edit: diepanhquan
beta: Nấm Taemin
Tôi xoay người, nhìn Lâu Vân Thiên miễn cưỡng khen, xa như vậy mà vẫn nhìn thấy tôi.
Mưa phùn lất phất rơi, sắc mặt của hắn trắng bệch.
Tôi thở dài
một tiếng, kiên trì mỉm cười tiếp đón: “Hôm nay trời mưa, có lẽ thợ mộc
không thể làm tiếp được. Liên lụy huynh đến một chuyến tay không.”.
Lâu Vân Thiên siết chặt cán dù, dường như cầm đến đốt ngón tay trắng bệch, mới nhẹ giọng nói: “Mời ta vào ngồi một chút chứ.”
“Đương nhiên.”
Đặt trước mặt hắn một chén trà nóng, một đĩa điểm tâm, tôi nói: “Hôm qua
vừa mới suy nghĩ làm bánh điểm tâm, bên trong bỏ thêm lá trà, ngoại trừ
mấy người chúng ta dùng làm bữa ăn nhẹ, huynh là người đầu tiên ăn, nếm
thử xem sao.”
Lâu Vân Thiên nhìn tôi.
Hắn giống
như ngủ không được ngon giấc, vừa giống như bệnh nặng mới khỏi, trong
mắt hiện ra tơ máu, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, mũi cùng ấn đường lại mang theo sắc đen.
Hắn không
chạm vào chén trà, chỉ kinh ngạc mà nhìn tôi chằm chằm. Tôi không rõ tâm tình của hắn, như là thương cảm lại như là tức giận, dường như vừa mang theo chút không tha thứ.
Tôi không
dám nhìn vào ánh mắt của hắn, buộc lòng phải rũ mi mắt xuống: “Muốn hỏi
ta cái gì sao?” Chắc là muốn hỏi về Diệp Tô đi.
Ở trước mặt
người mình thích nói về vấn đề rối rắm là độc thân, chung quy có vẻ quá
mức mờ ám. Nếu hắn hỏi quan hệ của tôi cùng Diệp Tô, không bằng dứt
khoát nói hắn là tình nhân của tôi.
Nhưng mà Lâu Vân Thiên không hỏi tôi cái này. Hắn như khúc gỗ ngồi ngơ ngác, ánh mắt mập mờ, giống như trong đầu hắn có hai kẻ tiểu nhân đang đánh nhau, đao kiếm giao nhau, phát ra vô số ánh lửa.
Rất lâu sau, hắn cuối cùng chậm chạp, mệt mỏi mở miệng: “Lúc trước, nàng tên là Xuân Hồng sao?”
Tôi trầm mặc, cười khổ: “Đúng vậy.”
Hắn rốt cục đã biết.
Lâu Vân
Thiên trong giây lát hốc mắt đã đỏ, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh một cách khó khăn: “Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Tôi lắc đầu: “Cái tên này đã nói rõ tất cả, ta mặc dù không muốn nhận, lại không thể không thừa nhận, những gì huynh nghe được, đều là sự thật. Ta thoát
khỏi thân phận kỹ nữ, chạy tới đây mua thân phận thường dân, muốn làm
lại từ đầu.”
Hắn như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi, một chữ dừng lại: “Nếu nàng nói là không, ta sẽ tin.”
Tôi chuyển ánh mắt : “Thật có lỗi.”
Hắn đột
nhiên đưa tay nắm lấy vai tôi, buộc tôi phải nhìn hắn, khuôn mặt luôn
luôn điềm đạm có chút cáu kỉnh, cắn răng: “Nàng bị chồng ruồng bỏ cũng
được, là quả phụ cũng được, tại sao nhất định phải là…” Lời nói kia, lặp lại liên tục nhưng lại không thể nói nên lời.
Tôi cười
châm chọc: “Hóa ra thân phận có thể lựa chọn sao? Ta cũng hy vọng mình
được sinh ra trong nhà tiểu phú, cha mẹ vui vẻ, không cần lo lắng ăn
mặc, không cần phải bôn ba cực khổ để kiếm sống, cho dù gặp phải năm mất mùa, cha mẹ cũng sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ ta mà đi.”
Lâu Vân
Thiên trầm mặc một lúc lâu, từ từ buông tay ra, rũ ánh mắt xuống: “Ta
không hề có ý ghét bỏ nàng, mặc kệ thân phận của nàng là gì, ở trong
lòng ta, nàng chính là Lăng Đang.
