Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân

Chương 100

Bữa cơm tất niên xem như thoải mái, bốn người ngồi quanh bàn vuông, đồ ăn bày đầy bàn, ở giữa là một nồi uyên ương đang ùng ục bốc hơi, trong hơi nước lượn lờ Trì Vãn Chiếu nhìn về phía Khổng Hi Nhan ở đối diện, vẻ mặt nhìn không rõ lắm.


Cô cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Trì Huyên tự biết mình lỡ lời, lúc ăn cơm cô hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, cặm cụi ăn, một nửa đồ ăn trên bàn đều vào bụng cô, cho đến khi Trì Vãn Chiếu không nhìn nổi nữa nhíu mày hỏi:

"Ăn ngon không?"

Trì Huyên đầu cũng không ngẩng đầu trở lời:

"Ngon."

Nói xong tay tay giơ đũa khựng lại, không được tự nhiên nhìn Vương Hải Ninh:

"Cũng không phải quá ngon."

"Chỉ tại em đói bụng."

Vương Hải Ninh nghe được những lời này cô mím môi cười cười, Trì Huyên có chút thẹn thùng:

"Cô cười cái gì?"

"Không có gì."

Vương Hải Ninh chậm rãi buông đũa xuống:

"Cảm thấy cô và Trì tổng, quả là chị em ruột."

Trì Huyên không hiểu ý của lời này, chỉ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Vương Hải Ninh rồi cuối cùng quay đầu hừ khẽ.

Màn trêu đùa này không ảnh hưởng quá lớn đến cục diện trên bàn ăn, cũng không che lấp bầu không khí lúng túng này, Vương Hải Ninh chuyển món ăn đến trước mặt Khổng Hi Nhan nói:

"Nếm thử xem, món yêu thích của em."

Khổng Hi Nhan nhìn về phía bánh chẻo pha lê trước mặt, màu sắc tươi sáng, vỏ bánh rất mỏng có thể nhìn thấy rõ nhân thịt bò trong, ánh đèn chiếu lên trên, lớp bên ngoài bóng loáng phát sáng, cô kẹp một cái bánh chẻo cắn một miếng.

Hương thơm tỏa ra tràn ngập khoang miệng.

Sau khi ăn xong, cô quay đầu nói với Vương Hải Ninh:

"Rất ngon."

Vương Hải Ninh cười cười:

"Ngon thì ăn nhiều vào."

"Chờ lát nữa lạnh thì không phải mùi vị này nữa."

Cô nói xong nhìn về phía Trì Vãn Chiếu:

"Trì tổng, cô nói đúng không? "

Trì Vãn Chiếu từ chối cho ý kiến, chỉ là ừ hữ qua loa.

Sau khi ăn xong cơm tất niên, xuống thả pháo trúc, trung tâm thành phố là khu vực bị nghiêm cấm bắn pháo hoa, nhưng nơi này là ngoại ô, vị trí phía ngoài cho nên mỗi nhà ăn xong đều ở bên ngoài thả pháo trúc.

*Pháo trúc, xuất xứ từ xa xưa tại Trung Quốc, tuy đôi khi hiện nay vẫn được chơi tại một số nơi trong đồng bào các dân tộc thiểu số. Các ống trúc còn giữ nguyên đốt bịt kín hai đầu được ném vào đống lửa để tạo tiếng nổ.

Khổng Hi Nhan đứng ở cửa sổ nhìn xuống.

Trước kia lúc cô và Vương Hải Ninh ở Trường Ninh cũng sẽ thả pháo trúc, nhưng nơi đó rất nhỏ, bốn bề trống trải, bình thường thả ba bốn cái, mỗi lần đều là Khổng Hi Nhan ngồi xổm ở cửa xem Vương Hải Ninh thả xong liền xoay người chạy về.

"Em đang nghĩ gì?"

Sau lưng bất ngờ truyền tới, Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn, Vương Hải Ninh đứng sau lưng cô.

