Bụi Gai Hoa Viên (Vườn Gai)

Chương 7

Xe dừng lại ở một góc đường trước cổng trường đại học N, tôi mở cửa định xuống xe, Nhiếp Duy Dương lại nhanh tay nhấn nút khóa cửa xe lại, tôi trừng mắt nhìn anh ta, vươn tay nhấn nhấn, muốn mở chốt cửa xe ra.

Anh ta lập tức tóm được tay tôi, trong đôi mắt đen láy, dục vọng chậm rãi dâng lên: "Em không trang điểm, so với dáng vẻ ngày hôm qua, lại càng làm tôi muốn cắn một ngụm... Tô Tô, em có biết là dục vọng của đàn ông vào buổi sáng vô cùng mãnh liệt hay không?"

Tôi không nói tiếng nào, chỉ trừng mắt đề phòng nhìn anh ta.

Anh ta kéo lấy cổ tay của tôi, một tay vòng lên vai tôi, kéo tôi vào trong ngực, để ngực tôi gắt gao áp sát vào ngực anh ta, sau đó cúi đầu, hung hăng hôn lên môi tôi. Ôi, đè thì cũng đã bị anh ta đè rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hôn môi. Mọi người đều nói hôn môi rất dễ khiến cho dục vọng bùng phát, lời này quả nhiên không sai, tôi áp sát trên người Nhiếp Duy Dương, rất nhanh đã cảm thấy được dưới bụng anh ta trở nên cứng rắn.

Anh ta cứ thế áp sát mặt mình vào mặt tôi.

Tôi "ưm" lên một tiếng, ngẩng đầu, để đường cong duyên dáng nơi cần cổ lộ ra trước mắt anh ta, Nhiếp Duy Dương phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ: "A... Tô Tô..." Sau đó trằn trọc hôn lên cổ tôi, dần dần trượt xuống ngực tôi.

Chính là lúc này.

Tôi thò tay vào trong túi xách phía sau, lấy ra một cái bình xịt hơi cay nho nhỏ, xịt túi bụi vào mặt anh ta.

Anh ta bị tấn công bất ngờ, hoảng hốt kêu lên một tiếng, thân thể bật về phía sau, tôi nhanh tay nhấn nút, mở cửa xe rồi nhảy xuống. Tên khốn kiếp này, đừng tưởng lần nào cũng có thể thực hiện được ý đồ xấu!

Vừa vào trường đã bị người nào đó ôm trọn vào lòng, bộ ngực đầy đặn của Đồng Miêu Miêu chạm vào ngực tôi, suýt chút nữa thì tôi bị ôm đến phun máu.

"Tô Tô, Tô Tô!" Cô ấy úp mặt vào vai tôi cọ tới cọ lui: "Chủ nhật vừa rồi có vui không? Mình nhớ cậu muốn chết!"

"Tô Tô Tô Tô cái gì, cậu chùi hết nước miếng đi đã!" Tôi cười mắng, kéo cô gái đang dán sát trên người mình ra, hai người chúng tôi nắm tay nhau vào lớp. "Chẳng vui tí nào, hôn lễ của mẹ làm tớ mệt muốn chết luôn." Lại còn bị một tên biến thái cưỡng bức nữa chứ. Ánh mắt tôi trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng cười tươi, không thể nói chuyện này cho ai biết, chỉ có thể tự mình chống trọi.

"Bảo bối đáng thương." Vào lớp học, Đồng Miêu Miêu ấn tôi ngồi xuống ghế, bàn tay bắt đầu xoa bóp bả vai cho tôi, cười nói: "Để mình tới phục vụ cho cậu."

