Khi Lê Thanh Mộng nghe thấy Khang Vu Thụ nói trình độ tặng quà của mình quá kém, cô thật sự đã không phục. Nhưng xét về khía cạnh nào đó, anh nói cũng chẳng sai.
Đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho đàn ông, xuất phát điểm là mang đồ mình thích cho người khác, đánh cược rằng đối phương cũng sẽ thích. Nhưng tỉ lệ của việc này chỉ là một phần hai. Cô đã cược thua, Khang Vu Thụ không hề thích sầu riêng.
Vậy cô lại tặng tiếp, cô không tin mình sẽ thất bại lần nữa. Huống hồ giờ cô vẫn còn giữ tiền của anh, anh lại giúp cô lần hai, theo lý mà nói cô nên bày tỏ sự cảm ơn lần nữa.
Lê thanh Mộng nhìn mặt biển tăm tối, đèn hành trình trên các con tàu thoáng qua khiến cô nhớ về chuyến xe đêm tối đó của hai người, trên con đường mịt mù cũng sáng bừng lên hai ngọn đèn.
Xe chở hàng…
Cô nhớ về những gì mình nhìn thấy trong xe, bỗng chốc nghĩ tới vỏ lon Coca đấy.
Có rồi!
Cô nhảy xuống thuyền, lái xe điện tới chợ đêm, chọn một chiếc cốc màu trắng sữa ở gian hàng nào đó.
Sau khi mang cốc về, cô lại thấy nó quá đơn điệu. Cô nhìn chằm chằm chiếc cốc, gõ đầu, thêm chi tiết độc nhất vô nhị vào nữa không phải ổn rồi sao?
Thế là nửa đêm cô lại mang đồ vẽ ra, thiết kế một bức tranh lên mặt cốc. Sau khi hoàn thành đã quá nửa đêm. Quá trình vẽ rất nhanh, chỉ mất mấy phút, thứ tốn thời gian nhất là nghĩ xem nên vẽ gì.
Tranh ngập tràn hơi thở nghệ thuật? Tranh hiện thực? Tranh cool ngầu?
Cuối cùng Lê Thanh Mộng quay đầu, chợt nhìn thấy tờ báo cầu vồng anh tặng cho cô, cô nhấc cọ lên, vẽ một cầu vồng vào cốc.
Cô sẽ dùng cách khác để tặng lại cho anh thứ anh đã từng tặng mình.
***
Lê Thanh Mộng khá hài lòng với món quà thứ hai này của mình. Nhưng cô lại nhận được một dấu hỏi chấm tới từ Wechat của Khang Vu Thụ.
Cô nhíu mày, cũng gửi lại một dấu hỏi chấm.
Khang Vu Thụ gửi voice chat: “Cốc là cô tặng hả?”
“Đúng vậy.”
“Không phải nói không cần tặng nữa rồi sao?”
Khi nghe tin nhắn này, trái tim cô đã chìm dần xuống, khác hoàn toàn so với sự kỳ vọng ban đầu.
Lê Thanh Mộng mím môi, đánh một dòng chữ vào khung chat: “Vậy thì trả lại cho tôi.”, nhưng sau đó cô cứ xóa đi đánh lại mãi.
Khang Vu Thụ nhìn chằm chằm trạng thái đối phương đang nhập trên điện thoại, mãi vẫn không nhận được tin nhắn mới, anh bất giác cong môi.
Cuối cùng cô gửi: “Đây không phải quà, đây chỉ là hiện thân của tiền lãi số tiền tôi vay anh thôi.”
Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng ra gương mặt đen sì của cô. Khang Vu Thụ cười thành tiếng, miệng sắp to bằng đầu tới nơi. Khi anh còn chưa nhận ra phản ứng này của mình, anh đã gửi một voice chat cho cô.
Lê Thanh Mộng nhìn voice chat đó, rất không muốn ấn nghe, nhưng ngón tay vẫn ngoan ngoãn ấn mở.
Tiếng cười của Khang Vu Thụ vọng lại bên tai cô: “Hiện thân của tiền lãi? Vậy thì không đủ đâu.”
“Vậy thế nào mới đủ?”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Anh gửi một địa chỉ: “Tám giờ tối, nếu rảnh cô tới đây.”
***
Địa chỉ Khang Vu Thụ gửi ở trấn Đông Nghiệp, nơi đó tụ tập vô số KTV, quán rượu, còn có cả sàn nhảy. Ngoại trừ chợ đêm và các hàng quán ra, đây chính là nơi náo nhiệt nhất về đêm ở Nam Đài.
