Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm!

Chương 20

Thứ hai, 4:30 am.

Máy truyền tin của Lý Hàng vang lên cuộc gọi tử thần, khiến mọi người không ngủ một đêm bị đánh thức. Lý Hàng mê man ấn nghe, hình ảnh Dịch Thiểu Tương xuất hiện trong tầm mắt của anh. "Đến phòng làm việc của tôi, báo cáo cho tôi nghe kế hoạch hẹn hò của cậu, phải chắc chắn rằng em tôi sẽ có một cuộc hẹn hò tuyệt vời."

Bạn cùng phòng bị đánh thức nghe được lời nói của đối phương, một người hai người đều thò đầu ra khỏi chăn, rướn cổ muốn mắng đối phương làm phiền mọi người, kết quả nhìn thấy hình ảnh của Dịch Thiểu Tương, nhất thời tất cả đều tắt đài. Ngược lại người nhận cuộc điện, thể hiện phá lệ cường ngạnh --

Lý Hàng biểu cảm âm trầm nhìn tên brocon nào đó, tay trong chăn vươn ra, dành tặng cho Dịch Thiểu Tương ngón giữa thẳng tắp, sau đó không nói hai lời liền ngắt máy, kéo Dịch Thiểu Tương vào sổ đen.

Dịch Thiểu Tương đối với máy truyền tin đã tắt sửng sốt một hồi lâu, là do hắn ngủ không ngon nên sinh ra ảo giác sao, vì sao lúc nãy nhìn vào mắt Lý Hàng, hắn lại có cảm giác như đang bị thú dữ để mắt tới?

7:00 am, người trong ký túc xá lục tục rời giường.

Beta cùng phòng lúc trước cho anh uống thuốc mê đã lặng lẽ nghỉ học, hiện tại người ở giường đối diện Lý Hàng là Trần Trình. Gần đây lúc Lý Hàng tỉnh dậy Trần Trình đã ra khỏi ký túc, sau khi anh ngủ mới quay trở lại, tìm cách tránh né Lý Hàng, hôm nay hắn lại kì kèo mè nheo không rời đi.

Trần Trình đến gần Lý Hàng đang rửa mặt, "Hôm nay cậu đi hẹn hò với Dịch Thiên Thì à? Đi đâu?"

"Ừ." Lý Hàng lau khô nước trên mặt, quay đầu nhìn về phía Trần Trình, "Đi khu vui chơi chủ đề tình yêu."

"Tôi cũng đi." Trần Trình thốt lên, "Ừm... Ý của tôi là tôi sẽ âm thầm đi theo bảo vệ, sẽ không quấy rầy các cậu hẹn hò."

Trong thời gian Trần Trình né tránh Lý Hàng, hắn âm thầm điều tra chuyện xảy ra trong căn phòng hỏng kia, biết người gặp nguy hiểm không phải Dịch Thiên Thì mà là Lý Hàng, Beta cùng phòng kia cũng bị Trần Trình chỉnh cho thôi học. Hiện tại Lý Hàng muốn tới khu vui chơi người đến người đi đông đúc, Trần Trình không có lý do để không đi theo.

Lý Hàng nghĩ nghĩ, thể chất Omega rất hố cha, nhiều hơn một tầng phòng hộ cũng tốt hơn, "Vậy nhờ cậu nhé."

10:00 am, khu vui chơi chủ đề tình yêu.

Nhà ma kinh hoàng.

Lý Hàng cau mày hỏi nhân viên tiếp tân tươi cười rạng rỡ, "Chúng tôi nhất định phải chơi trò này sao?"

Nhân viên tiếp tân cười nói: "Chủ đề chính của khu vui chơi lần này là ôm ấp kinh hoàng tiếng hét chói tai, ngài có thể trong trò chơi mạo hiểm kích thích, cùng người yêu trải qua tiếp xúc thân mật khác với ngày thường. Nhà ma kinh hoàng chỉ là khâu khởi động, tất cả các cặp đôi nhất định phải chấp nhận thử thách. Trong nhà ma rất tối, để không lạc mất nhau, xin hãy nắm chặt người yêu của bạn nha!"

Dịch Thiên Thì dắt tay Lý Hàng, bình thản nói: "Đi thôi."

