Lôi Lạc Dương chạy đến bệnh viện lớn nhất thành phố S, cũng thuộc quản lý của bang Hắc Ưng. Khi đến nơi Du Tuấn đã đứng sẵn ở đó, Du Tuấn là bạn thân thời trung học của Lôi Lạc Dương, sau khi tốt nghiệp đại học anh được Lôi Lạc Dương mời về bệnh viện làm việc. Do bạn thân với nhau nên anh cũng không từ chối lời mời, Du Tuấn làm việc ở đây đã bốn năm.
Lôi Lạc Dương trên tay bế Nhược Hy đi thẳng đến phòng cấp cứu, Du Tuấn kinh ngạc khi trên tay anh bế một người phụ nữ. Nhưng rất nhanh đuổi theo, Lôi Lạc Dương bị Du Tuấn đuổi thẳng ra ngoài phòng cấp cứu. Bởi vì Lôi Lạc Dương mà ở đây anh sẽ bị áp lực. Mộc Kha cùng Nguyệt Hạo cũng có mặt ở đó, còn Nguyệt San San với Lăng Ngọc đã đưa vào phòng dưỡng sức để hồi phục sức khỏe.
Lôi Lạc Dương đi qua đi lại mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Tề Phúc chạy vội vào bệnh viện nói gì bên tai Lôi Lạc Dương, nghe xong mặt anh giống như Tula từ địa ngục lên vậy. Anh tức giận đấm mạnh tay vào tường, miệng tức giận nói
- Chết tiệc, lục tung cả trái đất cũng lôi hắn về đây cho tôi.
- Dạ, lão đại. Tề Phúc nhanh chóng rời khỏi, ở lại một giây nào nữa anh sẽ bị dọa cho sợ. Từ trước đến lão đại là người có sức chịu đựng rất tốt, nhưng hôm nay lão đại lại tức giận như vậy? Những điều này anh chỉ nghĩ ở trong lòng chứ chẳng cam đảm nói ra. Đợi Tề Phúc đi, Nguyệt Hạo mới lên tiếng
- Cậu ta nói gì vậy?
- Việc này xảy ra là do Nam Hoàng, tên chết tiệc đó dám thuê xã hội đen đến giết Tiểu Hy để trả thù việc tôi làm công ty nhà cậu ta phá sản.
Lôi Lạc Dương tức giận nói, Mộc Kha nghe vậy cũng không nói gì, anh lặng lẽ rời đi đến phòng bệnh của Nguyệt San San. Anh đang thắc mắc tại sao lại lo lắng cho cô như vậy? Trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng.
Sau ba tiếng, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Du Tuấn gỡ khẩu trang ra, bước lại gần Lôi Lạc Dương vỗ vai anh nói
- Đã không sao rồi, chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là ổn,...
Du Tuấn còn chưa nói xong thì Lôi Lạc Dương đã khuất bóng sau cánh cửa phòng, anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Nguyệt Hạo cũng rời đi đến phòng Lăng Ngọc, xem thử cô đã tỉnh chưa.
Lôi Lạc Dương nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của Nhược Hy thì đau lòng, anh đã hứa với sẽ bảo vệ cô thật tốt. Vậy mà bây giờ lại để cô bị thương, anh thật cảm thấy chưa bao giờ mình bất lực như thế này. Cái gì cũng có, muốn thứ gì chỉ cần nói một tiếng liền có người đem tới. Nhưng người anh yêu thương nhất lại không bảo vệ được. Lôi Lạc Dương cầm lấy tay Nhược Hy áp vào má mình
- Tiểu Hy, anh xin lỗi...
- Lạc... Dương... anh không... cần...xin lỗi. Nhược Hy tỉnh lại nghe anh nói xin lỗi mình, cô cảm thấy áy náy vô cùng. Nếu như cô mạnh mẽ hơn, thì sẽ không phải để cho anh lo lắng như vậy. Trong lòng Nhược Hy thầm nói "mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ".
- Bà xã, em tỉnh rồi? Có thấy đau ở đâu không?
- Em không sao.
Lôi Lạc Dương yêu thương hôn lên trán cô, anh vui vì cô đã tỉnh lại.
- Em nghỉ ngơi đi, trong thời gian này không được đi đâu cả.