Lê Thanh Mộng không biết anh hẹn cô tới đó làm gì, dưới sự đốc thúc của cơn tò mò, cô đã tới dưới cổng chào trấn Đông Nghiệp như đã hẹn.
Mặc dù cô đã tới Nam Đài mấy tháng, nhưng đây là lần đầu tiên cô tới trấn Đông Nghiệp.
Bình thường cô chỉ quanh quẩn giữa bệnh viện, tòa nhà mình ở và tiệm nail, về sau thì có thêm tàu ngầm.
Tụ điểm ăn chơi như trấn Đông Nghiệp đã cách ly khỏi thế giới của cô từ lâu. Khi cô tới dưới cổng chào đã quá giờ hẹn mười lăm phút.
Sau khi tan làm, cô lập tức tới bệnh viện, trong thời gian hạn hẹp lại chạy về nhà một chuyến, thay quần áo dính đầy bụi và mồ hôi ra, chọn mãi mới được một bộ ra hồn trong tủ, cuối cùng trang điểm thêm đôi chút.
Không chỉ vậy, trước khi ra ngoài cô còn chần chừ một lúc. Cô quan sát cách ăn mặc của mình trong gương, áo sơ mi tay dơi hở vai, quần bò cạp cao, giày cao gót đế mảnh, khuyên tai to hình tròn. Cô còn muốn thay bộ khác, nhưng giơ tay lên hồi lâu lại dừng lại.
Cô tự nói với mình, không phải vì đi gặp Khang Vu Thụ mà cô mới ăn mặc như vậy, lý do là vì nơi cô tới chính là trấn Đông Nghiệp.
Lần trước tới lễ hội bia cô ăn mặc rất xuề xòa, lần này phải mặc cho đàng hoàng. Đúng, chỉ vì vậy thôi.
Cô khoác túi lên, sau đó mới yên tâm rời khỏi nhà.
Khang Vy Thụ đứng trước cổng chào, thấy Lê Thanh Mộng đi giày cao gót tới, đứng trước mặt anh, mắt anh lóe lên: “Tôi còn tưởng cô không tới.”
Lê Thanh Mộng vén tóc: “Có thể giảm bớt tiền lãi, tội gì tôi không tới?”
Khang Vu Thụ nhún vai: “Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Nhảy với tôi một bài.”
“Anh coi tôi là gái mua vui* cho anh à?” Lê Thanh Mộng dừng bước: “Tôi còn tưởng anh mua đồ gì muốn tôi trả tiền cho cơ.”
*Từ gốc có ý chỉ người ăn cùng, chơi cùng, uống cùng cho quan lại, hiện nay còn chỉ nữ nhân viên phục vụ việc ăn, uống, hát hò, thậm chí là ngủ cùng trong quán bar.“Giờ tôi cũng chẳng thiếu gì.” Anh đút tay vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã: “Hơn nữa trả tiền mua vui không phải trả tiền sao?”
“Vậy tôi đưa tiền cho anh, anh tự đi.”
“Niềm vui khi nhảy một mình không thể gọi là vui được, ít nhất cũng phải có mọi người ở bên.”
Lê Thanh Mộng nhíu mày: “Đó là chuyện của anh, tôi không đi tới mấy nơi chướng khí mù mịt thế.”
Khang Vu Thụ cũng nhíu mày: “Cô còn chưa cả tới đó, sao đã nói sàn nhảy của người ta thành nơi chướng khí mù mịt? Cái này gọi là phiến diện.”
Lê Thanh Mộng còn muốn cãi lại nhưng lại thấy mình không thể nào phản bác được.
“Cô đi tới chỗ rẽ đi, cô qua đó xem đã rồi kết luận.” Anh lại dùng giọng điệu này, dường như biết chắc cô sẽ không ghét nó.
Lê Thanh Mộng đi tới chỗ rẽ nhìn, muốn tìm ra bằng chứng bảo vệ quan điểm của mình.
Sàn nhảy trong lời Khang Vu Thụ nói khá im ắng trên con đường này, ở cửa không tụ tập nam nữ, trên biển hiệu chỉ gắn đèn led với bốn chữ Sàn nhảy Bảo Mộng, đã thế còn hỏng hơn một nửa, chỉ còn mỗi chữ Mộng vẫn sáng.
Khang Vu Thụ chỉ ra phía sau: “Thật ra đây là một sàn nhảy kiểu cũ, phân rõ loại hình hoạt động sàn sáng, sàn trưa và sàn tối, vậy nên thường buổi trưa là náo nhiệt nhất, buổi tối hầu như chẳng có ai.”