Tôi thoải mái híp mắt lại. Đồng Miêu Miêu và tôi là hai kiểu con gái khác nhau, cô ấy ăn mặc thùy mị, tôi thì ăn mặc thoải mái; cô ấy có mái tóc dài, ngày nào cũng tết thành những kiểu tóc khác nhau, tôi thì lại có một mái tóc không dài không ngắn, dưới ánh nắng sẽ có màu nâu đỏ; cô ấy dịu dàng, còn tôi thì mạnh mẽ; cô ấy thường hay õng ẹo làm nũng với tôi, cuối cùng tôi lại hung dữ cười mắng cô ấy. Chúng tôi khác nhau một trời một vực như thế, vậy mà đã làm bạn với nhau được 6 năm, ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Hi, Tô Tô!" Thuyền trưởng và A Mộc bước tới, hai người cười gian như trộm: "Bọn mình vừa mua được một đĩa phim mới đấy!"

Thuyền trưởng tên là Vương Hạo, là một nam sinh cao gầy đeo mắt kiếng, vô cùng sùng bái thuyền trưởng Jack trong "cướp biển vùng Caribbean", vậy nên bọn tôi gọi cậu ta là thuyền trưởng. A Mộc hơi béo, khuôn mặt tròn tròn phúc hậu, tên đầy đủ là Lâm Sâm, từ nào cũng xuất phát từ cây, vậy nên bọn tôi gọi là A Mộc.

"Muốn xem à?" Tôi hơi do dự một chút. "Nhưng bây giờ mình và mẹ vừa chuyển đến ở nhà chồng của bà ấy..."

"Không phải chứ?" A Mộc hét thảm: "Nghe nói bộ phim này rất kích thích đấy!"

Tôi ngẫm nghĩ một chút: "Ừ, không sao đâu, đi thôi, phòng mới của mình rộng lắm, cũng có TV, không ai tới quấy rầy đâu."

Thuyền trưởng và A Mộc hoan hô một tiếng, thuyền trưởng chạy đi báo tin cho mấy người bạn khác trong nhóm biết, A Mộc đột nhiên nói: "Tô Tô, trên cổ cậu bị sao vậy?"

"Cổ của mình? Bị sao cơ?" Tôi khó hiểu, hỏi.

Đồng Miêu Miêu đến gần quan sát, sắc mặt trở nên là lạ, cũng chẳng nói câu nào, chỉ lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc gương nhỏ rồi đưa cho tôi. Tôi cầm lên soi, lập tức nổi giận trong lòng, trên cổ rõ ràng có một dấu hôn đỏ hồng, hiển nhiên là kiệt tác của Nhiếp Duy Dương.

Tôi kéo kéo cổ áo, miễn cưỡng có thể che khuất, nhìn bọn họ cười lớn: "Không ngờ trong nhà lại có muỗi."

Đồng Miêu Miêu nhìn sắc mặt của tôi, hỏi: "Tô Tô... Có phải là cậu có bạn trai đúng không?"

Tôi bật cười, hai từ này cách tôi thật xa. "Cậu nói thử xem? Thần kinh!"

Đồng Miêu Miêu dường như thở phào một hơi: "Cũng đúng, trước giờ Tô Tô vẫn cảm thấy chướng mắt với đàn ông mà." Cô ấy lại đổi đề tài: "Đúng rồi, hôm nay có tiết học nhạc đấy!"

"Tiết học nhạc?" Tôi kỳ quái hỏi: "Chúng ta đã lên cấp ba rồi, sao còn phải học nhạc nữa?"

"Hình như trên bộ xuống kiểm tra tố chất giáo dục... nhà trường làm màu một chút, mời một nghiên cứu sinh của học viện âm nhạc trên mình hai khóa từ đại học N bên cạnh sang, là xế chiều hôm nay đấy." Tin tức của Đồng Miêu Miêu vô cùng đầy đủ và rõ ràng.

Mai Tử đứng bên cạnh cũng xen vào: "Đúng vậy đúng vậy, nghe nói anh chàng thầy giáo kia rất đẹp trai đấy!"

Tôi và Miêu Miêu đưa mắt nhìn nhau, cũng đồng thời trợn mắt, Mai Tử đúng là một người háo sắc hết thuốc chữa.
Bình Luận (0)
Comment