Boss Yêu Nghiệt

Chương 55

Đêm hôm đó cũng vậy.

Vừa rồi khi anh hôn mình, cơ thể cô đột nhiên thay cô nhớ lại cảm giác có phần trúc trắc mà lại quen thuộc kia, trong đầu hiện ra những hình ảnh kia chẳng khác nào đang phát lại một bộ phim không có tiếng.

Cơ thể nóng hổi của anh ép lên, nụ hôn lạnh giá lại ngang ngược cướp đi hơi thở của cô.

Giờ cô mới hiểu được thật ra ngày đó môi cô sưng đỏ là có nguyên nhân.

Hứa Thiên Hạo không trả lời cô, ngón cái chà lên môi cô, hình như đang hồi tưởng lại cảm giác mềm mại lại co giãn vừa rồi.

"Đi thôi." Đôi mắt yêu nghiệt của anh chớp chớp rũ xuống, tay từ trên mặt cô thả xuống rồi nắm tay cô một cách tự nhiên.

Anh dẫn cô đi xuống cầu thang.

"Chờ đã. Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi..."

"Điều này không quan trọng."

Hứa Thiên Hạo sẽ không nói cho cô biết, hóa ra hôn môi cũng sẽ nghiện.

Bây giờ anh đã thích loại cảm giác "bắt nạt" cô thế này, lại giống như hút thuốc phiện vậy, chỉ cần một lần là không thể cứu vãn được nữa.

"Không phải! Điều này rất quan trọng, sao anh có thể tùy tiện hôn tôi..."

Lục Mẫn Huyên khấp khễnh đi cùng anh, gương mặt lại vẫn nóng bừng, đến bây giờ vẫn không có cách nào bớt nóng được.

"Chân cô sao vậy?" Cuối cùng anh đã chú ý thấy dáng vẻ cô đi khác thường, ánh mắt không khỏi tối lại khi bắt gặp vết máu bầm trên đầu gối của cô.

"Không cẩn thận nên bị ngã thôi..." Lục Mẫn Huyên chán nản gãi đầu, hình như đang thầm phàn nàn mình lúc nào cũng xui xẻo như vậy.

Đề tài cứ thế mà vô thức bị quên đi.

Một giây tiếp theo, Hứa Thiên Hạo bước tiếp xuống cầu thang rồi bỗng nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Lục Mẫn Huyên ngây người, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, co người đứng tại chỗ.

"Leo lên." Hứa Thiên Hạo lạnh lùng quay đầu giục một câu.

"Dạ?" Lục Mẫn Huyên ngạc nhiên ngẩn người dịch bước chân.

Anh là đang… muốn cõng cô sao?

Không chờ cô kịp suy nghĩ lâu, Hứa Thiên Hạo đã giơ tay nắm lấy hai chân của cô. Lục Mẫn Huyên thậm chí còn không có cơ hội để nói không, đã lảo đảo nằm lên trên tấm lưng ấm áp của anh.

Vị trí mềm mại và cứng rắn phía sau lưng đột nhiên chạm vào nhau, cơ thể Lục Mẫn Huyên khẽ run lên, xấu hổ đỏ mặt.

Cô giơ tay ôm lấy cổ anh, lặng lẽ nằm ở trên lưng anh.

Hứa Thiên Hạo cõng cô đi xuống dưới, gương mặt đẹp trai cũng hơi ửng đỏ nhưng không dễ nhận ra.

Ban đầu, trong căn cứ thí nghiệp đang có lửa lớn lan rộng, anh cũng cõng cô từng bước rời đi như vậy.

Những gì Lục Mẫn Huyên có thể nghĩ đến lúc này chỉ là cảm động.

Mà trong đầu Hứa Thiên Hạo lại là:

"Cô nhóc này lớn nhanh quá rồi..."

"Nhất định là do ở nhà ăn uống quá tốt..."

Bên ngoài mưa đã tạnh từ lâu.

Sau cơn mưa, bầu trời xanh trong như mới được rửa qua.

Bọn họ ra tới bên ngoài tòa nhà thí nghiệm, người qua lại cũng nhiều hơn. Lục Mẫn Huyên sợ bị người khác nhìn thấy nên ghé sát bên tai anh thì thào đề nghị:

"Hàn... Thiên Hạo, anh thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được... Làm vậy sẽ bị người ta thấy mất."

"Bị nhìn thấy cũng chẳng sao."

Lần này Hứa Thiên Hạo tự nhiên ngoại lệ, không quan tâm tới ánh mắt của những người khác, cõng cô mà hoàn toàn không có ý định buông tay.

"Em là em gái của tôi, từ nay về sau nhất định phải ở sau lưng tôi, để tôi bảo vệ em. Có tôi ở đây, em không cần phải cố kiên cường nữa."

Nghe được anh dùng giọng nói lạnh lùng nói ra những lời giống như hứa hẹn này.

Lục Mẫn Huyên không khỏi ngây người mất vài giây, nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh lùng lại đẹp trai của anh.

Mọi người và mọi việc xung quanh hình như thật sự trở nên không quan trọng nữa. Thế giới này chỉ có một mình anh là rõ ràng, còn lại đều biến thành những bóng sáng mơ hồ không rõ.

Trong mắt cô chỉ có anh.

"Cám ơn anh, Hứa Thiên Hạo..."

Trong lòng Lục Mẫn Huyên cảm thấy ấm ám, cô hít mũi và nhẹ nhàng ôm chặt lấy cổ của anh.