Lê Thanh Mộng nghi hoặc: “Gu của anh là thiên hướng xưa cũ hả?”
Anh bật cười: “Tôi thường tới đây với ông lão trong nhà, ông thích tới đây tìm “bạn gái”, kết quả tới ngày hôm sau đã quên cả tên người ta rồi.”
“Ồ.” Lê Thanh Mộng hiểu ra: “Khang Gia Niên có kể với tôi rồi, là ông nội anh nhỉ?”
“Nó đúng là cái gì cũng nói với cô.” Khang Vu Thụ gật đầu, đẩy vào lưng cô một cái: “Vào trong xem.”
Cô bị đẩy vào trong sàn nhảy Bảo Mộng, sảnh trước là hành lang tăm tối, trên bức tường làm bằng gỗ sơn đỏ rượu có treo những tờ áp phích về điệu nhảy Tango vào những năm 90.
Cuối hành lang dài là rèm nhung đỏ đang rủ xuống, che chắn kín đáo.
Khang Vu Thụ đi phía sau cô, lười nhác nói: “Sau rèm chính là sàn nhảy.”
“Kết cấu kỳ lạ quá.”
Cũng không hẳn là kỳ lạ, mà là lạc hậu.
Khang Vu Thụ giải đáp nghi hoặc của cô: “Bởi vì trước đây nơi này là một nhà hát nhỏ, nhưng không có ai tới, vậy nên đã đổi sang sàn nhảy.”
Lê Thanh Mộng tới trước rèm, loáng thoáng nghe thấy nhạc Vàng thịnh hành vào thế kỷ trước ở bên trong.
Đã tới đây rồi… Cô đưa tay vén rèm ra, lập tức nhìn thấy sàn nhảy mờ ảo.
Sàn nhảy không lớn lắm, cũng không ồn ào. Trên trần nhà có lắp mấy cái đèn đổi màu, nhưng màu của đèn không quá bắt mắt, lúc đỏ lúc xanh, từng ánh đèn chiếu xuống vài đôi nam nữ bên dưới.
Khi nhìn rõ mọi thứ cô mới thấy những người này quả nhiên đều đã khá lớn tuổi. Người đàn ông trung niên mặc áo polo đang mặn nồng ôm lấy người phụ nữ trung niên quý phái nhảy, còn có vài người đã nhảy mệt, đứng bên ngoài sàn nhảy, liên tục lắc lư đầu.
Người trẻ tuổi nhất chính là hai người họ đang đứng ở cửa.
Lê Thanh Mộng tò mò nhìn thêm mấy cái, sau đó đã bị Khang Vu Thụ kéo vào.
“Muốn xem thì vào xem.” Anh cười như không cười, kéo ghế dài ra, ấn cô ngồi xuống. Khi chỉ có hai người, anh móc một điếu thuốc ra, hỏi: “Tôi có thể hút thuốc không?”
Lê Thanh Mộng không phát biểu gì, anh cứ thế châm lửa.
Bài hát đã chuyển sang bài tiếp theo, Lê Thanh Mộng nói: “Anh không lên nhảy sao?”
Khang Vu Thụ lắc đầu: “Vẫn chưa tới lúc.”
“Lúc gì?”
Anh nhàn nhã gẩy tàn thuốc, cố tình tỏ ra thần bí.
Lê Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn anh, dường như đang ép anh phải trả lời ngay. Anh cũng nghiêng mặt nhìn thẳng vào cô, cười: “Vội gì chứ, bây giờ nói với cô, không phải cô bỏ đi ngay à?”
Khói thuốc mỏng manh tan dần, ánh đèn màu đỏ thoáng qua nửa gương mặt anh, khiến bên đó như đang bốc cháy, ánh lửa bập bùng trong mắt Lê Thanh Mộng.
Cô hoảng loạn nhìn sang chỗ khác, chớp mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đốm lửa đang bùng cháy trong tâm hồn.
Khang Vu Thụ đưa tay ra, búng một cái trước mặt cô: “Uống rượu không?”
“Tùy anh.” Dòng suy tư của cô vẫn dừng lại ở giây trước.
Khang Vu Thụ đứng dậy, lấy một tá bia trong tủ lạnh. Lê Thanh Mộng kinh ngạc: “Uống hết được không?”
“Dù sao cũng là cô trả tiền.”
Đọc Full Tại truyenggg.com
Lê Thanh Mộng chủ động đưa tay ra lấy bia, vì để không lãng phí số tiền bia này.
Khi một chai bia đã thấy đáy, cô lau miệng, nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi rồi.”
“Tôi còn chưa nhảy mà.”
“Ai kêu anh không nhảy?”
