"Cái gì? Cậu bảo tôi bình tĩnh! Rõ ràng là thằng nhóc kia khiêu khích tôi trước!""
LK không nhịn được kêu to,giọng nói mang theo chút ấm ức.
Dường như đang trách Hứa Thiên Hạo với cậu thanh niên kia, thích giúp đỡ cũng được, nhưng đừng sử dụng kỹ năng đặc biệt như cái tủ lạnh của mình với cậu chứ!.
Đã nói làm Thiên Sứ bảo vệ nhau mà.
Hứa Thiên Hạo: "..."
""Không sai, chính là tôi khiêu khích cậu thì làm sao! Hôm qua tôi đã cảnh cáo rồi, bảo cậu cách xa Huyên một chút!""
Đậu Dã Tầm nói xong, đẩy Sliver Thất Lãng ra xông về phía trước, tung ra một quả đấm móc hàm từ bên trái.
Hứa Thiên Hạo nghe thấy thế không khỏi nhíu mày.
Dáng vẻ này của Đậu Dã Tầm mang thái độ "tuyên bố Huyên là vật sở hữu của mình", làm cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô nhóc kia rõ ràng được cậu cứu ra từ trong đám cháy, mấy người kia có tư cách gì mà kêu to gọi nhỏ ở chỗ này?
Cùng lúc đó.
LK cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, chống tay lên bàn nhảy lên, đạp một phát về phía cậu.
Mà Hứa Thiên Hạo, hầu như cũng không chút do dự chút nào gỡ hai cúc trên cổ áo sơ mi trắng, tháo cà vạt tham gia vào cuộc chiến.
Rất nhanh, Đậu Dã Tầm đã yếu thế hơn.
Sliver Thất Lãng thấy Tiểu Đậu rơi vào giữa vòng tấn công của hai người, xuất phát từ bản năng nhào tới, gấp rút tiến đến trợ giúp.
Bốn người hỗn chiến với nhau thành một đoàn, trong phòng thí nghiệm phát ra những tiếng kêu bịch bịch thịch...
Làm cho, bụi mù bốc lên bốn phía.
"A……." Các bạn học xung quanh sợ tới mức tản ra ngay lập tức, chạy trốn ra ngoài hành lang, trốn ngoài cửa sổ hăng hái vây lại xem trai đẹp đánh nhau.
Chỉ có Lục Mẫn Huyên và hai người đại biểu dự tiết Hóa học còn đứng trong phòng.
Bản thân là nhân vật trung tâm, đương nhiên Lục Mẫn Huyên khó mà thoát tội.
Cô không ngờ, hai người bọn họ lại có thể đánh nhau vì mình!
Càng không nghĩ đến, Hứa Thiên Hạo và Sliver Thất Lãng cũng tham gia vào lần "đánh nhau loạn xạ" này.
Giữa bọn họ, cuối cùng có thù oán gì với nhau?
"A a a, không ổn rồi, càng đánh càng hăng, tôi đi gọi thầy giáo! Bạn Lục Mẫn Huyên, chỗ này giao lại cho bạn giữ họ lại nhé!""
Đại biểu dự tiết hóa học giao nhiệm vụ gian khổ này lại cho cô, bản thân thì ôm đầu chạy ra ngoài.
LK: "Nói về chuyện đánh nhau mấy người các cậu nghĩ có thể thắng được tôi sao? Tôi và Thiên Hạo đều là đai đen Không Thủ đạo, tôi sẽ cho các cậu thấy?
Đậu: "Chúng tôi tập võ tán thủ wushu sansshou cũng không phải là người dễ trêu chọc!"
LK: "Thật sao, đến so cao thấp nào. Nói thật tôi nhìn hai chỏm tóc nhuộm màu kia của cậu đã khó chịu từ lâu rồi!""
Đậu: "Thật không? Vậy tới đây xem có nhổ được không!"
Sliver: "Tiểu Đậu đây là theo xu hướng, cậu không biết thưởng thức thì đừng đánh giá!""
Hứa: "Đi ngược thời thế."
LK: "Đã nghe thấy chưa, wuli Thiên Hạo nói cậu đi ngược, thời, thế!"
Đậu "Chính cậu ta là cái thằng mặt than có tư cách gì mà nói tôi!"
Hứa: "... quê mùa, quê mùa, quê mùa."
LK: "Lêu lêu lêu...""
Mấy người vừa đánh nhau vừa không ngừng dùng miệng nã pháo.
"A … im mồm! Cậu là cái đồ phát cuồng em gái! Đối với tình cảm hoàn toàn ngu ngốc!""
Đậu Dã Tầm tức giận nắm tay thành nắm đấm, nghiến răng ken két.
Rõ ràng cậu ta làm kiểu tóc mới nhất, mấy người này thì biết cái gì?
"Tôi cuồng em gái thì mắc mớ gì tới cậu, cậu cho rằng quan hệ giữa cậu và Huyên là như thế nào!"
"Huyên là người mà tôi thề phải bảo vệ, cậu nói xem!""
Đậu Dã Tầm vừa nói xong, trên mặt chưa kịp chuẩn bị đã ăn một phát đấm.
Ngay cả thời gian đánh trả cũng không có, cậu đã bị đối phương nhanh chóng nắm chặt cổ áo, ấn mạnh lên trên bàn thí nghiệm.
Đầu đập lên mặt bàn, có chút hoa mắt chóng mặt.
"Nghe cho kỹ, Lục Mẫn Huyên không phải là người mà cậu có thể mở miệng nói muốn bảo vệ.""
Hứa Thiên Hạo nhìn cậu ta cảnh cáo, giọng nói mang theo hơi lạnh bức người, trong con mắt đen kịt cũng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo khác thường.
Bị cậu ta dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn thẳng, Đậu Dã Tầm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu có chút lo sợ.