Bụi Đường Xa - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 11

Không chỉ mình Thẩm Quân Hoài trằn trọc đến tảng sáng.

Trần Từ Hành ngồi phịch tê liệt giữa căn phòng khách sạn xa hoa, cởi lớp vỏ ngoài rạng rỡ của ban ngày ra là nét già nua hiện lên rõ rệt. Cuộc gọi đến vào nửa tiếng trước khiến ông ta nổi cơn tam bành. Ông ta đá văng chiếc đèn ngủ đứng, đập vỡ một chai vang đỏ, phì phò hồi lâu mới bình tĩnh lại được.

“Lão Trần, tôi nghe nói cậu ta mới nổi trong giới nghệ thuật Bình Châu đấy à? Quả đúng là tài năng một tay ông dẫn dắt, không vừa đâu nhỉ.” Tiếng cười ngả ngớn vang ra từ đầu kia điện thoại.

Thấy mãi Trần Từ Hành chả nói gì, đối phương cũng không tức tối mà thản nhiên độc thoại tiếp: “Lão Trần, chắc là phải nhờ ông hẹn cậu ta thêm một lần nữa, tính ra cả năm trời rồi chưa gặp đấy, nhớ ghê cơ!”

“Cậu còn định làm gì nữa?” Trần Từ Hành cố nén giận hỏi.

“Làm gì nữa á?” Có vẻ đối phương thấy câu hỏi của Trần Từ Hành buồn cười lạ thường, “Cậu ta… hương vị tuyệt vời quá, tôi lưu luyến vấn vương suốt đến giờ đấy chứ. Nên là tôi đổi ý rồi, không tình một đêm nữa đâu, định nuôi một thời gian cơ.”

“Vớ vẩn!” Trần Từ Hành quát lên, “Các cậu đã hủy hoại thằng bé một lần rồi, không thể tái diễn những chuyện tàn ác vô nhân tính ấy nữa!”

“Tàn ác vô nhân tính? Lão Trần, e là ông quên mất ban đầu ai lừa cậu ta lên thuyền rồi nhỉ!”

“…Tôi sẽ không làm thế nữa đâu.”

“Ồ…” Đầu dây bên kia thoáng trầm ngâm giây lát, xong lại cười khẩy, “Thế triển lãm cá nhân ở nước ngoài mà nhà tôi đầu tư cho ông đấy, rồi mấy kênh tiêu thụ ở Âu Mỹ kia nữa, ông cũng bỏ hết à?”

Hệt như bị người ta bóp trúng điểm trí mạng, Trần Từ Hành nghẹn ứ trong họng, khựng lại vài giây xong cúp máy đập rầm.

Lộ Thanh Trần.

Thằng bé tài hoa xuất sắc, ấm áp lương thiện, đứa bé từng tôn sùng từng tin tưởng mình, nhưng rồi lại bị ông ta mượn cớ công việc lừa lên một chiếc du thuyền sang trọng tiến ra vùng biển quốc tế, chỉ bởi ha.m mu.ốn ích kỉ của bản thân ông ta. Sao thằng bé ngốc nghếch ấy biết con thuyền làm gì có buổi sáng tác bình minh trên biển, làm gì có bàn tròn họa sĩ, rồi lấy đâu ra công tác chuẩn bị triển lãm cần hỗ trợ, chỉ có một đám con cháu nhà giàu mở party thác loạn và màn tổn thương phá hủy trời đất đang chờ mà thôi.

Đứa bé đáng thương ấy bị nhốt trên thuyền suốt 2 ngày ròng rã.

Thương tích kín người, không còn mảng da thịt nào lành lặn.

“Thầy ơi… em xin thầy, thầy báo công an giúp em với…” Nó nằm sấp dưới thảm trải sàn, khóc níu lấy ống quần ông ta, ông ta đã nói gì nhỉ? Ông ta đáp thôi em ạ, tôi không địch lại được họ!

Em không cần tiền đồ nữa ư? Tôi có thể chính thức nhận em làm đệ tử, mang tác phẩm của em ra với toàn thế giới.

