Cắm

Chương 56

Tháng 3 là lúc Nguyên Bảo và BOSS tuyên bố chuẩn bị kết hôn, thời điểm này thời tiết đã có những chuyển biến tốt đẹp.

Nguyên Bảo cảm giác được bản thân mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, cả người bị trạng thái bất an bao phủ, cô ngu ngơ nhìn gương mặt tinh xảo của bản thân trong gương, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào: Nhìn thấy không, cha mẹ, con gái muốn kết hôn, chỉ là đáng tiếc hai người không thể nhìn thấy hôn lễ của cô.

Hốc mắt của cô hơi ươn ướt, chớp chớp mắt thu hồi nước mắt bản thân, giờ phút này mà khóc thì sẽ làm lớp trang điểm trôi đi hết, như vậy sẽ không tốt lắm, đúng lúc này cô nghe thấy âm thanh cửa mở, Nguyên Bảo hít sâu một hơi, nhìn thấy Ngôn Sóc đang mặc comple màu đen qua tấm gương trang điểm, hôm nay trông Ngôn Sóc vô cùng đẹp trai, cô có chút không dám tin người đàn ông ưu tú như vậy hôm nay sẽ trở thành chồng mình.

"Bảo Bảo.............." Ôm lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu hôn lên gương mặt cô.

"Lúc này hình như anh không thể đi vào." Nguyên Bảo né tránh, khuôn mặt hơi đỏ lên: từ cái ngày mà bọn họ nhận giấy đăng ký kết hôn, vậy mà BOSS cố gắng kìm nén không chạm vào bản thân, sự kiên nhẫn như vậy khiến Nguyên Bảo có chút bội phục.

"Người nào quy định." Ngôn Sóc cầm khuyên tai lên đeo cho cô: "Hôm nay Nguyên Bảo rất đẹp."

"Úy Trì và chị Dương Dư đã đến chưa?"

"Đã đến từ sớm, Dương Dư không thể làm phù dâu cho em."

"Hả?" Cô cũng hơi nghi ngờ, vì sao không để Dương Dư làm phù dâu cho cô mà lại đi mời một người không quá quen thuộc như vậy.

"Một lát nữa em sẽ biết." Ngôn Sóc cười thần bí, vỗ vai cô: "Tôi đi ra ngoài trước."

"Ừ."

Hôn lễ nhanh chóng được bắt đầu, lần đầu tiên là khi tham gia hôn lễ của Dương Dư, thật không ngờ nhanh như vậy đã đến lượt bản thân, khoác tay lên cánh tay Ngôn Sóc, cô cảm giác được sự nhẹ nhõm trong chính bản thân, sau này cô sẽ ở bên cạnh Ngôn Sóc, sống cùng với người bước cùng trên thảm đỏ này, mãi mãi đi cùng nhau, Nguyên Bảo nắm chặt hoa cưới, lúc bước trên thảm không thể nhìn sang nơi khác cho nên bản thân cũng không biết đám người Dương Dư ở đâu nữa.

"Cô Kim Nguyên Bảo, cô có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng cô, để cô trở thành vợ anh, cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do khác, đều yêu anh, chăm sóc anh, tôn trọng anh, bao dung anh, vĩnh viễn chung thủy với anh cho đến khi sự sống kết thúc."

"Tôi đồng ý." Nguyên Bảo quay sang nhìn Ngôn Sóc rồi nhẹ nhàng nói ra ba chữ kia.

"Ngôn Sóc tiên sinh, anh có đồng ý để cô gái này trở thành vợ anh, để anh trở thành chồng cô, cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc bất kỳ lý do khác, đều yêu cô, chăm sóc cô, tôn trọng cô, bao dung cô, vĩnh viễn chung thủy với cô cho đến khi sự sống kết thúc."

"Tôi đồng ý."

"Vậy mọi người xung quanh có đồng ý để cho hai người bọn họ kết duyên làm vợ chồng, sống đến bạc đầu răng long không?"

"Chúng tôi đồng ý."

"Bây giờ hai người có thể trao nhẫn và hôn đối phương rồi."

Sau khi đeo nhẫn xong, Ngôn Sóc kéo cô vào trong lồng ngực nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trái tim Nguyên Bảo rung động, rõ ràng không phải nụ hôn đầu tiên nhưng đối với cô cảm giác này vĩnh viễn mới mẻ như vậy, khiến cô mặt đỏ tai hồng.

Khi Nguyên Bảo thay một chiếc váy dài màu đỏ để tham gia tiệc rượu, lúc này cô mới nhìn thấy Dương Dư, nhìn Dương Dư hơi khác trước, nhìn qua càng dịu dàng mê người hơn, bụng của cô ấy hơi nhô ra, Nguyên Bảo hơi kinh ngạc bước lại gần: "chị Dương Dư............."

Mặt Dương Dư đỏ lên: "Năm tháng rồi."

