Bưng Cành Vàng - Lục Trúc Thanh Thanh

Chương 11

12

 

Hàn Chu viết trong thư rằng hắn có thể giúp đỡ phụ thân ta.

 

Hắn đã bàn bạc với người trong Đô Sát viện, yêu cầu họ không làm khó phụ thân ta.

 

Nhưng giọng điệu trong thư không hề mang chút thiện ý, chỉ toàn sự đắc ý.

 

Cuối thư, hắn viết nhẹ nhàng rằng, sau khi hắn đỗ đạt, hắn có thể để ta làm thiếp. Dù sao chúng ta đã làm vợ chồng hai mươi năm, trên đời này, chúng ta là người hiểu nhau nhất.

 

Ta cất kỹ bức thư, đợi đến khi gặp Vương Thiên Thư ở kinh thành, sẽ tặng lại cho nàng làm món quà ra mắt.

 

"Tiểu thư" Mã sư gia vội vã chạy vào: “Tại hạ đã tìm ra giám quan rồi."

 

Ta nhìn Mã sư gia, hắn bị nhìn đến mức khó chịu, liền hỏi: "Tiểu thư, người có gì muốn giao phó cho tại hạ không?"

 

"Không có. Giám quan đang ở đâu?"

 

"Ở Thanh Viên trên đường Tây thành."

 

Mã sư gia đáp: “Tại hạ có thể đi cùng người?"

 

Thanh Viên là vườn mẫu đơn của gia đình giàu nhất thành, không mở cửa cho người ngoài vào.

 

"Được, ta sẽ đến xem."

 

Ta biết, Mã sư gia muốn làm gì.

 

Hắn muốn lợi dụng ta để thăm dò xem người đang ở trong Thanh Viên có thực sự là giám quan hay không.

 



Hiện tại, không ai thích hợp hơn ta để làm việc này.

 

Nhưng nếu ta đi, phụ thân sẽ phải ở trong ngục thêm một ngày, mỗi ngày trôi qua đều mang theo nguy hiểm.

 

Thế nhưng, ngay khi ta đến bên ngoài Thanh Viên, thành phố đột nhiên truyền ra một tin tức chấn động: giám quan triều đình đã đến và đã vào ở trong phủ nha.

 

“Đến rồi?” Mã sư gia còn kích động hơn cả ta, lập tức gọi kiệu quay về thành.

 

Vào thành, khắp nơi đều rộn ràng bàn tán về thân phận của vị giám quan.

 

“Là Ninh Vương sao?” Giọng Mã sư gia bắt đầu run rẩy, hắn hỏi đám sai dịch trước mặt: “Ngươi chắc không nghe nhầm chứ?”

 

Tên sai dịch lắc đầu: “Đúng là giá của Vương gia, không thể sai được.”

 

Nghe thấy tên Ninh Vương, ta thoáng chốc cảm thấy mơ hồ.

 

Đương kim Hoàng thượng có bốn người con, thái tử đã bị giam lỏng trong tông nhân phủ bốn năm trước vì mưu phản. Hiện tại, trong triều, lực lượng của Tấn Vương và Tề Vương ngang sức ngang tài, tranh đấu gay gắt.

 

Hai vị vương gia đã đấu đá lẫn nhau suốt mười một năm, quan viên trong triều cũng chia thành các phe phái ủng hộ ngầm.

 

Kiếp trước, Hàn Chu đứng về phe Tấn Vương, bởi vì thế lực bên ngoại của Tấn Vương rất mạnh, hơn nữa gia tộc bên vợ của Tấn Vương cũng không hề yếu thế.

 

So với Tấn Vương, Tề Vương có phần yếu thế hơn, nhưng Tề Vương lại là con của Hoàng hậu được sủng ái, sức ảnh hưởng của mẫu phi có thể chống lại cả ngàn quân.

 

Sau mười một năm tranh đấu kịch liệt, mẫu phi của Tề Vương đột ngột qua đời, Tề Vương mất đi chỗ dựa, kết cục đã rõ ràng.

 

Năm Thiên Hòa thứ 18, Hoàng thượng băng hà và truyền ngôi cho Tấn Vương, Tề Vương tự sát.

 

Ta biết khá nhiều về các sự kiện lớn trong triều đình, nhưng đối với Ninh Vương, lại có chút xa lạ.



 

Kiếp trước, ông ta qua đời rất sớm.

 

Cụ thể là năm nào?

 

Là vào năm Thiên Hòa thứ ba, khi phụ thân ta nhậm chức huyện lệnh Lam Hồ? Hay là vào năm Thiên Hòa thứ năm, khi Thái hậu qua đời? Hoặc là vào năm Thiên Hòa thứ bảy, khi ta gặp Hàn Chu?

 

Rốt cuộc là năm nào?

 

Những ký ức kiếp trước thoáng hiện trong đầu ta, ta đột nhiên nghĩ đến một việc.

 

Phụ thân ta qua đời vào tháng hai năm Thiên Hòa thứ tám, sau khi phủ nha báo cáo lên triều đình, tiền trợ cấp của triều đình mãi đến ba tháng sau mới được gửi đến tay ta.

 

Đúng rồi! Đó là vì khi ấy Ninh Vương bị ám sát trên đường đi, c.h.ế.t ngoài ý muốn.

 

Cả triều đình lúc đó đều bận rộn với chuyện này, không ai quan tâm đến cái c.h.ế.t của một huyện lệnh nhỏ nhoi.

 

Nhưng kiếp trước, Ninh Vương không đến Lam Hồ làm giám quan, vậy lần này liệu ông ta có c.h.ế.t không?

 

Ta không gặp Ninh Vương, nhưng phong cách hành xử của ông ta rất nhanh chóng và quyết liệt.

 

Ba ngày sau, Mã sư gia tìm ta: “Tiểu thư, người nên đến gặp Ninh Vương, lão gia chúng ta vô tội, không thể để ông ấy bị giam mãi trong ngục được.”

 

Hắn đưa ta một hộp đồ ăn: “Nghe nói Ninh Vương thích ăn ngọt, đây là mấy món điểm tâm mua từ Hạnh Hoa Lâu, người cứ cầm đến nói rằng tự tay người làm.”

 

“Món quà này không quá nặng, cũng không quá nhẹ, người mang đến là hợp lý nhất.”

 

Ta nhìn hộp đồ ăn, rồi nói với Mã sư gia: “Ta sợ, ngươi đi cùng ta nhé.”

 

Sắc mặt Mã sư gia thoáng chốc cứng đờ.
Bình Luận (0)
Comment