Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 44

Cho dù tôi là người ít hứng thú với tin tức giải trí nhưng cũng biết rõ âm nhạc Vạn Hoàng.

Vạn Hoàng đã có lịch sử mấy chục năm. Ban đầu chỉ là một trung tâm bán vé concert của Pháp, sau này lại thâu tóm một công ty đĩa nhạc sau đó bắt đầu bước chân vào chế tác âm nhạc. Sau vài thập niên pháp triển, Vạn Hoàng đã là công ty âm nhạc toàn cầu có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là nhạc thịnh hành hay nhạc cổ điển đều có một đám người nổi tiếng như sấm bên tai ký kết với công ty đó. Năm trước Vạn Hoàng mới thiết lập chi nhánh châu Á, tổng công ty đặt ngay tại thành phố N.

Buổi chiều về nhà, mẹ trông thấy tôi thì hỏi: "Sao thế, hôm nay không ở lại ký túc xá à?" Vẻ mặt cũng rất vui mừng, vội vàng vào bếp làm đồ này nọ cho tôi ăn.

Tôi nói: "Mẹ, Nhiếp Duy Dương đã trở về chưa?"

"Không, thằng bé chưa về nước." Mẹ nói xong lại oán trách liếc nhìn tôi một cái: "Sao lại gọi tên người ta? Không lớn không nhỏ, phải gọi là anh."

Hả? Anh chưa trở về, vậy áp phích tuyên truyền là cái gì?

Tôi đuổi theo tới phòng bếp hỏi: "Mẹ, mẹ có biết Nhiếp.... anh Duy Dương có liên lạc gì với Vạn Hoàng không?"

Mẹ nói: "Vạn Hoàng? Đó là cái gì?"

Tôi không nói gì, phất phất tay đi ra.

Nhiếp Văn Hàm từ công ty trở về, tôi lại tới hỏi ông.

"A, hình như từng đề cập với chú." Nhiếp Văn Hàm vỗ vỗ đầu: "Lần trước nó trở về, dường như là vì có công ty muốn ký kết với nó, có lẽ chính là chỗ Tô Tô nói?"

Hình như. Dường như, Đột nhiên tôi cảm thấy có chỗ nào khó chịu.

Tôi nói: "Chú Nhiếp, những chuyện này chú không hỏi tới sao?"

Nhiếp Văn Hàm ngồi xuống ghế sofa, trên khuôn mặt ôn hòa chính trực có chút bất đắc dĩ: "Đứa nhỏ Duy Dương này, khi còn nhỏ chú không dẫn theo bên người, chuyện của nó gần đây cũng tự mình sắp xếp ổn thỏa, đến bây giờ chú cũng không nhúng tay nói cái gì, cũng không thích hợp hỏi tới."

Mẹ ở phòng ăn gọi chúng tôi đến ăn cơm. Tôi trả lời nhưng vẫn ngồi ngốc, có chỗ nào đó khó chịu?

Đúng rồi, chúng tôi là người nhà của Nhiếp Duy Dương, là người có quan hệ thân mật nhất với anh, vậy mà không ai quan tâm xem anh đang làm cái gì!

Bản tính giận dữ vì người khác bị đối xử bất công lại rục rịch trong tôi. Đột nhiên tôi có xúc động muốn gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Dương. Ngón tay đặt lên điện thoại rồi lại nghĩ, lần trước sau khi tôi cúp điện thoại của anh, vẫn luôn qua loa hai câu khi anh gọi điện thoại cho ba mẹ theo thông lệ mỗi tuần một lần, đột nhiên gọi điện thoại cho anh như vậy, có phải là hơi mất mặt không?

Cuối cùng tôi không gọi điện thoại, vẫn đặt chuyện này trong lòng.

Hôm sau tôi trở lại trường học, còn chưa vào lớp đã bị Mai Tử học lớp bên cạnh gọi tới.

"Cậu xem, cậu xem này!" Mai Tử nâng một chồng giấy lên như hiến vật quý.

"Cái gì vậy?" Tôi cầm lên xem xét, không biết nên khóc hay cười, đây là tư liệu và ảnh chụp của Nhiếp Duy Dương.

Mai Tử phấn chấn ồn ào: "Sao? Mình có lợi hại không? Mình trăm phương ngàn kế mới tìm được tư liệu ở những học sinh cũ! Ai da, thật sự là đẹp trai! Cậu nhìn bức ảnh này xem, có đúng không?"

Tôi quét mắt nhìn đống tư liệu kia, thuận miệng hùa theo, đột nhiên ánh mắt bị một hàng chữ hấp dẫn.

Hàng chữ ghi ngày sinh của anh.

Hả? Không phải là ngày hôm nay của hai lăm năm trước sao?

Vì vậy buổi chiều hôm đó không có tiết, tôi lại chạy về nhà.

Hôm nay là sinh nhật của Nhiếp Duy Dương. Vì sao hôm nay Nhiếp Văn Hàm không nhắc tới?

Tôi đang chờ Nhiếp Văn Hàm nói một tiếng, ừ, hôm nay là sinh nhật của Duy Dương, gọi điện thoại cho anh! Sau đó tôi cũng sẽ nói một tiếng sinh nhật vui vẻ, chuyện trong đầu có thể đặt xuống.

