Bức Thư Tình Vô Danh

Chương 14


Trần Lăng Tùng chờ đến sau khi tan học, người trong trường gần hết mới quay lại lớp, quả nhiên trong phòng học không một bóng người.

Trần Lăng Tùng thở ra một hơi thật dài, động đến khóe miệng: “A…——” Cậu nhe răng nhếch miệng đè lại khóe miệng, đi vào từ cửa trước, đi đến bàn thứ ba thì dừng chân, Sư Tuyết ghé vào trên bàn, khoác một cái áo trên người, màu áo tương tự mặt bàn, lúc này hắn nằm sấp Trần Lăng Tùng nhất thời không phân biệt được.

Trần Lăng Tùng bước nhẹ qua, cặp sách nhét ở hộc bàn, quai cặp rũ bên chân Sư Tuyết, Trần Lăng Tùng cẩn thận móc quai đeo lên trước, lại chậm rãi kéo cặp sách tới, dịch ra, cầm quai đeo nhấc cặp lên, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Vị trí của Trần Lăng Tùng gần bên trong, vừa rồi là cậu đứng ở bàn sau lấy cặp sách.

Trần Lăng Tùng xoay người, chuẩn bị chuồn đi, chân vừa nhấc, còn chưa hạ xuống, phía sau vang lên giọng nói của Sư Tuyết: “Trần Lăng Tùng, cậu chờ một chút.


Đệch.

Trần Lăng Tùng nhắm mắt một cái, cố gắng làm bộ như không có việc gì, nói: “Cậu nói đi, tớ nghe.


“Vừa rồi cậu… đi đâu vậy?”
Trần Lăng Tùng không trả lời thẳng, hỏi lại: “Cậu chỉ muốn hỏi cái này sao?”
“Ừ.


Cậu nhịn không được có chút nghi hoặc: “Này rất quan trọng với cậu sao?”
Lòng Trần Lăng Tùng đang chờ mong một đáp án mơ hồ, trong phòng học thật yên lặng, yên đến mức dường như tiếng hít thở ở ngay bên tai, một hít một thở, một thở một hít.

Sư Tuyết nhẹ giọng, nói một cách khẳng định: “Đúng vậy.


Trần Lăng Tùng không nói ra lời, lúc này Sư Tuyết ở đằng sau vỗ vỗ vai cậu.


Trần Lăng Tùng thở dài cười nói: “Vừa rồi cậu đã thấy, đúng không?”
“Tay cậu bị thương, vì sao?”
“Nói chuyện quá kiêu ngạo, có người nhìn không vừa mắt, đánh tớ.

” Trần Lăng Tùng lặng lẽ nở nụ cười.

“Cậu đến phòng y tế đi.


“Đi làm gì, vết thương nhỏ này, nói không chừng ngày mai liền khỏi.


Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Trần Lăng Tùng nhún nhún vai: “Thương cũng thương rồi, vấn đề của cậu cũng hỏi xong, tớ đi đây.

” Cậu xách cặp sách đi lên trước, gió chiều có chút lạnh, ùa vào mặt thổi loạn mái tóc ngắn, thổi đến trên người, trong lòng vắng vẻ.

“Không được.

” Sư Tuyết đuổi theo, hắn giữ chặt cổ tay Trần Lăng Tùng: “Cậu đến phòng y tế với tớ.



May mà mới tan học không lâu, phòng y tế còn có bác sĩ trực, nữ bác sĩ nhìn thấy hai người: “Ài! Trễ một bước đi không thành, tình huống của hai vị là gì?”
Bọn họ đứng sóng vai, ánh mắt nữ bác sĩ sáng lên, “Bạn học nào muốn xem bác sĩ nha?”
Sư Tuyết lui về sau một bước: “Là cậu ấy, trên mặt cậu ấy có vết thương, trên tay cũng có.


Ánh mắt nữ bác sĩ đuổi theo, “Oa” một tiếng đầy khoa trương: “Vị bạn học nhỏ này trúng độc đắc rồi, trên mặt nở hoa.


Cũng phải, khóe miệng Trần Lăng Tùng sưng vù, khóe mắt cũng xanh tím, một khuôn mặt đang yên lành bỗng nở hoa, hiện tại rũ mắt, hiển nhiên tâm bất cam tình bất nguyện, hai tay đút túi quần.

Nữ bác sĩ nói: “Chào cậu, bạn học.


“Chào chị chào chị.


“Thật không lễ phép nha bạn học, hai tay đút túi quần chào hỏi với tỷ tỷ sao?”
Trần Lăng Tùng rút tay ra, nữ bác sĩ thấy tay phải cậu bị thương lợi hại, mu bàn tay bị rách một đoạn khá dài, người bình thường rất ít làm tay bị thương, cô bĩu môi chỉ về phía ghế, “Ngồi đi, tôi lau cồn khử trùng cho cậu trước.