"Không có gì, nhớ tới bộ dạng của chị thả pháo trúc ở Trường Ninh."

"Cảm thấy rất buồn cười."

Vương Hải Ninh theo ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn ra ngoài, buồn bã nói:

"Cũng không biết trong thôn bây giờ thế nào."

Khổng Hi Nhan quay đầu kéo tay Vương Hải Ninh đứng bên cạnh mình:

"Đừng nghĩ nhiều, nhất định vẫn tốt."

Vương Hải Ninh ừm một tiếng.


Trong phòng bếp Trì Vãn Chiếu vừa rửa chén đũa xong, cô nắm chặt khăn lau, ánh mắt đặt trên người hai người ở bệ cửa sổ, không hề chớp mắt.

Trì Huyên cũng rửa sạch tay chuẩn bị tìm khăn lau khô lau tay, cô nhìn thấy Trì Vãn Chiếu nắm chặt khăn trên tay, cô cố gắng kéo, ai ngờ cô càng kéo Trì Vãn Chiếu lại càng siết chặt, Trì Huyên không có cách nào kêu lên:

"Chị hai..."

Trì Vãn Chiếu hoàn hồn, vội vàng thả lỏng đồ lên tay.

Vương Hải Ninh thấy hai người trong phòng bếp đi ra, cô cười kéo Khổng Hi Nhan đi đến bên sofa, đưa cho Khổng Hi Nhan một túi nhựa màu đen, rất lớn, miệng thắt dây rút, cô tò mò cúi đầu hỏi:

"Đây là cái gì?"

"Pháo hoa đó."

"Đêm ba mươi không đốt pháo thì làm gì."

Cô nói xong liền cười đưa cho Trì Vãn Chiếu một cái, sau đó lại lấy ra một cái túi cho Trì Huyên nói:

"Không chuẩn bị cho cô, chịu thiệt một chút, chơi cùng tôi."

Trì Huyên hừ một tiếng tựa hồ không thèm để ý, chỉ là sát đến người bên cạnh.

Bốn người nhốt Yên Yên ở nhà, cùng nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, nhỏ hơn rất nhiều, trên mặt đất đã có một lớp màu trắng mỏng, giẫm lên phát ra tiếng lộp cộp, Trì Huyên cảm thấy rất thú vị, liên tục giẫm tạo ra rất nhiều dấu chân.

Cuối cùng bốn người dừng lại ở quảng trường trong tiểu khu.

Nói là quảng trường kỳ thật cũng không lớn, có một ít dụng cụ vận động đơn giản, trên mặt đất còn không ít xác pháo, xem ra vừa rồi đã có không ít người ở chỗ này chơi xong, bọn họ sau khi đến nơi Trì Huyên vốn định đi tìm Trì Vãn Chiếu đã bị Vương Hải Ninh gọi lại:

"Đi đâu?"

Trì Huyên chép miệng:

"Tìm chị hai."

Vương Hải Ninh lườm Trì Huyên:

"Chị hai cô không muốn cô tìm cô ấy."

Trì Huyên: ...

Cô hít một hơi lặng lẽ đứng bên cạnh Vương Hải Ninh.

Còn không quên dùng ánh mắt ai oán nhìn về phía chị hai cùng chị dâu ở phía bên kia.

Bị Trì Huyên nhìn vẻ mặt Trì Vãn Chiếu vẫn tự nhiên mở túi màu đen cũng không quên giúp Khổng Hi Nhan mở ra, hiện ra không ít pháo hoa, Khổng Hi Nhan ngồi xổm xuống lựa chọn, cuối cùng cầm hai cây pháo hoa dài trong tay.

Trì Vãn Chiếu đã giúp Khổng Hi Nhan đốt.