“Nàng chẳng
qua là quỷ tinh ranh, luôn tính toán, gặp phải phiền toái sẽ che giấu
bản thân là nữ tử gầy yếu trước mắt kẻ khác, luôn nói mình là người thô
lỗ, cũng hiểu được rất nhiều đạo lý, có khó khăn thà rằng chính mình
chống chọi cũng không muốn xin giúp đỡ, là nha đầu bướng bỉnh.”
Hắn chậm rãi giương mắt, nhìn chăm chú vào cửa sổ: “Nhìn vẻ mặt của nàng ta biết,
nàng cũng biết tâm ý của ta. Hơn nữa, nàng luôn có ý nghi ngờ, không
biết vì sao ta thích nàng.
“Ta không
phải là người biết nói lời hay, cũng không muốn đem những lời đó nói cho nàng nghe, khiến nàng tăng thêm áp lực, chỉ là… Chỉ sợ hôm nay không
nói, ta sẽ không có cơ hội nào để nói nữa.”
Một bên mặt của hắn hoàn mỹ như thế, tôi lại không dám nhìn nữa.
“Hoa lan dù
cho xinh đẹp cũng chẳng qua được mẫu đơn, hương thơm cũng chẳng bằng quế vàng, không rực rỡ như hoa đào, lại được gọi là hoa quân tử. Vì hương
thơm của chúng xa xôi, bốn mùa luôn xanh, là loài thực vật tươi đẹp có
giá trị, ngông nghênh nhưng không kiêu ngạo, mặc dù tóc rối không mượt
cũng không che đậy được vẻ đẹp quốc sắc thiên hương , một khí phách quân tử vốn có.” Hắn vẫn như cũ chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ, hình như nói một
mình:
“Không phải
chỉ có đầy bụng thi thư mới xứng là người phụ nữ dịu dàng thông minh,
cũng không phải chỉ có dung nhan khuynh quốc mới có thể khen ngợi một
câu nhìn ở đâu cũng thấy đẹp* , gặp rồi thì quên người phàm tục. Dung
nhan cũng sẽ già đi, thi thư có thể đi học bên ngoài, chỉ có bản tính sẽ không thay đổi.”
Nhìn ở đâu cũng thấy đẹp: nguyên bản là nhìn quanh sinh dung nhan.
Lâu Vân Thiên nói: “Ta là thành tâm quý mến nàng, muốn lấy nàng làm vợ.”
Tôi chán nản, sau một lúc lâu nhẹ giọng: “Ta biết.”
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm chén trà, giống như bên trong đó có cái gì yêu ma quỷ quái lập tức sẽ hiện ra ăn thịt người.
Thoảng qua một lúc, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ không quay lại đây nữa.”
Tôi miễn cưỡng cười, gật đầu phụ họa: “Nên như vậy.”
Hắn hít thật sâu, chậm rãi đứng dậy, nhưng tôi vẫn ngồi im tại chỗ.
Bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, dường như trong hơi thở cũng mang theo cay đắng.
Hắn đi tới cửa, xoay người lại nhìn tôi: “Nàng nếu có việc gì, vẫn có thể tới tìm ta.”
Tôi khuỵu chân quỳ tại chỗ, trong lòng yên lặng: Cám ơn. Nhưng không, tôi sẽ không đi tìm hắn.
Tôi cảm kích tính bộc trực của hắn, hiểu sự khó xử của hắn. Tôi nợ hắn đã quá nhiều
rồi, cho nên, tôi sẽ không gây phiền toái cho hắn nữa.
Mưa còn đang rơi, Lâu Vân Thiên mở ô, chậm rãi rời đi.
Tôi không
thích quỳ, quỳ lâu sẽ khiến tôi có một loại cảm giác như bị tra tấn,
nhưng hiện tại, tôi tình nguyện quỳ mãi không đứng dậy.
Đáy lòng vẫn rất khó chịu.
Con người
không phải là cỏ cây, đối với bất kì người nào cũng có thể vô tình. Một
nhân vật thần tiên vĩ đại như thế nhưng lại ái mộ tôi, vẫn còn có lòng
muốn chính thức cưới tôi, tôi không phải không động tâm, cũng không phải chưa từng ảo tưởng qua phu xướng phụ tùy, cảnh tượng vợ chồng tôn trọng nhau, nhưng tôi cũng không yêu cầu người khác yêu mến mình, bản tính
cùng lý trí không ngừng nói cho tôi biết, không nên như vậy, ngươi không thích hợp.