” nữ bác sĩ xoay người lấy cồn cùng bông, Sư Tuyết đứng bên cạnh Trần Lăng Tùng, đè vai cậu ấn xuống ghế.

nữ bác sĩ xoay người liền nhìn thấy hai người đang âm thầm phân cao thấp, nam sinh ngồi hiển nhiên không dùng hết sức, nhường người ta.

Cô cười cười, “Bạn học, cậu khi dễ bệnh nhân à?”
“Đúng vậy đúng vậy.


Sư Tuyết đối mặt với chỉ trích của hai người, vội vàng buông tay, Trần Lăng Tùng cười tựa lưng vào ghế.


Nữ bác sĩ khử trùng trên tay cậu, “Đánh nhau?”
“Nào có, em là học trò tốt, không đánh nhau.


“Đừng gạt tôi, ngã có thể ngã chuẩn như thế?”
Trần Lăng Tùng đột nhiên nhăn mày, chỉ trong chớp mắt, “Này không quan trọng đi.


Động tác của nữ bác sĩ rất nhanh nhẹn, khử trùng xong lại đang bôi thuốc.

Sư Tuyết nói: “Tỷ tỷ, để em làm cho?”
Nữ bác sĩ đảo mắt một cái, tay Trần Lăng Tùng đặt trên tay cô để thuận tiện bôi thuốc, vừa rồi lúc Sư Tuyết lên tiếng, tay nam sinh nắm chặt cô.

Rất có mờ ám, bôi thuốc cũng không cần tiêu chuẩn gì, “Được, các cậu lên đi! Tỷ tỷ nhớ tới bỗng nhiên có việc, lát nữa tới? Các cậu tùy ý, tùy ý.


Cứu người cứu tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây.

Nữ bác sĩ ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Một tiếng cạch vang lên.

Sư Tuyết lấy một cái tăm bông, duỗi tay nắm lấy cánh tay Trần Lăng Tùng, dùng tăm bông chấm nước thuốc chạm nhẹ vào mu bàn tay Trần Lăng Tùng, tay bọn họ chồng lên nhau, năm ngón tay đều thon dài rõ ràng, Trần Lăng Tùng chỉ cảm thấy ngón tay cứng đờ, theo thời gian trôi qua, cả cánh tay dường như đông cứng.

Tay còn dễ nói, lúc khử trùng bôi thuốc lên mặt, hai người đều nín thở, dựa vào gần quá, thật vất vả mới bôi thuốc xong, Trần Lăng Tùng hậu tri hậu giác phát hiện sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.

“Được rồi, đi thôi?” Trần Lăng Tùng đứng dậy, “Còn thấy thần cái gì?”
Dường như Sư Tuyết vừa mới hoàn hồn, bỗng dưng thả lỏng ngón tay, tăm bông dính nước thuốc rơi xuống đất.

“Lúc kinh lúc rống*.

” Trần Lăng Tùng cười nhạo hắn, bình thường giống như lúc trước.

Sư Tuyết trầm mặc một hồi, trước khi Trần Lăng Tùng sinh ra nghi hoặc, hỏi cậu: “Lăng Tùng.


Chúng ta, vẫn là bạn bè đúng không?”
(* 一惊一乍: ý chỉ người có tinh thần quá khẩn trưởng hoặc hưng phấn.

)
Nếu như không cách nào tiến thêm một bước, cũng hoàn toàn không có cách nào nói hẹn gặp lại.

Trần Lăng Tùng gật đầu: “Đương nhiên.


Vậy tiếp tục làm bạn.

Ý tưởng của hai người đạt được nhất trí một cách kỳ dị, Trần Lăng Tùng nhìn ra cửa, Sư Tuyết nhìn ra cửa sổ, cùng lúc bật cười, tươi cười không thoải mái nhưng thỏa hiệp, thích nhưng lựa chọn buông tay.

Gió vẫn mang theo mát lạnh của sẩm tối, nữ bác sĩ ở bên ngoài gõ cửa: “Thuận tiện tôi đi vào không?”
Trần Lăng Tùng đi ra mở cửa: “Dì, bọn tôi đi đây.


Nữ bác sĩ trợn trắng mắt: “Có ơn không báo, bạch nhãn lang.


Trần Lăng Tùng nhịn không được bật cười, nhếch lên khóe miệng xanh tím, “Đi thôi Sư Tuyết.


Sư Tuyết đi đến bên cạnh cậu, quay lại gật đầu với nữ bác sĩ.

Cô nhìn theo bóng lưng một trước một sau của hai người, dần biến mất ở cuối hành lang.

.

Bình Luận (0)
Comment