Bụi Đường Xa - Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát

Chương 37

Tuy lễ cưới chỉ diễn ra trong vòng một ngày ngắn ngủi nhưng các công việc chuẩn bị trước cùng các thể loại xã giao khách khứa sau cũng đủ làm Lộ Thanh Trần mệt ngất ngư. Thẩm Quân Hoài còn rã rời khiếp hơn. Đến tầm như nhà họ Thẩm thì kết hôn không chỉ là chuyện của một mình nhà mình nữa, muốn kín tiếng cũng bất khả thi.

Gần như suốt 2 tuần hai người chưa ngủ được một giấc hẳn hoi.

Chờ đến khi cuối cùng ông cụ Thẩm cũng rủ lòng từ bi, thả xích hai đứa cháu khỏi đống tiệc tùng chiêu đãi kín mít dồn dập thì cả hai đã bẹp dí vì nhọc.

Thế nên việc đầu tiên Thẩm Quân Hoài làm sau khi được trả tự do là xếp vali xong xuôi chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, nhét cả Lộ Thanh Trần lẫn vali lên xe off-road rồi lao vút đi với tốc độ hơn trăm km/h.

Dọc đường Lộ Thanh Trần cứ gà gật lơ mơ, ngủ ngả bên này nghiêng bên kia, đợi xe đỗ lại ngó thử thì thấy đã đến một khu nghỉ suối nước nóng.

Khách sạn nằm trên vách núi, rộng rãi khí thế, phong cảnh núi non hiểm trở. Ngay ngoài phòng của hai người có bể nước nóng riêng nho nhỏ, dọc đường Lộ Thanh Trần đã ngủ đủ, cất vali xong là cậu nhảy ngay vào ngâm nước nóng.

Bể vuông đây là dạng suối nước nóng rượu vang, mịt mờ hơi nước, phía ngoài bể chính là vực sâu vạn trượng, thi thoảng có chim chóc bay ngang, thấp thoáng qua lại giữa rừng xanh miên man, cảm giác thời gian đã đóng khung, cảnh sắc cũng trải dài vô tận.

Lộ Thanh Trần nhoài mình ở thành bể nước nóng đưa lưng về cửa sổ phòng, làn da trắng nõn nà ngâm dưới nước, cái đầu thò lên trông ra đằng xa, chỉ vài phút thôi một lớp ửng hồng đã đắp lên da dẻ.

Thẩm Quân Hoài vừa bước ra thì hình ảnh này đập ngay vào mắt.

Ánh mắt anh tối đi, tự dưng miệng lưỡi khô ran hết cả. Kể từ khi gặp lại tới giờ hai bên vẫn “kính cẩn giữ kẽ” suốt, Thẩm Quân Hoài không dám đi quá giới hạn dù chỉ nửa bước, cộng cả giai đoạn mất tích thì tính ra mình làm hòa thượng cũng được gần 2 năm rồi đấy nhỉ.

Nghe thấy tiếng động, Lộ Thanh Trần ngoái lại gọi: “Quân Hoài, anh ra đây xem nè, đẹp quá đi mất thôi.”

Giọng nói tươi tỉnh, biểu cảm sống động, hoàn toàn không hay biết nguy hiểm sắp tới gần.

Thẩm Quân Hoài lội xuống bể nước, từ từ tiến sang, lồng ng.ực áp sát lưng cậu, bao bọc cả người cậu trong lòng mình. Lộ Thanh Trần hãy còn đang ríu rít lải nhải líu lo, tâm trí say sưa chìm đắm trong trời đất tươi đẹp tới độ vô thực, nhưng rồi bỗng dưng toàn thân rùng mình, miệng lưỡi cứng đờ.

“Sao không nói nữa?” Âm thanh trầm thấp vang từ sau tai.