Thằng bé trợn to đôi mắt hoảng sợ, mặt giàn giụa nước, nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu nói không.

Thế em không cần thanh danh nữa ư?

Cũng không.

Thế… người yêu em thì sao?

Cuối cùng đứa bé kiên định phải im lặng. Mắt nó dần dà tối đi, không còn ánh sáng.

Suốt 1 năm kể từ đó, Trần Từ Hành hay nhớ tới nỗi đau thương của Lộ Thanh Trần khi đối diện với câu hỏi cuối. Ông ta biết ba mẹ Lộ Thanh Trần đều đã mất, không nơi nương tựa, nhưng hình như cậu vẫn còn một người yêu, qua những cuộc gọi ngọt ngào hàng ngày và niềm hạnh phúc đầy ắp là đủ cảm nhận rằng cậu có một người mình rất yêu.

Trần Từ Hành đành hèn hạ lợi dụng nốt chút níu kéo sau cuối ấy.

Quả nhiên Lộ Thanh Trần không truy cứu nữa, mà cũng chẳng có cách nào truy cứu. Sau khi quay về từ con thuyền ấy cả hai không còn gặp mặt.

Triển lãm cá nhân của Trần Từ Hành ở nước ngoài đang tiến hành thuận lợi, mấy kênh tiêu thụ cũng kết nối suôn sẻ. Càng ngày các tác phẩm của ông ta càng được ưa chuộng, trong năm vừa rồi giá trị thương mại của ông ta đã vươn đến đỉnh cao.

Mãi về sau ông ta mới biết Phương Hà đã ngấp nghé Lộ Thanh Trần lâu lắm rồi, chỉ vướng cái là chưa tìm được thời cơ thích hợp để ra tay thôi. Nhà họ Phương chủ yếu kinh doanh và sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật, sở hữu thực lực dày dặn ở thành phố Nam. Có lần Phương Hà tình cờ bắt gặp Lộ Thanh Trần ở một triển lãm tranh nhỏ, từ ấy bắt đầu nhớ thương. Hồi đó nhà họ Phương đã hợp tác với Trần Từ Hành cùng thâm nhập thị trường ngoại quốc, Phương Hà bèn xin ông cụ nhà đấy mấy tuyến kinh doanh ở nước ngoài về tay, lấy cớ rõ kêu là muốn rèn luyện thử sức, rồi gài thêm một số trở ngại khiến dự án vốn đang rất suôn sẻ bị mắc kẹt giữa chừng, mượn đó dẫn dụ Trần Từ Hành.

Chỗ trở ngại do Phương Hà gài vào không khó hóa giải, nhưng so sánh với việc giao nộp Lộ Thanh Trần thì đúng là lựa chọn thứ hai dễ hơn nhiều lắm. Phương Hà chẳng thấy việc đùa bỡn một đứa nhóc vừa tốt nghiệp có gì to tát, Trần Từ Hành cũng không nghĩ thằng bé này sẽ gây ra được sóng gió gì sất. Tóm lại, dưới sự nhất trí ngầm chẳng sao cả từ hai phía, Lộ Thanh Trần biến thành vật hi sinh triệt để.

Quãng thời gian 1 năm tiếp đó Trần Từ Hành lao vào bận tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng trông thấy một số tác phẩm từ tên tuổi mới tại triển lãm các nơi cũng sẽ nhớ đến đứa bé từng tíu tít theo sau gọi mình là thầy, nhưng vậy thì đã sao? Thế giới tàn nhẫn vậy đấy, người vừa có năng khiếu vừa đủ vận may chỉ là thiểu số mà thôi.

Ông ta hoàn toàn không ngờ sẽ gặp lại Lộ Thanh Trần lần nữa ở Bình Châu.

Kể cả từng bị trọng thương thì thằng bé rực sáng ấy vẫn quá chói mắt. Ông ta dành thời gian ghé triển lãm xem thử bức tranh, cốt lõi của cái đẹp là khổ đau, thiên phú lẫn tài hoa chưa bao giờ tằn tiện với Lộ Thanh Trần hết.