"Vậy.............Sau ngày hai người kết hôn là.............."

"Đúng vậy" Dương Dư xấu hổ trả lời, bưng một nước trái cây lên: "Chúc mừng hai người, lúc trước nghe nói em đi công tác nên chúng ta không thể gặp mặt nhau được."

"Đúng vậy" Nguyên Bảo uống rượu đỏ: suy nghĩ kĩ lại cũng không tin là trong hai tháng ngắn ngủi như vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu bản thân không trở lại thì không biết sẽ còn xảy ra thêm chuyện gì nữa, tiếc là Chung Ly đã.....

"Chúc hai người sớm sinh quý tử." Đêm nay Úy Trì rất vui vẻ, lúc này anh uống hơi nhiều, ánh mắt có phần mông lung: "Đến lúc đó Dương Dư nhà tôi sinh con trai, để Nguyên Bảo sinh con gái, sau đó chúng ta có thể kết làm thông gia."

"Vì sao không phải là con anh gả cho con gái tôi." Ngôn Sóc nhìn về phía Dương Dư: "Chúc mừng cô."

"Cám ơn." Dương Dư cười lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào: "Thật ra tôi rất muốn kết thông gia với hai người, tuy rằng A Dung hơi ngốc nghếch một chút nhưng chỉ số thông minh của tôi có thể bù lại.

Úy Trì"......" Ở trước mặt người ngoài lại đi đả kích chồng mình như vậy, đây thật sự là hành vi của bậc đại trượng phu sao?

Kết hôn là chuyện hạnh phúc nhất nhưng cũng chuyện giày vò người ta nhất, nhà của bọn họ đã được sửa lại, trở nên sáng sủa và ấm áp hơn.

Nguyên Bảo vẫn mặc lễ phục buồn ngủ nằm trên giường cưới, mí mắt nặng nề không muốn mở, toàn thân đều đau nhức, hơn nữa lại uống không ít rượu, cả người rơi vào trạng thái nửa sống nửa chết.

"Nguyên Bảo, lúc này không thể ngủ." Một hơi thở nóng bỏng phun vào trên mặt mình, đôi mắt khép hờ của Nguyên Bảo khẽ mở ra, mơ mơ màng màng nhìn thấy hai má Ngôn Sóc.

"Em buồn ngủ quá."

"Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta." Anh vòng tay ra ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Ngọn nến đặt trên bàn nhẹ nhàng lay động, in lên mặt tường hình ảnh màu đen, người đàn ông hôn lên môi cô gái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trên ngực mình.

"Nguyên Bảo......"

"Hả?" Trên người chợt lạnh, cảm giác được quần áo trên thân thể mình được cởi ra, cô trở mình một cái, vòng tay lên cổ anh: "Ngôn Sóc, thật mát."

"Ngay lập tức sẽ nóng lên thôi." Gần đây anh phải nhẫn nại cực kỳ vất vả, cũng chỉ vì muốn cho cô một đêm tân hôn hoàn hảo nhất, khiến cô hoàn toàn thuộc về bản thân.

Ngậm lấy vàng tai mịn màng của cô, bàn tay to từ từ di chuyển trên thân thể cô, Nguyên Bảo nhíu mày một cái, có chút mệt mỏi muốn đẩy tay Ngôn Sóc ra.

"Đừng cử động!" Cúi đầu quát lớn một tiếng, dùng sức xoa nhẹ ngực cô. Tròn tròn mềm mại. đầu v* non mềm dưới sự kích thích không ngừng của bản thân mà trở nên dựng đứng lên.

"Nguyên Bảo của anh thật đẹp." Nói lời dịu dàng, không nhìn thấy được ham muốn trong đôi mắt nhắm chặt của Nguyên Bảo, anh làm sao có thể khiến Nguyên Bảo ngủ như vậy được, Ngôn Sóc nở nụ cười, ôm cô đi vào phòng tắm.

Khi dòng nước ấm áp rơi vào người bản thân, Nguyên Bảo run lên một cái, nhưng vẫn không mở mắt ra, Ngôn Sóc để thân thể ướt sũng của cô lên trên vách tường bằng đá cẩm thạch hơi lạnh, cắn cắn môi cô: "Nguyên Bảo, ngoan, mở mắt ra."

"Ngủ.............." Không chịu nổi sự giày vò như vậy, Nguyên Bảo hé mắt ra, nhìn thẳng vào tấm gương cực lớn phía sau, cô nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ướt át, toàn thân cô xích lõa bị một thân thể đầy nam tính đè chặt vào tường, những đường cong quyến rũ bị ép kín không còn một kẽ hở, cô hít vào một hơi, mất một lúc mới nhớ ra hôm nay là ngày nào.

"Ngôn Sóc..........."

"Gọi ông xã."

"Ông xã." Ngoan ngoãn gọi một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng nhìn anh.