Lộ Thanh Trần ngồi ngâm trong nước, hiện giờ lưng lẫn mông đều đang tựa sát lồng ng.ực đối phương, vốn là cũng không để ý lắm nhưng dần dà bắt đầu thấy có gì sai sai, v.ật c.ứng thẳng của người kia đã tì vào dưới mông cậu, giống hệt hồi bé trèo lên cây ngồi trên cành ấy, khéo chọn thế nào cậu còn đang đọc dở một bài thơ mà bản thân thấy cực kì ăn nhập với cảnh trí thiên nhiên đằng trước: “Sương rủ… gấu leo cây…”

Quả rất hợp cảnh.

Thẩm Quân Hoài còn ưỡn chọc một cái đầy xấu xa, mời gọi trêu ghẹo: “Ngồi đi chứ!”

“Giữa rừng… hươu nếm suối.” Lộ Thanh Trần ngắc ngứ đọc nốt vế còn lại, cười gượng một tiếng thử đánh trống lảng: “Không biết đồ ăn ở đây có ngon không ta, cơ mà phong cảnh đẹp đẽ thế này rồi, ăn uống thế nào cũng chẳng quan trọng lắm anh nhỉ?”

“Bình thường thôi. Nhưng có một món ngon lắm.”

“Món gì?”

Thẩm Quân Hoài nhìn cậu đầy nghiền ngẫm: “Trứng suối nước nóng.”

Quả nhiên nhóc ngốc không hiểu ẩn ý đằng sau, lại còn thắc mắc rõ là nghiêm túc: “Thật hả? Thế chốc phải nếm thử xem sao.”

“Không cần chốc đâu, giờ ăn được luôn.” Thẩm Quân Hoài lật người cậu lại rồi bế cậu như bế trẻ con, lòng dạ sồn sồn nhưng động tác thì cực kì từ tốn, anh hôn lên đôi môi đỏ tươi mọng nước của cậu.

Từ môi xuống đến cổ, xương quai xanh, rồi đến tiếp các nơi khác trên người nữa, Thẩm Quân Hoài dịu dàng mà kiên nhẫn, tìm đủ mọi cách giúp cậu thả lỏng. Lộ Thanh Trần dần dà chìm ngập vào giữa miền êm ái vô tận, cậu vịn hai tay lên vai anh, vùi đầu vào lồng ng.ực anh. “Quân Hoài…” Cậu gọi tên anh khe khẽ, giọng run run, chỉ lát sau cậu đã giao nộp trong tay Thẩm Quân Hoài.

Tranh thủ lúc cậu đang ngẩn ngơ vì dư âm cao trào, Thẩm Quân Hoài dò dần về nơi bí ẩn phía sau cậu. Tới khi ngón tay phủ chai mỏng tiến vào thì cậu đột ngột tỉnh hồn khỏi cơn đờ đẫn, giật mình bật ra một tiếng bất an khe khẽ, đến cả hơi thở cũng ngưng bặt. Một tay Thẩm Quân Hoài đỡ mông cậu, một tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: “Đừng sợ, anh từ từ thôi nhé?” Rồi anh dỗ dành, “Khó chịu thì nhớ bảo anh, không muốn cũng cứ bảo anh, anh sẽ dừng lại, được không em?”

Lộ Thanh Trần cắn răng gật đầu, chậm rãi thử thả lỏng mình thở đều – cậu buộc phải khắc phục nốt chướng ngại này, những quá khứ ngổn ngang ấy buộc phải trôi đi, cậu mới có thể bước xa hơn vững hơn về phía trước.

Khoảnh khắc đổi từ ngón tay sang vật khác tiến vào cậu vẫn chẳng nén được muốn khóc, người run bần bật, nổi da gà rồi nhanh chóng lan ra khắp toàn thân. Thẩm Quân Hoài thâm nhập cực kì chậm, vừa gian khổ nhẫn nhịn vừa chú ý quan sát tình hình Lộ Thanh Trần, mới một lúc thôi đầu đã mướt mải mồ hôi.