"Đợi một chút, đợi tôi hỏi câu này đã." Lý Hàng không bỏ tay Dịch Thiên Thì ra, "Yếu tố khủng bố trong nhà ma đều dùng đạo cụ cùng hình chiếu à?"

Nhân viên tiếp tân không trả lời trực tiếp vấn đề của Lý Hàng, mà lộ ra một nụ cười thần bí với Dịch Thiên Thì, "Quá trình vào nhà ma nhất định sẽ không khiến các bạn thất vọng."

Dịch Thiên Thì nắm chặt tay Lý Hàng, "Chúng ta đi thôi."

Lý Hàng bị nhân viên tiếp tân cho là người nhát gan, cũng không muốn giải thích nhiều, cùng Dịch Thiên Thì bước vào nhà ma.

Sau khi vào nhà ma là một đoạn đường tối dần, thông đạo sử dụng vật liệu có đặc tính hấp thụ âm thanh, âm thanh huyên náo bên ngoài nhà ma, tiếng hét chói tai cùng các loại thanh âm trong nhà ma đều không nghe được, ngay cả tiếng bước chân của Lý Hàng cùng Dịch Thiên Thì cùng biến mất, yên tĩnh mà âm trầm.

Bóng dáng Dịch Thiên Thì dần dần dung nhập vào bóng tối, y trả lời vấn đề vừa rồi Lý Hàng hỏi nhân viên tiếp tân, "Nhà ma kinh hoàng có điểm mạnh là các loại thể nghiệm khủng bố chân thực nhất, phần lớn yếu tố khủng bố quỷ quái đều là do người thật đóng, phối hợp với đạo cụ cùng hình chiếu, có thể đạt tới hiệu quả làm người sởn tóc gáy."

Hiển nhiên là Dịch Thiên Thì trước khi đến khu vui chơi đã chuẩn bị kỹ càng, Lý Hàng lại chỉ tra cái địa chỉ rồi trực tiếp đến đây. Tay Lý Hàng không khỏi đưa lên tai sờ một chút, đây là động tác nhỏ của anh khi cảm thấy xấu hổ. Lý Hàng cố ý dùng ngữ khí thoải mái nói sang chuyện khác, "Anh thích chơi nhà ma à?"

Dịch Thiên Thì nói: "Số lần chơi không ít, không thích, cũng không ghét."

Lý Hàng cảm thấy có chút kỳ quái, khi người ta bị hỏi trực tiếp vấn đề yêu ghét, một là thích, hai là ghét, tại sao lại là thái độ trung tính, thấy bình thường, có cũng được mà không có cũng không sao. Dịch Thiên Thì trả lời có cảm giác khá quái dị, không thích không ghét đều nói, giống như đang cố ý tránh đi cảm xúc thứ ba ngoài yêu ghét - trống rỗng một mảnh hư vô.

Lý Hàng rất nhanh liền vứt ý tưởng buồn cười này ra sau đầu.

"Anh cảm thấy nhà ma không vui, đó là bởi anh không cảm nhận được tinh túy của trò chơi này, nhà ma là một nơi tràn ngập kinh hách."

Cửa nào đó, đọc chữ được khắc trong quan tài.

Lý Hàng cùng Dịch Thiên Thì vừa mở nắp quan tài ra một khe hở nhỏ, lãnh khí âm trầm từ trong quan tài tràn ra, tiếp tục mở ra, một bóng người thối rữa ngồi dậy, con ngươi không có mí mắt che đậy nhanh chóng chuyển động, trên lồng ngực là một mảng rách lớn có thể nhìn thấy nội tạng tử khí trầm trầm, nó nghiến răng kẽo kẹt, thanh âm mang theo sự khủng bố thấm vào lòng người, "Con người hèn mọn..."

- - khi nó nhìn thấy Lý Hàng, yên tĩnh ba giây, lời thoại còn chưa nói xong đã biến thành tiếng hét thảm thiết, "Hu oa oa oa -- có quỷyyyyy!"

Nó dùng bàn tay toàn xương trắng che mặt, khóc lóc nức nở trong quan tài, dùng sức khép nắp quan tài lại.

Lý Hàng gõ gõ nắp quan tài, "Trong quan tài đến cùng là viết chữ gì?"

Nhân viên công tác ở trong khóc đến hụt hơi, dè dặt cẩn trọng đáp lại, "QAQ quỷ, anh quỷ cũng đến, đến nhà ma của chúng em chơi ạ... Đáp án là người tôi yêu sâu đậm."