Ông ta cũng hoàn toàn không ngờ Phương Hà còn có ý định diễn lại mánh cũ.

Nhưng lần này ông ta sẽ không nhúng tay nữa. Trần Từ Hành mệt mỏi nghĩ, nhà họ Phương vẫn cần lợi dụng giá trị thương mại của ông ta, ông ta chưa đến nỗi phải để một tiểu bối đe nẹt. Nếu… nếu ông ta có sự quyết đoán khí phách này ngay ở thời điểm 1 năm trước, thì chẳng biết liệu lương tâm mình có dễ chịu hơn được chút nào không.

Trong sảnh triển lãm ở tầng 1 của Hàn Tinh, “Trăng chân trời” được treo ở vị trí nổi bật nhất của khu tác giả mới.

“Không nhận ra là nhãi con có thiên phú thật.” Đỗ Khiêm nở nụ cười gian tà ngó sang cạnh thấy Phương Hà đang nhìn bức tranh chằm chằm không cả chớp mắt, bỗng kinh ngạc, “Không phải mày để ý tài hoa của nó định nghiêm túc luôn chứ hả?”

“Tiếc thay.” Phương Hà cười thờ ơ, “Tao nhớ cái bộ dạng khóc lóc của nó quá. Tiếc là lần này Trần Từ Hành không chịu giúp, mình đành tự vác thân đi tìm nó vậy.”

“Cái lão họ Trần suốt ngày ra vẻ cao nhân, diễn quá thành nghiện, tưởng phẩm hạnh mình thanh cao lắm chắc! Có khi lão chén nốt cả đệ tử từ lâu rồi ấy. Phương, lần này mình ra tay nhanh nhanh…” Đỗ Khiêm đã rục rịch hằm hè, Phương Hà không chịu được phải đấm hắn một phát ra hiệu ngậm mồm, “Thì đang nghĩ cách đây!”

Hai kẻ này đi xa, không để ý thấy một người đàn ông vóc dáng cao vọt đang đứng chếch phía đằng sau, con ngươi sau lớp kính gọng vàng đen ngòm sâu thẳm, rùng mình như thể sắp ăn thịt người.

Chắc đây là lần đầu tiên Thẩm Quân Hoài nảy ra cảm giác mất kiểm soát kể từ khi có trí nhớ đến giờ.

Anh bước ra ngoài sảnh triển lãm, hít thở sâu mấy lần liền mới nén được cơn cáu tiết nơi lồng ng.ực. Anh lấy điện thoại ra, gửi ảnh chụp cho một thuê bao rồi nhắn tin: Tra rõ toàn bộ thông tin về 2 tên này và mối quan hệ của chúng với Trần Từ Hành, rồi gửi lại cho tôi.

Thông tin được báo cáo thần tốc, Thẩm Quân Hoài mở email trong điện thoại, chỉ mất 10 phút để đọc hết tất cả tài liệu.

Anh ngồi trong văn phòng, giọng hát trầm khàn của Damien Rice vang lên qua chiếc loa, lặp đi lặp lại, tiếng đàn guitar cùng violon kể lại nỗi bi thương lặng thinh, cuối cùng cũng giúp tâm trạng bạo ngược của Thẩm Quân Hoài được hòa hoãn phần nào.

Anh bình tĩnh dần, nhanh chóng liên kết thông suốt vài điểm mấu chốt.

Cái năm mới tốt nghiệp, nhờ sự tiến cử của giảng viên hướng dẫn ở trường đại học nên Lộ Thanh Trần làm quen được với Trần Từ Hành, bắt đầu tiếp xúc qua lại, Trần Từ Hành đánh giá cao cậu, thậm chí có ý định cho cậu tham gia khâu thiết kế và tiêu thụ tác phẩm của mình. Đôi bên liên lạc trao đổi thường xuyên tầm khoảng nửa năm, việc này Thẩm Quân Hoài có biết. Lúc ấy hai người đã sống cùng nhau rồi, nếu có vấn đề gì chắc chắn Thẩm Quân Hoài sẽ phát hiện ra. Toàn bộ các hoạt động có liên quan mà Lộ Thanh Trần và Trần Từ Hành tham dự chung đều tổ chức ở thành phố Nam, chỉ đúng một lần ngoại lệ.