Viền mắt Lộ Thanh Trần thoáng ửng đỏ là Thẩm Quân Hoài dừng lại ngay, anh hôn lên tai cậu, lên mắt cậu, chờ cậu hơi hơi bình tĩnh rồi mới từ từ đẩy tới. Có nước suối nóng hỗ trợ nên cảm giác đau nhức giảm nhẹ đi nhiều, chờ Thẩm Quân Hoài vào trong hoàn toàn, cuối cùng cả hai cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Cơ thể quá lâu rồi chưa mở mang không chịu nổi bất kì đau đớn nào, mong manh yếu ớt vô cùng. Thẩm Quân Hoài hơi nhúc nhích là cậu xuýt xoa một tiếng, khẽ di chuyển chút xíu cậu lại xuýt xoa tiếng nữa, Thẩm Quân Hoài sợ quá đành ôm lấy cậu tựa vào thành bể, không dám động đậy thêm.

“Quân Hoài…” Cậu lí nhí gọi.

Thẩm Quân Hoài: “Anh đây.”

“Quân Hoài…” Cậu gọi tiếp, rũ đầu dựa vào vai đối phương, gom góp dũng khí mãi lâu rồi mới thỏ thẻ: “Em được rồi…”

Thẩm Quân Hoài ừm một tiếng, bắt đầu đưa đẩy từ từ. Lộ Thanh Trần vẫn vô thức bật khóc, nước mắt rơi tí tách vào nước, trải ra từng gợn sóng nho nhỏ nối tiếp.

“Đừng sợ, là anh.”

“…Ừm.”

“Đừng khóc, còn đau nữa không?”

“Ừm… hết đau rồi.”

Tiếng nước ì oạp quyến rũ trong bể nước, tiếng thở cũng lần lượt hòa quyện, Lộ Thanh Trần cảm giác mình sắp tan chảy trong vòng tay ấy, tan chảy nốt trong màn hơi nóng hổi, đúng là chẳng khác quả trứng suối nước nóng mềm dẻo đúng độ, thơm ngon mỹ vị thật.

Chờ cả hai quần thảo xong xuôi thì trời đã tối mịt, Lộ Thanh Trần mềm nhũn vắt mình trên người Thẩm Quân Hoài, nhọc tới nỗi không mở nổi mắt ra nữa, chẳng còn sức làm gì hết, Thẩm Quân Hoài cứ thế bế cậu về phòng, lau người mặc quần áo cho cậu đầy đủ rồi mà mắt cậu vẫn đang nhắm tịt.

“Chờ chốc nữa rồi hẵng ngủ, bây giờ đi ăn tối đã.” Thẩm Quân Hoài trêu, gọi tiếp một câu: “Trứng suối nước nóng dậy đi nào.”

Lộ Thanh Trần lăn một vòng bò dậy: “Trứng suối nước nóng là ai cơ?”

Thẩm Quân Hoài véo má cậu: “Trứng suối nước nóng là em.”

Lộ Thanh Trần: “Thế anh là cái gì?”

Thẩm Quân Hoài: “Anh là trứng luộc nước bình thường.”

Lộ Thanh Trần: “?”

Thẩm Quân Hoài: “Cứng hơn em.”

Lộ Thanh Trần bực mình: “Đều là trứng cả, căn cứ vào đâu mà anh nhận anh cứng hơn em!”

Cái tay đang mặc dở áo phông cho cậu của Thẩm Quân Hoài khựng lại giữa không trung, anh híp mắt: “Đọ thử nữa không?”

Lộ Thanh Trần rén ngay: “Anh cứng, anh cứng, mình đi ăn trứng suối nước nóng đã…”

Mãi rồi hai quả trứng cũng chí chóe xong, dắt tay nhau ra khỏi phòng, cùng đi thưởng thức mùi vị nhân gian.

Bình Luận (0)
Comment