Cửa nào đó, trong một rừng cánh tay được treo thả từ trần nhà, tìm được cánh tay thiếu nữ, nắm tay thiếu nữ cứu cô ra.

Lý Hàng nắm một bàn tay, kéo xuống, một phụ nữ thiếu nửa đầu chậm rãi hạ xuống, cô tới gần Lý Hàng, "Cậu có thấy mắt của tôi không --- hu hu hu, anh quỷ ơi em chỉ còn một nửa đầu thôi, xin anh đừng chém đầu em mà!"

"Thiếu nữ ở đâu?" Lý Hàng hỏi.

Người phụ nữ lập tức chỉ một hướng khác, "Ở kia! Ở kia!!!"

Cửa nào đó, Lý Hàng cùng Dịch Thiên Thì đi quá nhanh, gặp được một đôi Beta.

Cửa này chỉ có hình chiếu cùng đạo cụ, không có người thật đóng. Đôi Beta bị một đống bé gái giống nhau như đúc vây vào giữa, nhóm bé gái mặc váy màu đỏ thẫm, thân thể lộ ra ngoài váy cũng không có vết thương gì, chính là gương mặt trắng như tuyết rất đáng sợ, miệng khi cười rộ lên toét ra một lỗ hổng rất lớn, không ngừng ngâm nga ca khúc nào đó, "Hi hi hi, chị gái ơi anh trai ơi, mau tới chơi với chúng em đi ~"

Đôi Beta đang sầu não nên tìm lời giải thế nào, nghe thấy thanh âm có người tiến đến cửa, bọn họ vui mừng nhìn về phía Lý Hàng.

"A a a a a a --! Vua Quỷ đến đây TuT" Nam Beta mất mặt kêu thảm thiết, ngồi xổm xuống trốn sau nữ Beta, nhấc làn váy dài tới gối của nữ Beta lên che đầu.

"Hi hi hi, chúc mừng anh trai đã trả lời chính xác ~" nhóm bé gái lui xuống như thủy triều.

Nữ Beta tuy sợ hãi, nhưng tốt xấu cũng không mất mặt thành như vậy, cô không nhịn được đẩy nam Beta, "Chia tay!"

"TuT đừng bỏ anh mà, anh đồng ý sau khi kết hôn, anh sẽ sinh đứa nhỏ mà."

"Thật vậy chăng, vậy tha thứ cho anh. Moa moa."

Cửa thứ N...

Khi Lý Hàng cùng Dịch Thiên Thì qua các cửa, khắp nơi đều dậy lên nỗi sợ hãi cùng tiếng kêu khóc.

Danh hiệu Đại Vương nhà ma của Lý Hàng, cho dù đến thế giới tương lai vẫn có thể dùng được. P/s: Đại Vương nhà ma, còn gọi là Hoàng tử nhà ma, du khách mang theo danh hiệu này đi vào nhà ma sẽ làm độ khủng bố của nhà ma tăng lên 200 điểm, du khách cùng nhân viên công tác chỉ cần trong khu vực bị chi phối, đều sẽ bị ảnh hưởng, đạt được thành tựu dọa người khác sợ mất mật.

Đứng trước cửa nhà ma, Lý Hàng mặt không biểu cảm, "Tuy tôi ghét chơi nhà ma, nhưng nhà ma quả thực là một nơi rất thú vị."

Đi ra nhà ma, Dịch Thiên Thì cũng không buông tay Lý Hàng ra, y nghe được lời nói của Lý Hàng, không khỏi lộ ra một nụ cười. Cũng không biết Dịch Thiên Thì có phát hiện không, nụ cười hiện tại của y, so với tất cả nụ cười trong quá khứ đều chân thật hơn rất nhiều.

"Kế tiếp muốn đi đâu chơi?" Lý Hàng nhìn nhìn chung quanh, khu vui chơi ở thế giới tương lai có rất nhiều trò chơi kỳ diệu, so sánh với khu giải trí ngầm lại là một phong vị khác, anh vẫn cảm thấy rất hứng thú.

Dịch Thiên Thì nghiêm túc nhìn chằm chằm sườn mặt của Lý Hàng, nhẹ giọng nói: "Tất cả đều nghe anh."
Bình Luận (0)
Comment