Boss Yêu Nghiệt

Chương 39

“Có lẽ khiến cậu phải thất vọng ròi. Tớ không có chút hứng thú nào với con bé kia. Cô ta cũng không có bất kỳ liên quan gì đến tớ.”

Hứa Thiên Hạo bị cậu ta hỏi mà bực bội, giật tai nghe xuống, dựa vào khung cửa dưới phòng học lạnh lùng nói.

Đúng lúc mấy người Lục Mẫn Huyên đi trên hành lang, nghe thấy lời của anh ta, không khỏi sợ hãi, sững sờ ngay tại chỗ.

...Tớ không có chút hứng thú nào với con bé kia

...Cô ấy cũng không có bất kỳ liên quan gì đến tớ.

Những lời này lọt vào tai cô không sót chữ nào.

“Hứa mặt liệt!”

Đậu Dã Tầm không nhịn được muốn xông lên trút giận cho Hi.

“Cái đồ nhà cậu thật quá kiêu ngạo, Huyên cũng không nói là muốn làm em gái của cậu, cậu còn dám chê bai cô ấy?”

Nghe thấy giọng nói của cậu ta, hai người Hứa Thiên Hạo và LK đồng thời quay đầu lại.

Trong nháy mắt chạm vào ánh mắt của Lục Mẫn Huyên, rõ ràng đáy lòng Hứa Thiên Hạo có một chút chấn động.

Đang định nói gì đó.

“Tiểu Đậu, tớ không sao.”

Lục Mẫn Huyên bắt lấy tay Đậu Dã Tầm, kéo cậu ta lại.

Phản ứng vô cùng bình tĩnh.

Cô biết Tiểu Đậu đánh không lại Hứa Thiên Hạo, vì vậy không hi vọng bọn họ lại đánh nhau vì mình nữa.

Nhưng mà, nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt Hứa Thiên Hạo lập tức lạnh lẽo, lạnh nhạt xoay người rời đi.

Không định giải thích những lời mình vừa nói.

“Cậu thật sự không có ý định giải thích cho bản thân sao?”

LK lập tức đuổi theo, lười nhác khoác qua gáy anh ta, vừa đi vừa hỏi.

“Những gì tớ nói đều là sự thật.”

“Được rồi...”

Lúc này, LK cũng bất lực.

Chỉ hi vọng sau này Hứa Thiên Hạo sẽ không hối hận vì những gì mình đã nói.

“Hi, đừng buồn, tên khốn kia không thừa nhận cậu là em gái của mình thì kệ đi, về sau anh trai sẽ bảo vệ cậu.”

Sau khi quay về chỗ ngồi, Đậu Dã Tầm thấy cô không vui, bèn vỗ ngực đảm bảo nói với cô.

“Ừm.”

Lục Mẫn Huyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cám ơn Tiểu Đậu. Thật ra tớ không buồn, dù sao anh ta cũng nói thật... tớ vốn không có bất kỳ quan hệ nào với anh ta.”

Nói đến đây, hai mắt cô không tránh khỏi xẹt qua một tia buồn rầu lạnh nhạt.

“Cậu nghĩ được vậy là tốt rồi! Những chuyện không vui kia thì đừng nhắc lại nữa, sau khi tan học tớ dẫn cậu đến một nơi.”

Đậu Dã Tầm thần bí nháy mắt trái, phóng điện với cô.

“Nơi nào?” Cô nghi ngờ hỏi.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi theo tớ là được rồi!”

Vừa tan học, Đậu Dã Tầm bèn kéo tay cô chạy đến dưới khu nhà trọ của sinh viên nam, lái ra một chiếc Lamborghini màu cam.

“Thật đẹp! Đây là xe của cậu sao?” Lục Mẫn Huyên không nhịn được khen ngợi.

Ở cùng với cậu ta, dường như có một loại sức lôi cuốn kỳ lạ, có thể ném hết những chuyện không vui ra khỏi đầu.

“Đúng vậy, sao nào, rất đẹp phải không.” Đậu Dã Tầm nói xong, lịch lãm đứng dậy, vươn tay về phía cô.

“Mau lên thôi, công chúa điện hạ xinh đẹp.”

Khuôn mặt Lục Mẫn Huyên đỏ lên, có loại cảm giác vô tình bị đánh gục.

Thế mà gọi cô là công chúa điện hạ, như vậy cô sẽ xấu hổ!

Lái chiếc xe đua màu cam nhanh như chớp giật, đầu tiên Đậu Dã Tầm đến một nhà hàng, mời Lục Mẫn Huyên ăn cơm, sau đó lập tức dẫn cô đến một nơi bí mật.

“Quán bar Dạ Sắc Liêu Nhân?” Lục Mẫn Huyên kinh ngạc nhìn hàng xe sang trọng xếp dài trước cửa chính, trai xinh gái đẹp ra ra vào vào.

“Tiểu Đậu, nơi bí mật mà cậu nói, không phải là nơi này chứ?”

“Không sai. Hi, nhất định cậu chưa từng đến quán bar đường phố.”

Tiểu Đậu đỗ xe xong nhảy xuống.

“Ừ... Đúng là chưa từng đến, nhưng hai chúng ta mới vị thành niên đó, sao có thể vào quán bar?”

Cô thấp thỏm hỏi.

“Đừng sợ, có tớ ở đây, nhân lúc nhiều người lén lẻn vào trong là được rồi.” Đậu Dã Tầm dắt tay cô, dẫn cô vào trong.

“Đột nhiên cảm thấy thật hồi hộp, trong quán bar thật sự chơi vui vậy sao?”

“Chủ yếu là bầu không khí! Có thể xoa dịu cảm xúc chán nản của cậu. Đương nhiên con gái khi chỉ có một mình thì tuyệt đối không nên đến.”

“Vì sao?”
Bình Luận (0)
Comment