Bước Tới Bên Em

Chương 81


“ Khi đó, bởi vì em luôn cự tuyệt anh ta, anh ta lại theo đuổi không tha, mọi người đều nói em giả vờ ra vẻ, nói anh ta thâm tình, anh không biết đâu, lúc đó ở trường đại học em đã trải qua rất nhiều chuyện không như ý, bạn nữ thì xa lánh, bạn nam thì châm chọc, giễu cợt ”
Từ Vi Vũ hơi khó chịu trong lòng, nhưng khuôn mặt vẫn không lộ vẻ gì khác thường, anh cúi xuống uống thêm một hớp canh gà, sau đó nhẹ nhàng hỏi:
“ Vậy sao em lại chướng mắt cậu ta? Cậu ta rất kém cỏi sao? ”
Kém cỏi tới mức theo đuổi một người con gái ba năm liền vẫn không có kết quả, đủ thấy chẳng ra sao rồi.

Cô lắc đầu:
“ Anh ta đẹp trai, giỏi giang, điều kiện rất tốt, khi đó ở trường đại học có xếp hạng bốn hotboy đẹp trai nhất trường, anh ta đứng thứ hai."
Từ Vi Vũ cười lạnh:
“ Điều kiện tốt như thế, mấy cô bé học sinh như em không phải thích vậy sao? ”
Cô nhún vai:
“ Lúc đó, em vẫn chưa tới mười tám tuổi, anh biết đó, em đi học sớm, lúc vào năm nhất đại học vẫn chưa được mười bảy tuổi, vì quan hệ của ba mẹ em, nên khi đó em rất ghét nói chuyện tình cảm với người khác ”
“ Đợi đã, ba mẹ của em? ”
Anh vẫn chưa có cơ hội hiểu biết gia đình cô, anh nghĩ thật vừa vặn, hôm nay có thể tâm sự đôi chút.

“ À, em chưa kể anh nghe sao, ba mẹ em kết hôn được bảy tám năm, sau khi chạy chữa rất nhiều bệnh viện, uống rất nhiều thuốc mới sinh ra em, nên bọn họ rất cưng chiều em, xem em như hòn ngọc quý trên tay.Có điều anh cũng biết, rất nhiều gia đình ở Trung Quốc đều trọng nam khinh nữ, chỉ có con trai mới có thể nối dõi tông đường, nhất là những nhất là những người ở thế hệ trước càng coi trọng chuyện này hơn, cho nên...!”
Cô nhún vai:
“ Sau khi ba em thành công trong sự nghiệp, liền tìm người đàn bà khác sinh con trai, sau đó bị mẹ em phát hiện, làm loạn lên đòi ly hôn, sau đó mẹ em sống chết không đồng ý.

Nhà em lúc trước rất hòa thuận, nhưng từ sau năm em mười hai tuổi thì tan nát hết, ba em không về nhà, sống luôn bên ngoài với người đàn bà đó, mỗi ngày mẹ em đều cãi lộn ầm ĩ với ông, còn đi đến công ty náo loạn, ba em có nhiều tiền, nên vô cùng sĩ diện, mấy năm nay mở rất nhiều nhà xưởng, sau đó mẹ em càng náo loạn, ông lại càng muốn ly hôn.


Thấy anh nghiêm túc lắng nghe,cô nói tiếp:
“ Sau này, em mới khuyên mẹ, nói bà nên ly hôn đi, cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy cũng đâu còn ý nghĩa gì.

Đáng tiếc, mẹ em không nghe, còn mắng em “ ăn cây táo, rào cây sung, khi đó ông bà ngoại em lần lượt qua đời, tính tình mẹ em càng gay gắt hơn, ai khuyên cũng không nghe, năm đó em thi tốt nghiệp trung học, dựa theo thành tích bình thường chắc chắn có thể đậu vào trường đại học tốt nhất, nhưng giai đoạn đó là thời điểm ba mẹ em cãi nhau kinh khủng nhất, mẹ em còn tìm bảy tám người đến nhà người đàn bà kia đập phá, làm cho đứa bé trai kia sợ quá té một cái đập đầu chảy rất nhiều máu, lúc em nhận được tin lập tức chạy qua, cả một mớ hỗn độn, ba em với mẹ em đang đánh nhau, em đương nhiên giúp mẹ, cũng nhào vô đánh lại, sau đó nếu không phải ông nội và chú út của em tới kịp, thì có lẽ ba em sẽ đánh luôn cả em.

Hai ngày sau chính là ngày thi tốt nghiệp trung học, sau đó em thi kết quả không tốt, nên đến Vũ Lăng học đại học.



“ Em học đại học bốn năm, trừ lễ mừng năm mới, bình thường cũng không về nhà, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không có ý định trở về.

Nhưng khi đó sức khỏe bà nội em rất yếu, người trong nhà gọi điện thoại thúc giục trở về gấp, em liền trở về.

Sau đó không lâu bà nội em qua đời, mẹ em lại bị phát hiện ra ung thư giai đoạn cuối, khoảng thời gian đó mới là giai đoạn khó khăn nhất, ba em căn bản không hề tới bệnh viện, chỉ biết chi tiền ra, thần kinh của mẹ em không ổn định, náo loạn rất dữ dội, lúc đó em cảm thấy có lẽ mình cũng sắp chết rồi.

