Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 61

Hình ảnh xấu hổ, phẫn nộ, chật vật như vậy bị người chụp trộm được, quần áo bị lột nửa có nửa không che trước người nhưng là mình rước lấy, có thể trách ai?

Tôi hít sâu, đè tâm tình xuống, hỏi Nhiếp Văn Hàm: "Chú Nhiếp, họ có yêu cầu gì?"

Có vẻ như Nhiếp Văn Hàm đang cố hết sức nghĩ cách dẹp loạn để cho mẹ tỉnh táo lại, khoát khoát tay cười ôn hòa với tôi: "Đừng lo lắng, con số đối phương nói không quá đáng lắm, trẻ con không cần phải quan tâm những thứ này. Mẹ con cũng chỉ là lo lắng cho con."

Còn nói: "Đã gọi điện thoại cho Duy Dương. Nó đang trong phòng thu âm nên không đến được, chắc tối nay mới trở lại."

Tôi gật đầu: Mẹ gả cho người này, gần đây tôi cũng không nói chuyện nhiều với ông, thậm chí từng thầm căm giận khi ông lạnh nhạt với Nhiếp Duy Dương khi còn bé. Nhưng lúc này sự dịu dàng nhân hậu của ông làm cho tôi cảm kích.

Tôi cúi đầu thành khẩn xin lỗi: "Chú Nhiếp, thực xin lỗi, cháu đáng trách, không hiểu rõ đã kết bạn, kết quả nhóm lửa trên thân."

Nhiếp Văn Hàm lại hóm hỉnh nói: "Không không, nên trách chú, nếu chú không làm cho trong nhà có chút của cải có chút danh tiếng thì cũng sẽ không bị người để mắt tới."

Nếu không phải mẹ đang phụng phịu ở bên cạnh, tôi gần như bật cười.

Mẹ hỏi: "Chuyện gì xảy ra giữa con và nó?"

Tôi nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng giận cái đã. Chúng con là lưỡng tình tương duyệt."

Cơn tức giận của mẹ nổi lên mặt: "Cái gì mà lưỡng tình tương duyệt? Con mới bao nhiêu tuổi? Con biết bản thân mình muốn cái gì?" Bà mở to mắt, giọng nói sắc bén: "Đừng nói với mẹ con và nó đã vượt qua giới hạn?"

Tôi chưa bao giờ đối diện với cơn tức giận kinh ngạc đến ngây người của mẹ, ngay cả việc giấu diếm cũng không làm được, mở miệng nói: "Vâng."

Mẹ vươn tay chỉ tôi, môi run rẩy, lại chán nản sụp bả vai, tay che mắt, thì thào: "Trời ơi, mười tám tuổi. Đây là cái nghiệt gì chứ?"

Nhiếp Văn Hàm vỗ nhẹ lưng mẹ: "A Nguyễn, em đừng tức giận, bọn nhỏ có cảm tình cũng không phải là chuyện xấu gì..."

Tiếng mẹ truyền từ dưới bàn tay: "Đã bao lâu?"

Hả, nên nói là đã tương đối lâu hay là mới bắt đầu đây?

Mẹ đã cất cao giọng hỏi lại: "Bao lâu?"

Tôi giật mình: "Vừa mới bắt đầu."

Mẹ trừng mắt tôi, không dám tin hít một hơi thật sâu: "Tô Tô, làm sao con lại ngốc như vậy? Thời gian ngắn như vậy, vì sao lại có cảm tình? Là nó chiếm tiện nghi con?"

Lời này thật quá khó nghe, phủ nhận tôi, phủ nhận Nhiếp Duy Dương, càng phủ nhận tất cả giữa chúng tôi. Tôi nhăn mày lại: "Mẹ, mẹ đừng có nói anh ấy như vậy. Anh ấy không như thế!"

Nhiếp Văn Hàm cũng nói: "A Nguyễn, em đừng nói như vậy..."

"Sao lại là không như thế? Con mới mấy tuổi? Làm sao hiểu được?" Mẹ nghiêm nghị nhìn thẳng mặt tôi: "Lập tức tách khỏi nó ngay. Thừa dịp hiện tại con còn có thể quay đầu lại. Mẹ lập tức liên lạc với trường học ở nước ngoài. Rời khỏi nó ngay!"

"Mẹ!" Tôi kinh sợ, tâm trạng bắt đầu không ổn, sợ mẹ thật sự sắp đặt như vậy: "Con đã mười chín tuổi, biết nên sắp xếp cuộc sống của mình như thế nào!"

Giọng nói của tôi cũng bắt đầu không vững vàng. Chúng tôi luôn dễ dàng khắc khẩu với người nhà bởi vì chúng tôi luôn dự đoán được cách hiểu của bọn họ, cũng luôn dễ dàng chọc giận bọn họ.

"Đây chính là muốn tốt cho con." Ánh mắt mẹ không hề buông lỏng: "Nghe mẹ sắp xếp đi, sẽ liên lạc ổn với trường học mới nhanh thôi. Lập tức rời khỏi Nhiếp Duy Dương, đừng qua lại với nó. Bây giờ vẫn còn kịp. Nếu không nhất định sau này con sẽ hối hận."

"Con sẽ không hối hận!" Nhìn sắc mặt cố chấp của mẹ, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cố gắng giải thích cho mẹ: "Mẹ mười tám tuổi đã sinh ra con, chẳng lẽ lúc ấy mẹ hối hận vì đã ở bên cha?"