Đúng vậy,
tôi không thích hợp. Tôi không thích hợp bị sắp xếp trong một lối cũ,
làm ra bộ dạng hiền lương thục đức, biểu diễn cho người khác xem.
Cho dù hắn
không để tâm, tôi cũng không nguyện ý bị kẻ khác nói sau lưng, cô vợ đó
thật là một người thô lỗ, đáng tiếc hắn là người khiêm tốn, nhưng lại
chọn một người như vậy, thật sự là gì gì cắm ở trên gì gì*.
*ta thực sự không hiểu nó có nghĩa gì luôn á.
Tiểu Mãn nói đúng, tôi chính là con khỉ, con khỉ cùng với thiên nga sống cả đời ư?
Được rồi, người ở trên cây kẻ ở dưới nước – tổ hợp như vậy, chắc chắn
nhất định không được tự nhiên.
Thế nhưng, điều này chẳng hề ảnh hưởng tới việc con khỉ ngồi xổm trên cây, thưởng thức thiên nga xinh đẹp bay lượn.
Đúng vậy,
không thể quá tham lam. Giống loại vật phẩm xa xỉ Lâu Vân Thiên này,
không phải một lần giảm giá là có thể tranh mua mỗi ngày, trách nhiệm
trên vai chính là khoe khoang món tiền cơ bản, điều này đúng là cố gắng
bảo dưỡng, trước khi mua phải điều tra thực tế xuất thân và năng lực tài chính của quý tộc hương xa, không phải tự nhiên giữa một đống vé số có
thể trúng được.
Giống như bộ dạng quỷ đói của tôi vậy, những thứ cần thiết không thiếu, cũng đã có thể đốt cao hương.
Tuy rằng hiểu biết tinh tường, ngực vẫn không thể khống chế mà đau lòng.
Thời tiết chuyển sang lạnh, trà cũng đã lạnh rồi.
Hậu viện mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo, tôi nhíu mày, cũng không muốn mở miệng.
Âm thanh
càng lúc càng lớn, Tiểu Mãn cầm cổ tay của Khuynh Vũ gọi to, thoáng cái
đã lao tới, trừng mắt từ trên cao nhìn xuống hỏi tôi: “Ngươi trước kia
là nữ tử phong trần? Các ngươi, đều là nữ tử phong trần?”
Tôi liếc hắn một cái, cười lạnh: “Thực sự chê chúng ta ô uế sao? Thỉnh thiếu gia
chờ, thiếp bây giờ lấy bạc cho ngài rời đi. Hai mươi lượng bạc đưa đến
tay ngài, thì hai bên thoả thuận xong , ngài muốn đi đâu thì đi, chúng
ta không dám dùng điếm dơ bẩn này giữ chân ngài!”
Tiểu Mãn
sửng sốt, cắn răng kiềm chế nói: “Ta chưa nói gì, ngươi muốn nổi điên
với ta cái gì chứ? Ngươi là loại người gì, mấy tháng nay, ta còn nhìn
không rõ sao? Ta là bực ngươi tại sao không sớm nói với ta! Sao lại ngốc đến nỗi cho rằng mua chuộc một người, làm một tờ giấy thân phận là có
thể an hưởng thái bình ! Hiện tại vừa vặn, bị người ép tới cửa nhà!”
Tôi nhìn hắn một lúc lâu, đảo mắt nhìn Khuynh Vũ: “Ngươi có biết hắn đang nói cái gì không?”
Khuynh Vũ lúng túng cả buổi, mới ấp a ấp úng nói: “Phùng Khỏi đã biết, muốn ta… bồi hắn một đêm.”
“Là vừa mới sao?” Tôi khiêu mi, đảo mắt nhìn Tiểu Mãn, “Ngươi chưa đem hắn đuổi đánh đi chứ?”
Tiểu Mãn hừ
một tiếng: “Nếu vừa nãy ta gặp được hắn, sớm đã đem hắn đánh đến nửa
người dưới không thể tự đi, còn chờ ngươi nói sao!”
Tôi lại nhìn về phía Khuynh Vũ: “Chuyện gì đã xảy ra? Khi nào? Sao không nói cho ta biết?”.
Khuynh Vũ
mặt đỏ bừng, lắp bắp mà giải thích: “Vốn không phải đại sự gì, tỷ tỷ đã
đủ bận rộn rồi, ta thế nào lại đem mấy việc nhỏ ấy khiến tỷ thêm phiền…”
“Ba!” âm thanh trong trẻo, tay của ta hơi tê tê.