=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=ta là kẻ phá đám chuyện tình lãng mạn a =•=•=•=•=•=•=•=•=•=•=
- Cô tỉnh rồi? Mộc Kha nhìn Nguyệt San San đang cố gắng ngồi dậy, liền bước nhanh tới đỡ lấy rồi thuận miệng hỏi
- Phải, mà anh là ai? Còn nữa, Tiểu Hy sao rồi? Nguyệt San San bị dọa cho sợ khi thấy Nhược Hy bị đánh lén sau lưng, bây giờ nghĩ tới vẫn thấy sợ.
- Chị dâu đã được lão đại chăm sóc, không cần lo. Mộc Kha lạnh nhạt nói
- Lão đại? Ý anh là anh Dương?
Mộc Kha gật đầu, Nguyệt San San nhìn anh mà trong lòng cảm thán "thật là soái".
- Anh tên gì?
- Mộc Kha.
- Cảm ơn đã đưa tôi đến bệnh viện.
- Không có gì.
- Này, anh không thể nói nhiều hơn sao? Đồ kiệm lời, đồ mặt gỗ,..bla...bla...Nguyệt San San không ngừng lầu bầu, nhưng những chữ đó Mộc Kha nghe không thiếu một chữ, mặt đanh lại
- Cô...cô...
- Tôi sao? Mà tôi không phải tên là
cô tên tôi là
Nguyệt San San.
- Thì sao? Mộc Kha vẫn lạnh lùng như cũ
- Đi chết đi. Nguyệt San San tức giận quát, thật là tức chết cô mà người gì đâu cứng ngắc, chơi không vui gì cả. (@.@)
Lại một tuần trôi qua, Nhược Hy nằm viện suốt bước chân khỏi phòng nữa bước cũng không được. Do ai kia bảo "em đang bị thương, ngoan ngoãn nghe lời". Vậy là một tuần cô móc meo với cái dường bệnh luôn. Nhưng cũng may có Lăng Ngọc với Nguyệt San San thường xuyên đến chơi, không thì cô không phải chán chết sao?
- Tiểu Hy, ăn trái cây đi. Lăng Ngọc đưa miếng táo gọt rồi cho Nhược Hy, cô vui vẻ nhận lấy ăn rất ngon lành. Hôm nay, Lôi Lạc Dương bảo có việc nên sẽ đến muộn. Nên anh bảo hai cô bạn chí cốt của Nhược Hy đến chơi cho cô đỡ chán.
Mà trong khi đó, ở tổng bộ của bang Hắc Ưng. Lôi Lạc Dương với khuôn mặt như Tula, bước vào. Giọng không mang độ ấm hỏi Tề Vũ
- Người đâu?
- Dạ, đang ở dưới nhà giam. Tề Vũ cung kính trả lời, Lôi Lạc Dương nhanh chóng đi xuống nhà giam dưới lòng đất nơi nhốt Nam Hoàng (ai còn nhớ anh này không? Nếu không thì quay lại chương lời cầu hôn bất ngờ nha)
- Mở cửa.
Thuộc hạ nghe thấy liền mở cửa cho anh vào, Lôi Lạc Dương bước vào nhìn người đàn ông chật vật dưới mật đất liền lạnh lùng nói
- Nếu đụng vào người của tôi thì phải nghỉ đến hậu quả ngày hôm nay.
Nam Hoàng nghe thấy giọng nói của Lôi Lạc Dương, kinh hoàng ngước lên nhìn miệng lắp bắp kinh hãi
- Lôi Lạc Dương...đừng nói với tôi anh là lão đại của bang Hắc Ưng?
- Phải.
Một chữ, coi như đã định Nam Hoàng phải chết dưới tay Lôi Lạc Dương.
- Đem cậu ta cho chó sói. lạnh lùng nói một câu rồi quay đi. Nam Hoàng run rẩy lùi về phía sau khi chó sói tiến gần anh.
- Đừng... đừng qua đây... AAAAAA!!!!! Tiếng hét chói tai vang lên, rồi im bặt. Trong nhà lao chỉ còn lại một vũng máu, mấy thuộc hạ nhìn thấy đều rùng mình khi thấy lão đại ra tay thật tàn độc, mặc dù các anh là người thực hiện nhiệm vụ. Thật là, đắc tội với ai không đắc lại đi đụng đến lão đại của họ. Coi như số anh ta xui xẻo vậy.