Mẹ em mãi cho đến khi sắp đi hết đời người mới cẩn thận suy nghĩ, khi đó bà rất gầy, không thể nói chuyện rõ ràng được nữa, chỉ kéo tay em, nói đã để lại cho em bao nhiêu tiền, muốn cho cuộc sống sau này của em được tốt đẹp, sống vui vẻ, đừng đi theo con đường cũ của bà, còn nói sau này em sống ở đâu thì đem bà chôn cất ở đó, bà lo lắng cho em, muốn luôn được nhìn thấy em.

Đợi sau khi mẹ em qua đời, ba em liền vội vã kết hôn, cưới người đàn bà kia vào cửa, khi đó em rất tức giận, bởi vì mẹ em vừa qua đời, chưa bao lâu ông đã tái hôn, thật không phải người mà.

Em cãi nhau với ông một trận rất lớn, nhưng mà ông nội em, các cô chú em, trước kia rất thương em, tất cả đều rất gần gũi đứng về phía mẹ con em, nhưng lúc đó lại không đứng về phía em nữa, trái lại bọn họ còn khuyên em, nói em nên nghe lời ba, lúc đó em thật sự giận điên lên, trong cơn tức giận liền ôm theo tro cốt của mẹ trở lại Vũ Lăng ”

Mặc dù mọi việc đã trôi theo thời gian, nhưng bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy rất đau lòng, Lâm Hi rưng rưng nước mắt.

Từ Vi Vũ không uống canh gà nữa, anh đưa tay bế cô đặt lên đùi, ôm vai cô rồi hôn lên khóe miệng:
“ Ngoan, đừng buồn nữa, đã qua hết."
Thật ra anh đã thấy rất nhiều chuyện như vậy, nếu hỏi anh có cảm giác gì, thực sự không có, bởi vì đã thấy quá nhiều nên đã chết lặng.

Nhưng nhìn thấy cô bé con đáng thương, giọng nói nghẹn ngào, anh thật sự rất đau lòng, dáng vẻ yếu ớt như vậy, bình thường lúc nào cũng vui tươi hớn hở, thì ra đã phải trải qua một quá khứ đau lòng đến thế.

Mặc dù rất đau lòng, nhưng về cái tay Trần Tầm kia, anh vẫn muốn hỏi cho rõ ràng, dĩ nhiên, giọng nói đã xuống tông dễ nghe hơn rất nhiều, chứ không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa.

“ Hi Hi, bởi vì ba mẹ em, nên em mới không chấp nhận Trần Tầm sao? ”
Giọng nói hết sức dịu dàng như đang dỗ dành đứa trẻ.

Cô hé miệng:
“ Cũng không phải hoàn toàn như vậy, anh biết đó, lúc đó em còn nhỏ, Trần Tầm phương diện nào cũng không tệ, còn đối với em rất tốt, đã sớm vượt qua người con hiếu thảo trong ‘ nhị thập tứ hiếu ’ rồi, chuyện gì cũng nghĩ cho em trước, lúc đó anh ta khiến em có cảm giác thật sự tin cậy, thời gian dài, chắc chắn cũng sẽ động tâm.
Nhưng, năm thứ ba đại học, có một buổi tối em nhận được điện thoại của Tô Thụy, à, Tô Thụy là bạn đại học của em, em và cô ta ở cùng phòng ký túc xá, từ năm nhất cô ta đã bắt đầu theo đuổi Trần Tầm rồi, nhưng không được.



Giải thích xong, sau đó tiếp tục nói:
“ Đêm đó, Tô Thụy nói có việc muốn nói với em, cô ta có thuê phòng ở bên ngoài trường học, lúc đó em cũng không nghĩ nhiều, liền chạy tới, lúc đến nơi, cửa phòng không có đóng, sau đó em nhìn thấy Trần Tầm và Tô Thụy ở phòng khách luật động ra vào, khiến em ghê tởm muốn chết.


Được rồi, tuy rằng nghe thấy Tô Thụy kia tính kế bé con nhà anh, khiến người ta rất khó chịu, nhưng...!khụ, kỳ thực trong lòng anh có chút cảm kích người phụ nữ kia, nếu không phải cô ta, có lẽ hiện tại không đến lượt anh có được bé con.
“ Vậy sau đó Trần Tầm và Tô Thụy qua lại với nhau sao? ”
“ Không có, hai người bọn họ đều ra vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, Trần Tầm vẫn tiếp tục theo đuổi em, Tô Thụy vẫn căm ghét em như trước, nhưng chuyện đêm đó, Tô Thụy cũng không tìm em đề cập tới nữa, chuyện này em cũng không nói ai biết, sau đó tốt nghiệp đại học, Trần Tầm liền xuất ngoại.

Nhưng mà, ai ngờ mới ba năm anh ta đã trở lại rồi, sau đó, một thời gian trước đây tình cờ gặp lại, chỉ có điều bây giờ anh ta quả thật qua lại với Tô Thụy ”
“ Vừa rồi em nói hôm nay cậu ta dẫn Tô Thụy đến cửa hàng hoa tìm em sao? ”
“ Dạ, nhưng em đã tránh đi, điện thoại cũng không nghe, phiền chết hai người đó, đúng là có bệnh mà ”
Anh vỗ vỗ đầu cô, đôi mắt lam đậm hơi nheo lại, tia sáng trong mắt lóe lên, không biết đã nảy ra ý nghĩ xấu xa gì rồi..

Bình Luận (0)
Comment