“Ngươi điên rồi?” Tiểu Mãn bị dọa nhảy cao ba thước, che trước mặt Khuynh Vũ trừng mắt với tôi:
“Ta biết Lâu Vân Thiên đi rồi ngươi liền mất hứng, ngươi nếu như muốn phát tiết,
mắng ta thì được rồi, tại sao lại đánh Khuynh Vũ?”
Tôi phất
tay, càng hung hãn mà nhìn trở lại: “Lão nương là không biết phân biệt,
giận chó đánh mèo sao? Ta đánh nàng, là bởi vì nàng nên đánh! Ta giáo
huấn muội muội nhà mình, ngươi đừng có xen vào!”
Tiểu Mãn bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Tôi đẩy hắn
ra, nhìn Khuynh Vũ: “Ngươi tỉnh ngộ chưa? Ngươi cho rằng ngươi bây giờ
là ai, Phi Tự, hay là Lục Khuynh Vũ? Nếu người đứng trước mặt ta vẫn là
Phi Tự, coi như là ta uổng phí yêu thương nàng, uổng công mang nàng chạy khỏi Thẩm Gia Bảo, phí công hao tâm tổn trí cố sức vì nàng tìm một thân phận mới! Nếu ngươi tự nhận là Lục Khuynh Vũ, lại vẫn còn cho rằng hắn
yêu cầu như thế không tính là chuyện lớn, nếu vậy ta lại đánh ngươi mấy
chục bạt tai đều là bình thường!”
Khuynh Vũ cúi đầu, không nói lời nào.
Tôi thở hổn hển một hồi, hỏi nàng: “Chuyện xảy ra khi nào, ngươi có đồng ý với hắn không?”
Khuynh Vũ
thấp giọng: “Muốn ta bồi hắn, thì đã sớm nói rồi. Ta thấy hắn mỗi lần
đều say khướt, cho rằng hắn chỉ là không cẩn thận, cho nên chỉ trốn
tránh hắn một chút cũng được. Có một ngày, hắn bỗng nhiên đến đây nói,
hắn biết thân phận của chúng ta là mua được, hắn muốn thu ta làm tình
nhân bên ngoài. Ta… Ta bị dọa cháng váng, liền nói với hắn, cần suy nghĩ vài ngày mới có thể quyết định. Hắn liền đe dọa ta, nếu như trong mười
ngày không đáp ứng lời hắn, hắn liền dán thông báo làm bẩn thanh danh
của tỷ khắp nơi trong thành , làm cho quán trà của tỷ không mở cửa được… Ngày đó hắn lại điên cuồng trong men rượu, không để ý vẫn còn mấy ngày
ước định, kiên quyết muốn ta đi theo. May mà bị tỷ tỷ cùng Văn tiên sinh phát hiện, sáng nay… hắn sai tiểu đồng đến nói với ta, ngày mai chính
là ngày cuối cùng, bảo ta sớm đưa ra quyết định, cho dù… Cho dù là không quyết định được, bồi hắn một đêm trước cũng được, dù sao… Đều là làm
quen rồi.” Nàng càng nói thanh âm càng nhỏ.
Tiểu Mãn gật đầu: “Chính ta nhìn thấy một thằng nhóc thần thần bí bí theo sát nàng
nói vẫn còn có một ngày, mới nổi lên nghi ngờ hết lần này đến lần khác
truy hỏi, bằng không, không biết sẽ bị các ngươi giấu diếm tới khi nào.
Chẳng lẽ phải chờ tới khi ta ở trong thành nghe được chuyện nhảm bịa đặt này, nghe người ngoài nói xong rồi chạy về chất vấn thì các ngươi mới
chịu nói thật sao?
“Ba!” Lại là một cái tát, hai gò má của Khuynh Vũ đồng thời mà sưng lên vài dấu tay, Tiểu Mãn nổi giận:
“Ngươi vẫn chưa xong có phải hay không? Có chuyện gì thì nói, cớ sao đánh người là có ý gì!”
“Đánh nàng
chính là nói cho nàng biết, cho dù nàng vì ta làm ra chuyện mà tự cho
rằng như thế hy sinh tột cùng, ta cũng sẽ không cảm kích nàng!”
Tôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn chằm chằm Khuynh Vũ: “Dù gì ta cũng xem
ngươi là muội muội ruột thịt của chính mình, xảy ra chuyện lớn như vậy,
thế nhưng ngươi cả nửa điểm ý tứ cũng không nói cho ta hay! Ngươi rốt
cuộc có xem ta là người thân của ngươi không? Thôi, thôi, ngươi nguyện ý đưa tận cửa cho người ta chà đạp, chính ngươi bị coi thường là được!