Hứa Thiên Hạo hơi dừng lại một chút, sau đó môi khẽ cong lên rất nhỏ.

Anh không để ý tới ánh mắt và sự soi mói của những người khác, cõng cô đi về phía trước.

...

Trong phòng y tế.

Lục Mẫn Huyên ngồi ở trên giường trị liệu, để cho y tá băng bó vết thương ở đầu gối giúp cô.

Hứa Thiên Hạo khoanh tay đứng ở bên cạnh.

Trước cửa sổ tập trung rất nhiều sinh viên, còn có người tò mò ghé sát cửa lén nhìn trộm.

"Thiên Hạo điện hạ quá đẹp trai!"

"Đúng vậy, thật đẹp trai... mình rất muốn nhào qua..."

"Vừa rồi anh ấy cõng Lục Mẫn Huyên qua, hu hu, đúng là cưng chiều em gái. Mình cũng muốn làm em gái của anh ấy."

"Đúng rồi, sáng sớm mình nghe nói Lục Mẫn Huyên là gái quán bar, có thật không vậy?"

Có người nhắc tới tin sốt dẻo này.

Đậu Dã Tầm và Sliver Thất Lãng từ phía sau vừa tới liền nghe được lời này, lập tức nhíu mày.

"Ai còn dám nói xấu Hi, đừng trách nắm đấm của tôi không có mắt!"

Giọng nói của Đậu Dã Tầm vừa vang lên, đám người vây xem kia đều giật mình.

"Là Đậu Dã Tầm... Còn có Seven..."

"Bọn họ đều rất che chở cho Lục Mẫn Huyên, chúng ta vẫn nên nhanh chóng ngậm miệng đi!"

Bọn họ nói xong liền thức thời ngậm chặt miệng.

Đậu Dã Tầm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, lúc này mới thu hồi ánh mắt, sau khi đi vào gian phòng liền rầm một tiếng đóng cửa lại.

Giây phút Hứa Thiên Hạo nhìn thấy cậu ta xuất hiện, trên gương mặt đẹp trai chợt trở nên lạnh lùng.

Người kia lại hoàn toàn không để ý tới anh, trực tiếp nhào về phía Lục Mẫn Huyên đang ngồi ở trên giường.

"Huyên, cậu không sao chứ! Không ngờ những tên khốn kiếp đáng ghét kia lại dám cả gan làm cậu bị thương!"

Gương mặt đẹp trai của cậu ta đầy tức giận.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Hôm nay bọn tớ vừa đi ra liền nghe được rất nhiều lời đồn vô nghĩa, cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy?" Sliver Thất Lãng đứng khoanh tay dựa nghiêng vào ngăn tủ bên cạnh, mày kiếm hơi nhướng lên.

Cô y tá đã chữa trị cho Lục Mẫn Huyên ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ trong phòng lại có thêm hai nam sinh.

Hơn nữa mỗi người đều là dáng cao chân dài, giá trị nhan sắc tăng mạnh. Cô ta không khỏi nuốt nước bọt, trong lòng lặng lẽ khen ngợi.

"Là vì có người dán đầy những thông báo thất thiệt trên vách tường, cho dù không biết là ai nhưng tuyệt đối đừng để mình tìm ra, bằng không mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đó..."

Lục Mẫn Huyên nói đến chuyện vẫn còn hơi tức giận, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nắm đấm siết chặt và căm phẫn trả lời.

Thấy cô có vẻ tức giận, Hứa Thiên Hạo không khỏi bất ngờ.

Anh đã phái LK đi điều tra chuyện này, tin chắc sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.

"Tránh ra, tất cả đều tránh ra cho tôi! Phía trước không phải nhân viên đang trực chiến thì nhanh chóng rời đi!"

Nhắc tới liền xuất hiện, ngoài cửa vang lên giọng nói đùa cợt của LK.

Tay trái, tay phải của cậu ta đều dẫn theo một người hầu nhỏ, đạp cửa ném bọn họ vào trong với dáng vẻ cực ngầu.

Thế lực gian ác đã lên sàn làm mọi người giật mình. Cô y tá trẻ không muốn gặp rắc rối nên vội vàng cầm chậu chạy ra ngoài.

"A a thiếu hiệp xin nhẹ tay một chút." Đuôi nhỏ số một ngã trên mặt đất.

"Tha mạng…" Đuôi nhỏ số hai nằm trên lưng cô ta.

Hai người sợ hãi rụt rè ôm lấy nhau, nhìn bốn anh chàng đẹp trai trong phòng và Lục Mẫn Huyên bình tĩnh ngồi ở trên giường, điên cuồng nuốt nước bọt.

Bọn họ có ảo giác dường như đó là bốn hoàng tử và một công chúa...

Thật đáng sợ...

Khí thế này thật mạnh...

"Người dán tờ thông báo chính là bọn họ, tôi đã bắt đến đây rồi. Nhóc Huyên Huyên, tôi giao những người này lại cho em, em thích xử lý thế nào cũng được, có bọn anh ở đây, em không cần lo lắng tới hậu quả!" LK tùy hứng nói.

Lục Mẫn Huyên ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta, trong mắt có phần biết ơn. Lúc cô lại nhìn về phía đám đuôi nhỏ kia, ánh mắt đã biến thành lạnh lùng, quả quyết.

Bọn họ sợ đến mức toàn thân run rẩy, ôm chặt lấy nhau.
Bình Luận (0)
Comment