Pháo hoa xì xì xì cháy lên hiện ra ánh lửa, chỉ một lúc sau liền phát ra tiếng đùng đùng, Trì Vãn Chiếu nhìn sắc mặt Khổng Hi Nhan mơ hồ mang theo ý cười cô mới tiến lên nói:

"Hi Nhan, Tiểu Huyên đã nói chuyện của bà ngoại chị với em? "

Tay Khổng Hi Nhan đang cầm pháo hoa chợt dừng lại:

"Nói rồi."

Trì Vãn Chiếu đi đến đứng bên cạnh Khổng Hi Nhan, phút chốc cô từ phía sau ôm lấy Khổng Hi Nhan, tay nắm lấy tay Khổng Hi Nhan đang cầm pháo hoa, chậm rãi nói:

"Giận?"

"Trách lần trước chị không nói với em?"

Khổng Hi Nhan mím môi không nói gì.

Trì Vãn Chiếu dựa vào cô, rất gần. Hơi thở phả lên cổ cô, có chút ngứa ngáy, Khổng Hi Nhan suy nghĩ một chút nói:

"Không có."

"Em không có giận."

"Em có thể hiểu chị."

Cũng giống như cô cũng có chuyện không muốn nói tới.

Trì Vãn Chiếu vẫn ôm lấy cô, tay vẫn nắm tay cô, pháo hoa trước mắt sắp cháy xong, chỉ lưu lại một luồng khói thuốc. Cách đó không xa, Trì Huyên giống như đứa trẻ cầm pháo hoa nhún nhảy cực kỳ vui vẻ.


Trì Vãn Chiếu thu hồi tầm mắt, giọng nhàn nhạt:

"Hiểu..."

"Hi Nhan, chị đã nói rồi, hiểu và không ngại là hai chuyện khác nhau."

Khổng Hi Nhan nghẹn họng:

"Em không có để ý..."

"Thật sự không ngại?"

"Cũng không muốn biết vì sao chị không nói cho em biết?"

Khổng Hi Nhan trầm mặc một lúc, rũ mắt xuống.

Trì Vãn Chiếu mỉm cười:

"Đi, chị dẫn em đến một nơi."

Cô kéo tay Khổng Hi Nhan chuẩn bị rời đi, phía sau Trì Huyên gọi:

"Chị hai, hai người đi đâu?"

Trì Huyên còn muốn đi theo, Vương Hải Ninh kéo cổ tay Trì Huyên lại, Trì Huyên quay đầu nhíu mày, bỏ tay Vương Hải Ninh ra.

"Cô làm gì đó?!"

Vương Hải Ninh thản nhiên:

"Cô không phát hiện chuyện gì sao? "

Vẻ mặt Trì Huyên kinh ngạc:

"Chuyện gì?"

Vương Hải Ninh:

"EQ của cô thấp đến đáng sợ."

*EQ là viết tắt tiếng anh của Emotional Quotient, được hiểu theo nghĩa là khả năng xác định, kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân và người xung quanh. Vì vậy EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.

Trì Huyên: ...

Vương Hải Ninh thấy người kia còn đứng đó sững sờ, cô vẫy vẫy tay:

"Lại đây. "

Trì Huyên không cam tâm tình nguyện đi tới.

Vương Hải Ninh nhét một cây pháo vào tay Trì Huyên:

"Bạn nhỏ, đốt pháo đi."

Trì Huyên chép miệng, lẩm bẩm:

"Cô mới là bạn nhỏ...."

Vương Hải Ninh không để ý tới Trì Huyên, cô quay đầu nhìn về phía tầng trệt cách đó không xa, nhìn thấy hành lang vốn dĩ tối đen có đèn sáng lên, cô nhếch môi, thu hồi ánh mắt.

Khổng Hi Nhan bị Trì Vãn Chiếu dẫn đi thẳng lên tầng trệt, cũng không phải nhà cô, mà là theo hướng ngược lại.

Bàn tay của cô bị Trì Vãn Chiếu nắm, cô ngẩng đầu lên hỏi:

"Chúng ta đi đâu?"

Trì Vãn Chiếu chỉ nói cũng không quay đầu lại:

"Đến nơi em sẽ biết."