“Còn chưa tới lúc.”
“Vậy nên rốt cuộc là lúc nào?”
“Chín giờ sàn nhảy sẽ đóng cửa, còn nửa tiếng nữa, cô sắp biết rồi.” Anh vẫn không nói ra, nhưng phải nói rằng chiêu này đã thành công thôi thúc sự tò mò của cô.
Dù sao cũng chỉ còn nửa tiếng nữa, cô ngồi xuống ghế, mở một chai bia mới. Khang Vu Thụ cũng không nhịn được, hút thêm một điếu thuốc.
Về sau hai người không nói gì, im lặng uống bia, ngắm nhìn từng nhóm người đi vào sàn nhảy, ai cũng nhảy nhiệt huyết như cánh bướm tung bay, cuối cùng họ đã nhảy mệt, sàn nhảy cũng vắng dần, chỉ còn ánh đèn xanh đỏ quay tròn trên trần nhà.
Lê Thanh Mộng thầm đoán, có phải anh nhảy tệ quá, ngại thể hiện trước mặt mọi người nên mới giả vờ nói vậy, đợi tới cuối mới đi lên không?
Còn mười phút nữa là tới giờ Khang Vu Thụ nói, cuối cùng anh đã đứng dậy.
Cô tưởng anh sẽ lên sàn nhảy, nào ngờ anh chỉ đi vệ sinh. Có lẽ vì uống nhiều quá nên bước đi của anh cũng hơi lảo đảo.
Dù sao ngoại trừ hai chai trên bàn là do cô uống ra, số còn lại đều do Khang Vu Thụ giải quyết.
Nhưng anh đi vào nhà vệ sinh không phải đi vệ sinh mà ngậm điếu thuốc còn chưa hút xong, chỉnh lại cổ áo qua tấm gương mờ, vuốt phẳng lại những chỗ bị nhăn.
Nghe thấy bài nhạc cuối cùng trong sàn nhảy đã đi tới hồi kết, Khang Vu Thụ thầm nói, tới rồi.
***
Lê Thanh Mộng thấy nhạc đã dần tắt, người vẫn chưa ra, trong lòng không khỏi nghĩ, có phải uống say quá ngã trong nhà vệ sinh rồi không?
Sau đó, tiếng nhạc đã tắt hẳn, đèn trong sàn nhảy cũng dừng.
Đóng cửa rồi sao?
Nơi này qua loa quá, còn chưa xác nhận xem khách hàng rời đi chưa đã tắt hết đèn rồi.
Cô sững sờ tại chỗ, lấy điện thoại ra gọi cho Khang Vu Thụ. Tiếng rung bên cạnh vang lên, anh không cầm theo điện thoại.
Hết cách, cô đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, định đứng ở cửa gọi thử xem. Nhưng đi được một nửa, trên sàn nhảy trống đột nhiên lại vang lên tiếng nhạc.
Tiếng trống vang lên không dứt, Lê Thanh Mộng nhìn xung quanh, vẫn không bật lại đèn, nhưng nhạc vẫn đang chạy.
“Đây là thói quen truyền thống của sàn nhảy Bảo Mộng.” Giọng Khang Vu Thụ vang lên phía sau cô: “Mỗi ngày sau khi đóng cửa, sàn nhảy sẽ mở một bài nhạc trong bóng tối, nhảy hết bài trong đêm tối này thì về nhà.”
Hôm nay rất ít người đợi được tới cuối cùng, nhưng thói quen này vẫn được duy trì, y như sàn nhảy cũ kĩ này vậy.
Lê Thanh Mộng sợ tới vỗ ngực, lập tức quay người lại, bóng dáng Khang Vu Thụ đập vào mắt cô.
“Vậy nên lúc mà anh nói là đợi cái này sao?”
“Đúng vậy.” Anh kéo cánh tay cô: “Có hứng nhảy với tôi không? Dù sao cô cũng tới rồi.”
Lê Thanh Mộng lắc đầu: “Tôi không thèm.”
“Không còn ai nữa cả, hơn nữa cũng chẳng nhìn thấy gì, cô không cần sợ mất mặt.”
“Rõ ràng là anh sợ mất mặt ấy! Nếu không sao phải đợi tới giờ mới nhảy.”
“Vậy cô càng không phải sợ mất mặt, nghe cô nói vậy thì chắc cô tự tin về tài nhảy của mình lắm nhỉ?”
“Tóm lại tôi không nhảy.”
Khang Vu Thụ khẽ cười: “Sao cô còn không bằng cả ông tôi thế.”
Lê Thanh Mộng không còn gì để nói.