Mẹ lập tức đứng lên, mắt mọng nước trừng tôi, giọng nói run rẩy: "Ai nói mẹ không hối hận? Mẹ chính là không muốn để cho con sau này sẽ hối hận giống mẹ! Cũng là mười tám tuổi, mười tám tuổi!"

Tôi trợn mắt há hốc mồm: "Mẹ!" Cha tôi qua đời giờ tôi cũng không nhớ rõ, chẳng lẽ bọn họ ở bên nhau làm mẹ khó chịu sao?

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh.

Cửa phòng mở ra, chúng tôi đồng loạt nhìn qua, Nhiếp Duy Dương đã về.

Ánh mắt anh nhìn về phía tôi trước, khóe môi mỉm cười. Dường như anh cảm thấy không khí khác thường, đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhiếp Văn Hàm nói: "Duy Dương, con thằng bé này, ai, tốt nhất con giải thích với dì Nguyễn một chút đi."

Mẹ oán hận trừng mắt anh, tôi thở dài, đưa ảnh chụp giơ lên cho anh nhìn.

Anh chỉ liếc mắt nhìn như hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lông mày hơi nhăn lại: "Cô ta muốn gì?"

"Tống tiền thôi chứ không có gì." Mẹ ngồi thẳng người, trừng mắt với Nhiếp Duy Dương, giọng nói căng cứng mà lại nguội lạnh: "Dì chỉ lo lắng cho Tô Tô. Chuyện đã qua, dì biết rõ nói gì cũng không có tác dụng gì. Tô Tô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện. Từ nay về sau hi vọng cháu đừng tiếp tục với nó nữa nếu không dì cũng chỉ biết đưa Tô Tô rời khỏi thôi!"

"A Nguyễn, em bình tĩnh một chút đi!" Nhiếp Văn Hàm nhíu mày khuyên bảo.

Tôi vừa mệt mỏi vừa tức, bực bội nói: "Mẹ, mẹ cho rằng bây giờ là cái thời đại nào? Quan điểm của con không giống với mẹ. Con biết rõ con đang làm cái gì!"

Mẹ thở hổn hển, nhìn Nhiếp Duy Dương: "Mẹ không lo được nhiều như vậy. Mẹ cũng không quan tâm làm như vậy khiến cho người khác ghét. Nhưng bởi vì con là con của mẹ, mẹ không quản làm người mẹ không nói lý, cuối cùng từ bỏ cuộc sống dễ chịu, sau này con sẽ đau khổ."

Dường như mẹ nhận định rằng tôi sẽ đi theo con đường của mẹ nên không tiếc tất cả để ngăn cản tôi. Tôi vô lực nhìn Nhiếp Duy Dương, ánh mắt anh đảo qua trên mặt tôi, lại nhìn ba lô bên cạnh tôi, cho tôi một nụ cười trấn an, nói với mẹ: "Dì Nguyễn, Tô Tô vừa mới ngồi máy bay trở về, dì để cho cô ấy đi tắm rồi nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì hỏi cháu, là trách nhiệm của cháu."

Tôi buông lỏng một hơi.

Lòng tràn đầy lo lắng, lại không địch nổi với mệt nhọc khi bay đường dài, tắm rửa xong tôi lập tức bổ nhào lên giường ngủ thiếp đi. Chờ đến khi tôi bị tiếng "ken két" khe khẽ làm bừng tỉnh, mở to mắt thấy trời đã bắt đầu tối, ánh sáng của đèn đêm xuyên qua cửa sổ.

Tiếng động truyền tới từ sân thượng như tiếng của hòn đá nhỏ rơi xuống. Tôi mặc áo ngủ màu trắng lên, xuống giường đi tới sân thượng. Vịn lan can nhìn xuống, Nhiếp Duy Dương đang đứng ở đó, ánh sáng mờ ảo, ngọc thụ lâm phong, cảnh đẹp ý vui, bóng đêm càng làm anh thêm nổi bật.

Anh trông thấy tôi, giọng nói mang theo ý cười: "Hi, Juliet."

Gió đêm đầu hạ thổi qua hoa viên, mang theo hương thơm cây cỏ nhàn nhạt, thổi qua trên người giống như vuốt ve lòng người đang sợ hãi. Tôi cũng cười: "Romeo, muốn dây thừng không?"

Anh lắc đầu, vươn hai tay ra: "."

Tôi mở to mắt, giật mình cười: "Anh thật biết nói đùa." Sân thượng cách mặt đất hơn hai thước, gần đỉnh đầu anh nhưng cũng đủ xa so với mặt đất.

"Em nhẹ như vậy, hơn nữa..." Anh cười, tiếng cười mê người: "Có tin anh không?"

Tôi cắn môi cười rộ lên: "Cái này thật là điên cuồng." Túm lấy làn váy, cẩn thận bước qua lan can, đứng ở mép ngoài sân thượng, nhắm mắt buông lỏng tay rơi xuống.

Còn chưa khôi phục lại từ cảm giác không trọng lực, môi đã bị nụ hôn bao trùm, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh. Quen thuộc như vậy, rung động như vậy, tôi nhắm mắt lại, gần như đói khát hôn đáp trả lại anh.

Thật lâu, môi của chúng tôi không muốn tách ra. Anh cúi đầu hỏi: "Cảm giác như thế nào?"

"Rất điên cuồng." Tôi nói, phát hiện giọng mình khàn khàn. Tôi vuốt vuốt yết hầu, cười: "Rất tuyệt."
Bình Luận (0)
Comment