Khổng Hi Nhan chỉ đành cẩn thận đi theo phía sau Trì Vãn Chiếu hướng về phía trước.

Căn nhà này rõ ràng rất ít người ở, một tầng chỉ có ba bốn căn phòng, ánh sáng từ khe cửa chiếu ra, còn có cả tiếng người nói chuyện, giọng rất lớn. Hành đường được quét dọn sạch sẽ, có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Dưới lầu, đặt pháo hoa đủ loại màu sắc, Khổng Hi Nhan ngẩng đầu nhìn Trì Vãn Chiếu ở mặt trước mặt, dáng người ngay cả đi bộ cũng thẳng tắp, cô nhịn không được nắm chặt tay.


Không lâu sau, hai người đứng ở cửa tầng năm.

Khổng Hi Nhan nhìn thấy Trì Vãn Chiếu lấy ra một chiếc chìa khóa từ dưới chậu hoa, chậu hoa rất cũ kỹ, hoa trong chậu đã sớm chết khô.

"Vào đi."

Trì Vãn Chiếu mở cửa nhìn về phía Khổng Hi Nhan.

Bên trong rất tối, nơi này đã ba năm không có người ở, để trống ba năm, đã sớm bị cúp điện cắt nước, Trì Vãn Chiếu dùng điện thoại mở đèn pin chiếu sáng căn nhà.

Khổng Hi Nhan phát hiện bài trí nơi này rất quen thuộc.

Trước đây cô đã tới rất nhiều lần, tuy rằng nói là ăn chực, nhưng mỗi lần qua cô đều mang theo chút trái cây tới, lúc sau nghe nói người thân của bà lão trở về, cô cũng yên tâm không tới nữa.

Không ngờ mấy tháng sau, ba cô nói cho cô biết, bà đã đi rồi.

Cô còn nhớ rõ ngày bà ra đi cô chạy đến cửa đứng rất lâu, khi đó bên trong cửa còn có tiếng động, sau khi nghe thấy cô liền vội vàng hoảng hốt bỏ chạy.

Biết đâu...

Khi đó, Trì Vãn Chiếu đang đứng ở bên trong.

Trì Vãn Chiếu sau khi vào cửa vẫn luôn nắm tay cô, dẫn cô vào một căn phòng, Trì Vãn Chiếu đẩy cánh cửa sổ bụi đã phủ rất lâu, trong bóng tối, hít thở bụi bậm phả vào mặt, Khổng Hi Nhan hắt hơi mấy lần.

Sau khi mở cửa sổ, căn phòng dường như sáng lên một chút, Trì Vãn Chiếu đặt điện thoại lên trên tủ, sau đó cúi người xuống lấy ra mấy quyển sách thật dày từ trong ngăn tủ.

Khổng Hi Nhan cảm thấy khó hiểu hỏi:

"Chị đang làm gì?"

Trì Vãn Chiếu cầm mấy quyển sách vừa lấy ra thổi thổi bụi trên bề mặt sau đó mở ra.

Lúc này Khổng Hi Nhan mới phát hiện bên trong không phải là sách, mà là (cuốn) vở dùng bìa sách bao bên ngoài, trên giấy trắng loáng thoáng nhìn thấy hình người, bởi vì căn phòng quá tối, phạm vi ánh đèn chiếu được rất hạn chế, cho nên cô cũng không nhìn thấy rõ..

Trì Vãn Chiếu ôm mấy quyển vở dày vào trong lòng, ngước mắt nói với Khổng Hi Nhan:

"Đi thôi, về nhà xem."

Khổng Hi Nhan không hiểu đầu đuôi, cứ theo Trì Vãn Chiếu đi ra ngoài.

Trực tiếp xuống lầu, Khổng Hi Nhan mới kịp phản ứng, hỏi:

"Vừa rồi chị cho em xem bức vẽ kia, người vẽ trên đó là em?"