Đừng vội làm xấu thanh danh của ta! Ta không nhận muội muội không có
tiền đồ như ngươi!”
Khuynh Vũ
khóc oa oa nức nở nghẹn ngào, bả vai rung động không ngớt: “Tỷ tỷ, ta
biết tỷ tốt với ta, nhưng chỗ dựa của Phùng Khởi quả thật rất cao, lại
là người có thù tất báo, tỷ không thể trêu vào hắn! Ta sợ nói cho tỷ, vì muốn bảo vệ mà tỷ đem ta vội vàng gả đi, hắn ghi hận trong lòng, gây
bất lợi với tỷ! Hắn liên tục như quấy phá, chắc là không biết dừng tay!
“Tỷ tỷ từng
nói, tỷ chỉ muốn kinh doanh quán trà, sống khỏe mạnh, thế nhưng làm buôn bán khuôn mặt luôn phải tươi cười, sẽ thế nào nếu không có thanh danh
tốt? Ta nếu có thể nhìn thấy nửa điểm hy vọng, cũng sẽ không đem chuyện
này gạt tỷ, thế nhưng ta không nghĩ ra được… Ta thà tình nguyện để hắn
chà đạp, cũng không muốn tỷ vì ta mà chịu nhục” Nàng khóc không thành
tiếng.
Tôi trầm mặc đưa tay ôm nàng vào trong ngực khẽ vỗ nhẹ.
Khuynh Vũ cầm lấy vạt áo của tôi, khóc lớn: “Tỷ tỷ, đừng đem ta gả đi! Cho dù là bồi hắn cũng không có gì, đừng đem ta gả đi!”
Tôi cắn răng rơi lệ: “Đứa bé này, ngươi là Lục Khuynh Vũ, không phải Phi Tự! Khoảng
thời gian kia đã kết thúc rồi, ta sẽ không để cho ngươi đi vào con đường cũ một lần nữa! Quán trà này chẳng là cái gì, tiền không có còn có thể
kiếm trở lại, người không có thì cái gì cũng bị mất!”
Tiểu Mãn vểnh tai mím môi, trầm mặc mà thối lui.
Khuynh Vũ ở
trong lòng tôi khóc đến khi ngủ thiếp đi, tôi lau mặt, cắn răng đem nàng đỡ đến một bên lệch ra, chính mình cũng tê liệt trên mặt đất, vuốt ve
hai chân quỳ đã tê rần.
Tiểu Mãn yên lặng tiến lên, dìu tôi đứng dậy, chậm rãi đi lại cho lưu thông máu, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”
Tôi cười khổ: “Chưa có biện pháp, vẫn sớm cho người mang nàng đi mới được.”
Tiểu Mãn khiêu mi: “Cái vị Văn tiên sinh kia?”
“Đúng, hắn
tên thật là Vạn Dật Văn, là vị tướng quân nổi tiếng kia. Hắn đến hai
lần, trên người đều có mùi đàn hương, ta đoán hắn là sống nhờ ở trong
miếu thờ vùng gần đây. Còn phải làm phiền ngươi dốc lòng đến từng nhà
tìm thử, hai mắt hắn đã bị mù, dung mạo bị phá hủy toàn bộ, đại khái sẽ
không ở nơi nào dễ làm người khác chú ý, nhưng thi vệ bên người nhất
định không phải ít. Ngươi cố gắng khách khí một chút, không cần gây ra
hiểu lầm gì, cùng người khác động thủ sẽ không tốt. Chú ý an toàn!”
Tiểu Mãn gật đầu tỏ vẻ đã biết, lại hỏi: “Một tướng quân đã về hưu, có thể giữ được ngươi?”
Ta cười gượng: “Cho dù hắn giữ được, đại khái cũng không có tâm tư đi giữ. Có điều, có thể giữ được Khuynh Vũ.”
Tiểu Mãn
nhìn tôi một hồi, gật đầu: “Tai họa lưu lại muôn đời, trước quan tâm
Khuynh Vũ đi, cùng lắm thì ngươi đi đâu ta đều đi theo.”
Tôi véo khuôn mặt hắn, cười: “Ngươi dù sao cũng phải quay về, đừng làm cho người nhà lo lắng quá lâu.”
Tiểu Mãn hừ một tiếng: “Bớt lo chuyện bao đồng đi!” rồi xoay người bước đi .
Hắn đi đến chạng vạng còn chưa về, tôi lại ngồi chờ một vị cố nhân đến.