"Chuẩn bị tốt chưa?" Ngôn Sóc nói ra một câu rồi lè lưỡi liếm xương quai xanh của cô, đầu lưỡi ướt sũng từ từ đi xuống liếm đi những giọt nước trên người cô, đầu lưỡi ấm áp liên tục kích thích thần kinh Nguyên Bảo.

"Thích không?" Há miệng ngập lấy bầu ngực non mềm. Nụ hoa non mềm, đầu lưỡi bắt đầu đùa giỡn, bàn tay to trượt đến bụng, liên tục xoay vòng ở một nơi nào đó.

"Ưm...... Rất ngứa, nơi đó...... Ngứa......"

Hơi thở của Ngôn Sóc từ từ tăng nhanh, tiếng rên rỉ của cô gái chắc chắn rất dễ nghe, anh cảm giác được vị trí nào đó trên thân thể bản thân nhanh chóng nảy sinh sự biến hóa, đứng thẳng so với với thắt lưng. Cứng rắn, nóng bỏng. Vật lớn nóng bỏng dính sát vào bụng dưới của cô.

"Ưm......." Ý thức của Nguyên Bảo không biết đã bay đến chỗ nào, vô cùng hỗn loạn, cảm giác được thân thể mình từ từ nóng lên, nóng bỏng như lửa.

Thân thể của cô đã trải qua một lần cải tạo. Ngôn Sóc cũng không hi vọng Nguyên Bảo của anh lại phải chịu khổ sở như lần trước, bàn tay to tách hai chân cô ra, ngón tay thon dài tìm được một nơi ấm áp. Từ từ đi vào bên trong.

"Không cần....... Như vậy không được............." Một tay giữ chặt lấy cổ anh, một tay ngăn cản hành động của Ngôn Sóc.

"Ngoan, buông ra." Ngón tay di chuyển vào bên trong, cảm giác được sự chặt chẽ của nơi đó. Bám vào ngón tay mình, anh vừa lòng nở nụ cười: "Bảo Bảo, chỗ này của em không chán ghét anh."

"Ông xã......" Mặt càng thêm đỏ hơn, cô nhắm mắt lại, không dám nhìn bản thân trong gương nữa.

Cúi đầu cười vài tiếng, ngón tay tách hai cánh hoa ra, một ngón tay đi vào, hô hấp của Nguyên Bảo càng dồn dập, gần như máu toàn thân đều di chuyển đến bụng, những dòng dịch thể ẩm ướt, trơn láng tràn đầy trong thân thể, chảy ra rồi men theo ngón tay anh chảy xuống mặt đất.

Ngôn Sóc từ từ rút ra rồi lại cắm vào tốc độ của anh từ từ tăng nhanh.

"A...... Ông xã...... Em...... Em......"

"Bảo Bảo..........Nhanh lên một chút nữa được không? Phóng thích dục vọng của em ra ngoài, nhanh lên tôi sắp không nhịn được nữa rồi." Hôn lên cánh môi của cô, đầu lưỡi càn quét trong miệng cô: "Nhanh lên, Bảo Bảo."

"Ưm....." Bụng dưới nhanh chóng co rút, từng lỗ chân lông trên người cũng đang đòi hỏi nhiều hơn, trong đôi mắt to mơ màng là một tầng hơi nước: "Ưm............"

"A!" Ngón tay từ từ đi ra, anh thở hổn hển nhìn gò má Nguyên Bảo, không đợi đến khi cô chuẩn bị tốt thì một vật to lớn đi vào bên trong.

"A........Ngôn Sóc............"

" A, Nguyên Bảo của tôi thật chặt." Đắm chìm trong dục vọng, lí trí của Ngôn Sóc bị tước đoạt hoàn toàn, thắt lưng di chuyển ra vào, từng tiếng rên rỉ phát ra từ trong cổ họng, giữa lúc ý loạn tình mê, Nguyên Bảo nhìn qua gương thấy được bản thân và Ngôn Sóc trước kia.

Ngôn Sóc có đôi khi không hề dịu dàng, sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt với cô, càng không làm những chuyện lãng mạn để cô vui mừng, nhưng mà cô chính là thích một Ngôn Sóc như vậy, từ ngày đầu tiên trở thành điện thoại di động, Ngôn Sóc đã không vứt bỏ cô, nhìn anh cẩn thận quan tâm cô, cô chính là thích một Ngôn Sóc có chút khó chịu này, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng muốn vĩnh viễn được ở cạnh nhau.

"Ưm.........Ông xã......"

"Anh yêu em, Bảo Bảo."

Hình nhưu thân thể không còn đau nữa, lưng hơi cong lên, phối hợp với sự tiến sâu của anh.

"Dùng sức một chút nữa..........Ngôn Sóc..........Ngôn Sóc.............."

Cho dù là thân thể hay trái tim thì bọn họ muốn kết hợp chặt chẽ với nhau.
Bình Luận (0)
Comment