Trì Vãn Chiếu dừng bước, lòng bàn tay đổ mồ hôi:

"Ừm."

Khổng Hi Nhan lui về phía sau một bước:

"Cho nên, chị đã sớm biết em?"

"Không đúng, chị đã sớm thích em rồi?"

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy hành động của Khổng Hi Nhan, đôi con ngươi co rút, một tay vẫn ôm mấy quyển sách dày, ngón tay siết lên vỏ ngoài, cảm giác rất cứng.

"Phải."

Khổng Hi Nhan hít một hơi:

"Là lúc đi học?"

Trì Vãn Chiếu ừ một tiếng, ngắn gọn nói về chuyện mình từng tới chăm sóc bà ngoại, Khổng Hi Nhan cụp mắt:

"Đưa mấy cuốn này cho em."

Ba bốn cuốn vở màu đen, nặng trĩu.

Khổng Hi Nhan nhận lấy từ trên tay Trì Vãn Chiếu ôm vào trong lòng, cô quay đầu nhìn về phía băng ghế dài đã bị đã bị tuyết phủ đầy ở phía bên kia:

"Đi đến đó ngồi một chút?"

Trì Vãn Chiếu:

"Được."

Sau đó, hai người quét sạch tuyết trên ghế, ngồi xuống.

Ngón tay Khổng Hi Nhan sờ lên vỏ ngoài của quyển vở, cô bảo Trì Vãn Chiếu bật đèn pha, cúi đầu mở quyển vở ra, phía trên mỗi một tờ giấy ố vàng đều là cô.

Thời điểm cô còn trẻ.

Là cô cười, đau buồn, vẻ mặt vội vàng, mặt mang theo nụ cười khẽ.

Tất cả các loại biểu cảm đều có, giống như đúc, thậm chí bên cạnh bức vẽ còn kèm theo ngày tháng.

Khổng Hi Nhan nhìn những trang giấy trước mặt lướt qua, từng bức từng bức một như cưỡi ngựa xem hoa*, những gì cô nhớ hay không nhớ đều được Trì Vãn Chiếu dùng phương thức này ghi lại.

*Ý chỉ làm đại khái, không xem xét tỉ mỉ chi tiết.

"Vì sao không nói với em?"


Khổng Hi Nhan vẫn cúi đầu, chẳng biết từ khi nào hốc mắt ửng đỏ, giọng cũng khàn đi rồi.

Trì Vãn Chiếu nghe ra người kia không thích hợp nhưng cô cũng chỉ là ngồi ngay ngắn ở một bên, tâm giống như bị bàn tay vô hình siết chặt lại, đau đến sắc mặt cô trắng bệch, thật sự khó thở.

"Chị sợ."

Cô thành thật nói:

"Phần tình cảm này quá mãnh liệt, chị sợ sẽ dọa em."

Không phải mỗi đoạn tình cảm thầm mến đều có thể đơm hoa kết trái, cũng không phải mỗi đoạn tình cảm sâu đậm đều có thể được đáp lại.

Càng thích, bạn càng cẩn thận khi đến gần người đó.

Sợ người đó sau khi biết cảm thấy áp lực quá lớn mà dần dần xa cách.

Lại sợ người đó sau khi biết, bởi vì cảm kích và cảm động lựa chọn chấp nhận tiếp tục.

Che giấu là một loại tra tấn.

Thời thời khắc khắc đều giày vò cô.

Sắc mặt Trì Vãn Chiếu trở nên nghiêm trọng, biểu tình giống như người sắp bước ra pháp trường.

Mà xử quyết thế nào, toàn bộ phải xem Khổng Hi Nhan.

Ngón tay Khổng Hi Nhan sờ lên tờ giấy ngã vàng, trên tờ giấy trắng thô ráp mọi đường nét về cô đều rất rõ ràng, thỉnh thoảng còn có vài bức vẽ cô đứng ôm con mèo vàng.

Đó là Nữ Vương...

