Những ngày tiếp sau đó, Lôi Lạc Dương đến công ty để sắp xếp một số việc. Nhược Hy thì rủ hai cô bạn đi mua sắm, sẵn nhờ họ làm phù nhau. Lăng Ngọc và Nguyệt San San nghe đến làm phù dâu thì hai mắt sáng ngoắc lên, vui vẻ nhận lời.
Hai ngày trước lễ cướiNhược Hy đang êm đềm đánh cờ với chu công thì bị Lôi Lạc Dương gọi dậy
- Bà xã, dậy đi. Đã hơn 8h, dậy nào. Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm.
Anh lây nhẹ cô, giọng nói vô cùng dịu dàng và cưng chiều
- Ưm...cho em ngủ thêm...Nhược Hy bị người khác phá rối giấc ngủ liền hừ một tiếng, rồi ngủ tiếp. Nhưng nghe được câu tiếp theo của Lôi Lạc Dương, Nhược Hy liền ngồi bật dậy. Bước xuống nhìn anh với ánh mắt ai oán, rồi vào làm vệ sinh cá nhân. Lôi Lạc Dương nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, miệng giương lên nụ cười chính mình cũng đi thay đồ.
Chiếc xe BMW dừng trước tiệm áo cưới
Thần Thoại, đây là tiệm áo cưới lớn nhất trong nước. Lôi Lạc Dương bước xuống xe mở cửa cho Nhược Hy, cô nhìn thấy tiệm áo cưới thì trăn chối không biết nói gì. Có phải quá khoa trương không? Tiệm áo cưới có bốn tầng, được sơn hai màu chủ đạo làxanh trắng, bài trí cho người khác cảm nhận được không khí của thiên nhiên. Vừa thấy Lôi Lạc Dương bước vào, các nhân viên đều cuối đầu chào lễ phép nói
- Lôi tiên sinh, có thể giúp gì cho ngài?
Thấy Lôi Lạc Dương vẫn im lặng, Nhược Hy mới bất đắc dĩ lên tiếng
- Chúng tôi đến đây để thử đồ cưới.
Cô nhân viên chưa kịp trả lời, thì trên lầu một người con trai tầm hai bảy tuổi, nhìn thì cũng tuấn tú. Có tóc màu vàng, tai đeo khuyên da trắng. Hai tay anh ta bỏ vào túi quần lười biếng dựa vào thành cầu thang
- Đã đến vậy lên trên đi. người con trai nói, Lôi Lạc Dương điềm tĩnh nắm tay Nhược Hy lên lầu cao nhất của tiệm. Vừa bước chân vào, Nhược Hy choáng ngợp khi nhìn thấy áo cưới ở đây. Cái nào cũng đẹp hết, nhìn mà hoa mắt luôn.
- Bà xã, đây đều là thiết kế theo số đo của em. Em thích bộ nào thì lấy. Lôi Lạc Dương nhìn Nhược Hy bằng ánh mắt dịu dàng, giọng nói có cưng chiều cùng sủng nịnh. Ken nhìn Lôi Lạc Dương mà trố mắt, lần đầu tiên anh thấy Lôi Lạc Dương có bộ mặt này. Ngoài lạnh lùng chỉ có lạnh lùng, vậy mà bây giờ anh là đang thấy cái gì a?
Nhược Hy nghe Lôi Lạc Ư nói miệng lắp bắp kinh hãi
- Tất cả là của em?
- Phải.
Cô nhìn những bộ áo cưới, ít nhất là mười mấy bộ. Nhược Hy thật không biết là chọn cái nào, cuối cùng cô chọn một chiếc váy cưới kiểu áo cúp ngực, vai trễ làm bằng vải ren thêu trắng, đuôi váy xòe và dài. Trên bộ váy có đính tám ngàn viên pha lê, và có vài trăm viên kim cương nhỏ được đính ở trước ngực...
Trong lúc Nhược Hy thay đồ, Lôi Lạc Dương cũng đi thay phần mình. Một lát sau, rèm cửa mở ra. Nhược Hy bước ra làm choáng ngợp không khí. Lôi Lạc Dương nhìn Nhược Hy không chớp mắt, cả Ken cũng kinh ngạc mà nhìn cô. Lần đầu tiên, anh (Ken) thấy có một người phụ nữ mặc áo cưới thôi đã đẹp như thiên thần rồi. Nếu cô mà còn trang điểm nữa sẽ nói cô là thiên sứ? Hay là tiên nữ? Lúc bước ra, Nhược Hy cũng nhìn Lôi Lạc Dương không nháy mắt, anh hôm nay rất khác. Mặc bộ vest kem trắng, bên trong áo sơ mi trắng hiệu Armani,... nhìn anh đẹp trai hơn thường ngày.