Chỉ đúng một lần ấy.

Bố mẹ Thẩm Quân Hoài gọi anh về nước M dự một hội nghị quan trọng. Đợt đó Lộ Thanh Trần gọi điện cho anh, bảo mình sẽ đi với thầy Trần ra biển hai hôm, tham gia một salon sáng tác mỹ thuật trên biển.

Giờ phút này Thẩm Quân Hoài mới nhớ ra, suốt 2 ngày ấy, cái người bình thường gọi điện nhắn tin không ngừng nghỉ lại chẳng gửi cho anh một chữ nào. Anh nhớ lúc ấy mình có gọi cho Lộ Thanh Trần nhưng không liên lạc được. Ngoài biển sóng yếu nên anh cũng không nghĩ nhiều.

2 ngày sau Lộ Thanh Trần gọi lại, giọng rất khẽ, cậu bảo mình đã về nhà, mỗi tội bất cẩn bị cảm thôi còn các thứ khác đều thuận lợi, để anh yên tâm. Thẩm Quân Hoài ở lại nước M hơn nửa tháng, còn ghé sang một thành phố khác tham gia hội nghị thượng đỉnh lĩnh vực công nghệ nano, sau đó trở về thành phố Nam.

Những dáng vẻ cử chỉ của Lộ Thanh Trần sau khi anh về đã mờ dần trong trí nhớ Thẩm Quân Hoài. Nhưng giờ xem ra nếu có việc gì, thì chắc hẳn nó sẽ xảy đến vào 2 ngày ngoài biển kia.

Còn thân phận của hai kẻ trẻ trẻ bắt gặp ở triển lãm thì dễ điều tra thôi. Một tên là Phương Hà, tên kia là Đỗ Khiêm, đều là cậu ấm nổi danh chơi bời ở thành phố Nam. Ràng buộc giữa nhà họ Phương với Trần Từ Hành cũng đơn giản, chính là hợp tác làm ăn.

Du thuyền Lộ Thanh Trần từng lên đi ra biển tên là Oasis, thành phố Nam có tổng cộng 2 du thuyền cao cấp hàng đầu, Oasis là của nhà họ Phương. Song trên du thuyền mà Lộ Thanh Trần bảo ra biển để tổ chức salon sáng tác mỹ thuật, thì ngoài Trần Từ Hành ra cơ bản không còn một họa sĩ nào khác, chỉ có mỗi bữa tiệc linh đình thác loạn thối nát mập mờ suốt 2 ngày trời.

Trên du thuyền xa hoa ngoài vùng biển quốc tế, đám người ăn chơi điên dại thích gì làm nấy. Vậy mà Lộ Thanh Trần lại tin tưởng Trần Từ Hành đến thế, theo ông ta lên thuyền.

Liệu trước khi lên thuyền cậu có biết chuyện không?

Sau khi lên thuyền, cậu có tham gia vào đó không?

Nếu… phát sinh quan hệ với người khác, thì là với Trần Từ Hành, hay với hai kẻ nói “Muốn nhìn nó khóc” kia?

Vậy thì vấn đề cuối cùng là, cậu chủ động dâng mình hay bị ép phải gánh chịu tai vạ?

Cậu xem con thuyền ấy là ốc đảo mò mẫm cho đường tắt thành công, hay… thực ra đấy là bàn tay khổng lồ lôi cậu xuống vực sâu?

Thẩm Quân Hoài nhắm mắt vào, đầu mày cau chặt, đến khi mở mắt ra lại thì mặt đã u ám lạnh tanh.

Người có thể trả lời những câu hỏi ấy giờ đang ở nhà.

Thế là anh tắt nhạc đi, bước khỏi văn phòng.

Bình Luận (0)
Comment