Nhưng mà mãi cho tới khi ăn cơm tối xong, hai người muốn về phòng nghỉ ngơi, Nhiếp Văn Hàm vẫn không nói tới.

Rốt cuộc tôi không nhịn được nói: "Chú Nhiếp, hôm nay không phải là sinh nhật của anh Duy Dương ạ?"

Nhiếp Văn Hàm nhìn đồng hồ trên tay, kêu một tiếng: "Ôi, thiệt là! Đã lâu không làm sinh nhật cho thằng bé, chú cũng quên mất!"

Tôi không khỏi cảm thấy không cam lòng, dù thế nào đi nữa mẹ cũng chưa bao giờ quên sinh nhật tôi!

Buổi tối tôi không ngủ được, mơ mơ màng màng. Trong sương mù, tôi cảm giác có người dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng nói: "Chờ anh trở lại."

Tôi thoáng cái tỉnh táo lại, mở to mắt, trong phòng trống trơn chỉ có bóng đêm màu lam.

A, sao tôi lại nghĩ đến chuyện rất lâu trước kia như vậy?

Tôi lại không buồn ngủ, lắc lắc đầu, gọi điện cho Nhiếp Duy Dương.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy nhưng không có tiếng gì, tôi hỏi: "Nhiếp Duy Dương?"

"Tô Tô?" Giọng của anh hơi chần chừ nhưng vẫn thanh nhã, vô cùng dễ nghe, dường như còn mang theo hương vị bạc hà anh thường uống vào sáng sớm.

"Ừm, chuyện là." Tôi đột nhiên không biết nói gì, vội vàng tìm chủ đề: "Hôm qua em thấy được áp phích tuyên truyền của Vạn Hoàng của anh."

"À." Anh nói không chút để ý, dường như không xem trọng điều này: "Nửa đêm em gọi điện thoại cho anh vì nói cái này sao?"

Tôi nằm lỳ trên giường, níu chặt lấy chăn, bóng đêm như chảy xuôi bên cạnh tôi, dường như muốn dung hòa tôi.

"Ừ, còn có." Tôi nói: "Sinh nhật vui vẻ."

Anh không nói gì, trong điện thoại chỉ vang lên tiếng hô hấp của anh.

Thật lâu sau, nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: "Chính anh cũng đã quên mất."

Không hiểu sao tôi cảm thấy đau lòng. Tôi cố gắng khiến giọng nói nghe nhẹ nhàng và tiếp tục trò chuyện cùng anh: "Em... Ừm, em cũng không biết anh có ký kết với bọn họ, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn biết chuyện của anh, có muốn nói em nghe một chút không?"

Bên kia im lặng một chút, sau đó tôi nghe thấy anh nói nhanh: "Anh không sao. Em muốn biết cái gì. Cứ việc hỏi."

Trong giọng nói thoáng thay đổi mau dường như có ẩn ẩn khát vọng.

Tôi nói: "Ừm, anh ký kết với Vạn Hoàng từ lúc nào?"

Anh nói: "Vào lần trước anh trở về. Không phải anh nói trở về ký hợp đồng sao? Chính là cái đó."

"À." Tôi cười khẽ: "Anh có thể liên lạc với bọn họ, rất giỏi!"

"Không." Giọng nói của anh cũng mang theo chút vui vẻ: "Là bọn họ tìm anh. Sau khi anh hoàn thành khóa vũ đạo bọn họ đã tìm anh. Nhưng anh đã nhận lời mời bên này cho nên sau này mới ký kết với bọn họ."

À, hóa ra là như vậy.

"Lại nói tiếp, hai tháng trước là còn đang nghỉ hè? Làm sao anh lại về sớm như vậy?" Tôi ngẫm nghĩ lại trước sau thì phát hiện ra vấn đề.

"Bởi vì hợp đồng bên kia, anh phải kết thúc thời gian học tập bên này mới được. Thầy anh đã đồng ý cho anh dùng ngày nghỉ nghiên cứu và luyện tập và qua khảo hạch." Giọng của anh hiếm khi ôn hòa và êm dịu như vậy.

Tôi thì thầm: "Em chưa từng hỏi anh."

Anh không nghe rõ: "Cái gì?"

Tôi lại thở dài: "Chú Nhiếp cũng không hỏi anh. Sinh nhật anh cũng không ai nhớ. Chuyện gì của anh cũng tự mình quyết định."

Giọng của anh thản nhiên: "Anh đã sớm quen rồi. Những chuyện đó anh không thèm để ý."

Thói quen? Chuyện này cũng thành thói quen được sao? Rõ là là người một nhà, lúc nói chuyện cũng rất thân thiết nhưng thực ra không thể nào nối liền.

Vậy mà anh lại nói là thói quen.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy cái mũi cay cay, thốt ra: "Nhiếp Duy Dương, em cảm thấy đau lòng... Vì sao?"

Bên kia an tĩnh một lúc sau đó tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh, rốt cuộc anh trầm thấp khàn giọng nói: "Mèo hoang nhỏ, anh muốn em."

Tôi trợn tròn mắt, không khí thương cảm biến mất hầu như không còn, vừa thẹn vừa cáu: "Anh! Anh! Trong đầu anh không thể nghĩ cái gì khác à?"

Tiếng cười trầm thấp của anh truyền tới như muốn làm rung động cả trái tim tôi
Bình Luận (0)
Comment