Gió lạnh từng trận thổi qua, thổi bay những bông tuyết ở bên cạnh hai người, Khổng Hi Nhan xem xong trọn vẹn một quyển mới ngẩng đầu lên, cổ có chút mỏi, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt sáng sâu thẳm.

Cô khép quyển vở lại, nở nụ cười khẽ.

Trái tim Trì Vãn Chiếu nãy giờ bị siết chặt phút chốc được thả ra, ngay cả trên mặt cũng có huyết sắc, cô nhìn về phía Khổng Hi Nhan hỏi:

"Còn để ý không?"

Khổng Hi Nhan suy nghĩ một lúc, trả lời:

"Còn."

"Để ý chị không nói cho em biết sớm hơn."

Tâm tình Trì Vãn Chiếu tựa như tàu lượn siêu tốc, theo lời Khổng Hi Nhan lúc lên lúc xuống, cũng chỉ vì quanh năm nghiêm mặt mới làm cho người ta nhìn không ra tâm tình, Khổng Hi Nhan nói xong liếc mắt nhìn Trì Vãn Chiếu:

"Bất quá em vừa nghĩ, nếu như ngay lần đầu gặp mặt chị nói cho em biết."

"Có lẽ chúng ta sẽ không như vậy."

Vào thời điểm đó, Trì Vãn Chiếu dưới ánh nhìn của cô cũng chỉ là một người lạ.

Cô không chịu nổi sự yêu thích sâu đậm này.

Điều đó sẽ làm cho cô sợ hãi.

Sẽ làm cho cô lùi bước.

Mà không phải bây giờ, trong lòng đều là thích.

Trì Vãn Chiếu thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn sườn mặt Khổng Hi Nhan, đèn đường chiếu lên trên càng thêm phần hoàn mỹ, đường nét gương mặt này dưới ngòi bút của cô phỏng theo rất nhiều lần, bây giờ rốt cục cũng có thể dùng tay chạm vào.

Vẻ mặt vô cùng thành kính, tay chậm rãi sờ lên gò má Khổng Hi Nhan, đầu ngón tay lành lạnh, Khổng Hi Nhan nhịn không được rùng mình.

Trì Vãn Chiếu cẩn thận tiến tới, nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng hít thở của Khổng Hi Nhan:

"Lạnh quá, chúng ta hãy trở về thôi."

Trì Vãn Chiếu: ...

Khổng Hi Nhan nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, Trì Vãn Chiếu đưa tay kéo Khổng Hi Nhan lại, để người kia ngồi trên đùi mình, cô nghiêng đầu ngăn chặn lời thoát ra từ miệng Khổng Hi Nhan, trằn trọc liếm liếm, triền miên.

Trong bầu không khí đó, bịch một tiếng, những quyển vở Khổng Hi Nhan ôm trong lòng đều rơi xuống đất, nhấc lên không ít bông tuyết, bị gió thổi lên, tản ra bên cạnh hai người.

Khổng Hi Nhan chớp chớp mắt đối diện với Trì Vãn Chiếu đã nhắm mắt lại lông mi còn run lên nhè nhẹ, hai tay cô giữ mặt Trì Vãn Chiếu để cho nụ hôn này sâu thêm.

Tác giả có điểu muốn nói:

Khổng Hi Nhan: Tại sao không sớm nói cho em biết!

Trì Vãn Chiếu: Xin lỗi.

Khổng Hi Nhan: Xin lỗi gì, chị hại em không cảm nhận được cảm giác yêu sớm, chị bồi thường đi! !

Trì Vãn Chiếu: ...

Ngày hôm sau Khổng Hi Nhan quay xong, kết thúc công việc về đến nhà đã bị Trì Vãn Chiếu kéo vào phòng, trên giường đang bày ra đồng phục học sinh.

Trì Vãn Chiếu: Chị bồi thường cho em nè, mặc đi.

Khổng Hi Nhan: ...

Bình Luận (0)
Comment