“Ông ta là ai?” Lục Mẫn Huyên không nhịn được hỏi.
Cảm giác khí thế rất mạnh.
Winston Sinh Lãm, Viện trưởng hiện tại của trường thương mại EDUN.”
Sliver Thất Lãng thuận miệng trả lời: “Cũng chính là ba của Winston Lãnh Khuyết.”
“Cái gì Winston... Lãnh Khuyết là ai? Tôi quen không?” Lục Mẫn Huyên ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Gọi tắt là LK.”
Hứa Thiên Hạo bình tĩnh ném cho cô bốn chữ.
Lục Mẫn Huyên: “…”
Được rồi.
Thì ra tây đầy đủ của LK lại mạnh mẽ như thế này!
Là cô mắt kém, lại không nhìn ra.
“Ôi…mẹ ơi.”
Quả nhiên, vừa thấy người nọ, LK giống như bị ai đánh một quyền vậy, buồn bực ôm lấy đầu.
Cậu ta ở trên đời này không sợ trời, không sợ đất, duy chỉ có thấy ba cậu ta là nhức đầu nhất!
“LK, con lại ở trường học gây họa cho ba có phải hay không?”
Hiệu trưởng Sinh Lãm chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, nheo cặp mắt đào hoa đẹp đẽ giống LK.
“Xem ra, mấy thẻ tín dụng kia của con, nên thu hồi rồi đóng băng lại. Những đôi giày phiên bản giới hạn ở nhà đã tích tụ bụi trong một thời gian dài, ba sẽ gọi quản gia đến đốt nó.”
“A… đừng mà ba! Con vô tội!” LK lập tức kêu thảm thiết.
Ánh mắt Hứa Thiên Hạo không khỏi chớp một chút, đồng tình nhìn về phía LK.
Thành thật mà nói, vị Viện trưởng này là người lãnh đạo có năng lực nhất từ trước tới nay của trường thương mại EDUN.
Cũng chỉ có người như vậy, mới có thể trị được con em quý tộc của toàn trường.
Quan hệ của ông ta và Hứa Kình rất tốt.
Chỉ có điều thân là ba, thủ đoạn của ông ta, hiển nhiên so với Hứa Kình biến thái hơn nhiều.
Nghe LK gọi hiệu trưởng là ba, Lục Mẫn Huyên không nhịn được hai mắt nhìn người đàn ông phức tạp này nhiều hơn.
Nội tâm chỉ có một ý niệm không ngừng tuôn ra:
Hiệu trưởng của trường thương mại EDUN thật là lợi hại!
Dáng dấp cũng đẹp trai! Đẹp trai như chú Hứa vậy!
Dĩ nhiên nếu như ba mình còn ở đó, nhất định cũng là nhân vật đẹp trai lẫy lừng như bọn họ.
“Ba, ba không thể ngừng thẻ tín dụng của con! Con lại không có làm gì sai!”
Thấy Sinh Lãm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, LK nhào tới không màng danh dự ôm lấy ông.
Gần đây cậu đang để ý một cô gái xinh đẹp tên MM, không có tiền cậu lấy cái gì theo đuổi con gái người ta chứ.
Còn nữa, giày phiên bản giới hạn cậu cất giữ, mỗi một đôi đều là mạng của cậu ta!
“Đã quá muộn, ba đã ngừng thẻ rồi.”
Sinh Lãm để điện thoại xuống, con ngươi thâm thúy quay lại nhìn về bọn họ.
“Phòng thí nghiệm cháy, là do mấy đứa đánh nhau mà ra. Người dẫn đầu gây chuyện là ai? Viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ. Ngày mai mở cuộc họp, toàn trường phê bình.”
Quả nhiên, gừng càng già càng cay.
Sinh Lãm sau khi nói xong liền đi, LK thì hoàn toàn không để ý cái nhìn người khác đối với mình, toàn bộ quá trình treo ở trên người ba cậu ta không buông:
“Không được không được không được, ba không thể đối xử với con như vậy, không có tiền con trai ba lấy cái gì đi tán tỉnh con gái! Ba!”
“Con im miệng.” Sinh Lãm nhìn cũng không muốn nhìn cậu ta.
Suốt ngày chỉ muốn tán gái.
Tiền đồ đâu ra?
Mọi người: “...”
“Ba của LK thật là bá đạo quá.” Lục Mẫn Huyên từ nội tâm sùng bái nói.
“Đúng, thật nghĩ không ra,người ba công như vậy sao lại sinh ra thằng con thụ như vậy chứ.”
Đậu Dã Tầm ôm lấy hai cánh tay, lắc đầu nói.
Cậu ta vừa dứt lời, bốn người còn lại bao gồm thầy Hóa học cũng cùng nhìn về phía cậu ta.
“Không cần nói người khác, cậu tự xem mình đi cũng thụ lắm đó.” Sliver Thất Lãng không hổ là anh em tốt của cậu ta, vừa mở miệng liền trúng ngay hồng tâm.
“Cậu cậu cậu...” Đậu Dã Tầm chỉ cậu ta, đang muốn phát tác.
“Tôi đồng ý.” Hứa Thiên Hạo trầm tĩnh tiếp lời.
“+1.” Thầy Hóa học đẩy mắt kiếng một cái.
“Tôi cũng không dị nghị.” Lục Mẫn Huyên cho là, dáng dấp nam sinh xinh đẹp hơn so với nữ sinh, sự tồn tại của bản thân cậu ta chính là không khoa học.