Khang Vu Thụ không khuyên nữa, buông tay ra, tự mình đi lên sàn nhảy.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của anh trong bóng tối, một bước, hai bước, tới bước thứ ba, anh đột nhiên quay lại nắm lấy tay cô, kéo cô vào sàn nhảy.
“Này.” Cô thẹn quá hóa giận hét lên, nhưng đã bị tiếng nhạc lấn át.
Khang Vu Thụ cười đắc ý, cà lơ phất phơ nói: “Một mình tôi nhảy trông đần lắm.”
Lê Thanh Mộng bất lực đẩy anh ra: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới, anh đừng kéo tôi nữa.”
Cô hoảng loạn đẩy tay anh ra, lùi về sau một bước.
Khang Vu Thụ nói ok rồi buông tay ra, cơ thể lắc lư theo tiếng nhạc.
Bài hát trong sàn nhảy Bảo Mộng không quá xập xình, chủ yếu là nhạc Vàng và nhạc nhẹ, bài hát cuối cùng là bài Lê Thanh Mộng chưa từng nghe.
Một giọng nữ khẽ ngân nga: “Có một bóng hình xuyên qua lồ ng ngực tôi, cứ đến rồi đi. Muốn đưa tay nắm chặt lấy nhưng sao lại không với được…”
Cô nhìn chằm chằm mặt đất tăm tối, hai tay ôm lấy ngực, không biết nên nhảy từ đâu.
“Sao cô cứ ngây ra đó thế?” Khang Vu Thụ tới gần, nắm lấy tay cô, nhấc nó lên một độ cao nhất định.
“Anh cứ nhảy của anh đi, để ý tới tôi làm gì.” Lê Thanh Mộng mất mặt muốn rút tay về nhưng Khang Vu Thụ lại không cho cô cơ hội.
Anh nói: “Cô như vậy không được đâu, tôi dạy cô nhảy.” Nói rồi tay anh chạm lên vai cô, để cô nhảy theo tiết tấu của mình.
Lê Thanh Mộng cảm thấy anh uống nhiều rồi. Bởi vì động tác này khiến hai người dính sát vào nhau, không kém gì mấy đôi khiêu vũ trên sàn nhảy vừa nãy.
Nhưng Khang Vu Thụ lại như không phát giác ra điểm gì bất thường, cả người còn gần như dựa hết lên người cô.
Mùi rượu và mùi thuốc lá luồn vào khoang mũi, lòng bàn tay cô đầm đìa mồ hôi, khả năng ngôn ngữ đột nhiên không hoạt động, cô cố gắng nặn ra hai chữ: “Nặng quá.”
Khang Vu Thụ thấp giọng: “Tôi đi không vững lắm, sao cô cứ lảo đảo mãi thế.”
Quả nhiên anh đã uống nhiều.
Cô lắp bắp tranh cãi với con ma men này: “Là anh đang lảo đảo ấy, không phải tôi.”
Thời tiết đang vào độ giao mùa xuân hè, sàn nhảy không có quạt gió, không có cửa sổ khiến Lê Thanh Mộng đầm đìa mồ hôi. Cô chống vào lồ ng ngực anh, vẫn có chút phản kháng.
Ở phần sau của bài hát chỉ lặp lại hai câu, rất thích hợp để nhảy, cũng khiến người ta quên dần đi ranh giới của thời gian, dường như họ đang bị nhốt trong vòng tuần hoàn của hố đen thời gian. Sàn nhảy Bảo Mộng đã tắt đèn trở thành vũ trụ vô biên vô tận, hai vì sao nhỏ bé vì lực hút nào đó mà không ngừng xoay chuyển, tiếng giày cao gót và tiếng giày vang lên, không hẹn mà hòa làm một với nhịp đập của trái tim.
Sau vô số lần tới rồi đi, Khang Vu Thụ như bị thôi miên, anh cúi người xuống, đầu cũng rủ xuống, cằm dưới lắc lư, cuối cùng như một cơn gió đậu xuống cổ cô.
Khoảnh khắc đầu anh hạ xuống, cổ và da đầu cô tê rần, ngón tay đẩy góc áo anh khựng lại, trở nên vô lực.
Thật ra cô không còn đẩy anh nữa mà đã chuyển sang nắm chặt, không để bản thân rơi xuống bờ vực nguy hiểm.
Sống mũi cao thẳng của anh như vô tình du ngoạn trên làn da dính mồ hôi của cô, nhẹ nhàng hút lấy hơi thở của cô.
Về sau anh như người mộng du, khẽ hỏi mùi gì mà thơm thế.