- Ông xã, thấy thế nào? Nhược Hy xoay vòng tròn hỏi Lôi Lạc Dương
- Rất đẹp.
Nghe được lời khen, Nhược Hy nở nụ cười. Sau đó hai người cùng đi chụp hình cưới, đây là phần mà Nhược Hy mệt nhất. Thay gần hai mươi bộ váy cưới mà muốn rã người, còn tên chụp hình thì cứ lãi nhãi suốt bữa chụp hình làm đầu cô cứ ong ong.
Khi mọi thứ xong xuôi đã là năm giờ chiều. Lôi Lạc Dương chở cô đến nhà hàng Pháp để ăn cơm tối, anh biết ngày hôm nay cô rất mệt nên ăn uống xong họ cũng về luôn chứ không đi đâu nữa.
Về đến nhà, Nhược Hy lết thân mệt mỏi lên dường nằm, Lôi Lạc Dương thì đi thấy vậy vội nói
- Bà xã, đi tắm rồi ngủ.
- Um...em mệt, anh tắm trước đi.
Không đợi Lôi Lạc Dương nói thêm, Nhược Hy đã chìm vào giấc ngủ. Không biết mở thấy gì mà nhếch miệng lên cười, còn "chép chép" miệng của mình vô cùng đáng yêu. Lôi Lạc Dương cũng không nói gì thêm bước vào phòng tắm.
Lúc anh ra thấy cô ngủ ngon không nỡ đánh thức Nhược Hy, nên Lôi Lạc Dương đã tự bế cô vào phòng tắm, tự mình tắm rửa cho cô. Sau đó ôm cô ra ngoài, đặc Nhược Hy nhẹ nhàng xuống dường, đấp chăn kĩ cho cô, rồi mới tắt đèn nằm xuống ôm Nhược Hy ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, Lôi Lạc Dương đến công ty dù là gần ngày cưới nhưng công việc vẫn không thể bỏ. Tuy đám cưới không công khai với truyền thông, nhưng cũng làm rất long trọng. Chỉ người của Lôi Lạc Dương thôi đã gần mấy trăm người, cùng với mấy người thân thuộc với anh nữa. Nhược Hy thì chỉ có Lăng Ngọc và Nguyệt San San, còn gia đình cô họ đã không còn quan hệ từ lâu nê Nhược Hy cũng không mời. Đang suy nghĩ vu vơ thì chuông điện thoại reo lên, Nhược Hy nhanh chóng cầm lên xem tên người gọi thì mặt lạnh như băng
- Alo? lạnh lùng
- Ta cần gặp con. người đầu giây bên kia nói với giọng hết sức thân thiết
- Gặp?! Tôi và ông không còn quan hệ. nói xong lập tức dập máy, đầu giây bên kia chỉ vang lên tiếng "tút... tút". Lam Chính Huy ở đầu giây bên kia giận đến đỏ mặt.
- Nó nói sao? Dương Liễu nhìn sắc mặt ông, lo lắng hỏi
- Nó không chịu. Lam Chính Huy ngồi phịch xuống ghế, bất mãn nói
- Chị ta là cái thá gì mà không chịu gặp ba? Lam Nhược Khê tức giận
- Bây giờ phải làm sao? Công ty đang gặp nguy hiểm phải làm sao để lấy lòng An thiếu? Dương Liễu cũng cảm thấy bất an. Dương thiếu là người như thế nào sao họ lại không biết. Muốn cậu ta giúp đỡ thì phải có phụ nữ, mà bà lại không nỡ để con gái bảo bối của mình hi sinh nên mới nghĩ tới Lam Nhược Hy, ai ngờ cô sẽ từ chối?
Ở bên này đang trong tình trạng rối rắm, thì bên Nhược Hy tâm trạng ngược lại hoàn toàn. Lúc cúp máy, đúng lúc Lôi Lạc Dương đi vào nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh có chút nghi hoặc. Đã lâu rồi Nhược Hy không có lạnh lùng như vậy?
- Sao vậy? Lôi Lạc Dương bỏ cặp tác qua một bên, đi đến ôm Nhược Hy vào lòng, đầu vùi vào cổ hít lấy mùi hương quen thuộc của cô.
- Ông ta vừa mới gọi. Nhược Hy dựa vào lòng ngực anh nói
- Ông ta?! Ông ta gọi làm gì?
- Muốn gặp em.
- Ông ta không có quyền đó. Em đừng để ý, ngày mai là hôn lễ phải vui lên. Lôi Lạc Dương béo hai má phúng phính của Nhược Hy nói. Cô chỉ nhìn anh cười, mà suy nghĩ "bây giờ cô không cần gì cả, chỉ cần được ở bên anh vậy là quá đủ".