Biên tập:
Yangmimi912 Nam Phong về sau cũng phát hiện lương tâm của mình, mời Đinh Tiểu Tiểu ăn một bữa tiệc lớn.
Không chỉ có mình Đinh Tiểu Tiểu, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng được thả ra, bốn người cùng nhau ăn cơm.
Lục Sênh vẫn như mọi ngày, vẫn luôn yêu thích món xôi xoài. Cô gọi một phần ăn, lúc trở về còn gọi thêm một phần đem về cho Hứa Manh Manh nếm thử.
Nam Phong cười nói: "Em cùng bạn cùng phòng của em có vẻ chung đụng rất tốt?"
"Đúng vậy", Lục Sênh thẹn thùng gật đầu: "Cô ấy rất tốt".
Nam Phong cảm thấy tiểu cô nương nhà hắn thật đúng là một tiểu cô nương ngốc nghếch ấm áp, mới kết bạn vài ngày cô liền đem cho người ta đồ ăn ngon.
Đinh Tiểu Tiểu hỏi Từ Tri Diêu: "Diêu Diêu, cậu không đem đồ ăn cho bạn cùng phòng à?"
Đối với vấn đề xưng hô, Từ Tri Diêu cũng không chống cự nữa. Cậu đáp: "Nếu không thì tôi mang cho họ ít rượu cũng được ".
Đội tuyển tỉnh cũng không cấm bọn họ uống rượu, nhưng không cho phép họ uống say gây chuyện. Rượu là thứ đồ uống có sức hút, đối với huấn luyện viên cũng có bất lợi cho nên vận động viên vì suy tính cho nghề nghiệp của mình cũng không dám uống nhiều rượu. Cũng có vài huấn luyện viên hạn chế vận động viên của mình, muốn uống rượu nhất định phải trải qua phê chuẩn.
Tất nhiên, mặc kệ có bao nhiêu hạn chế, là đàn ông cũng phải uống chút rượu.
Ăn cơm xong, Lục Sênh, Từ Tri Diêu, Đinh Tiểu Tiểu, ba người trở về Tỉnh đội.
Nam Phong đưa bọn họ vào xe taxi, mắt nhìn xe taxi rời đi dưới ánh đèn đường.
Anh đứng đó ngẩn người một lát. Bóng đêm mê mang, trước mặt ngựa xe như nước tựa hồ hết sức yên tĩnh. Anh ở trong đêm đông gió lạnh lại cảm thấy có chút cô đơn.
Đinh Tiểu Tiểu ở Tỉnh đội chức vụ là bác sĩ vận động viên. Công việc của cô bao gồm việc xem bệnh kê đơn kê thuốc cho vận động viên, thường giống như hộ lí. Cô là một người chuyên nghiệp nhưng cho tới bây giờ vẫn không phải là người thích bùng cháy dâng hiến vì người khác, bởi vậy cô không làm cho người khác phát hiện sở trường đặc biệt của mình, ví dụ như mát xa.
Nếu để họ biết rõ, rơi vào tay họ. Cô khẳng định sẽ bị sai khiến thành con quay, hơn nữa không thể xoa bóp cho Từ Tri Diêu và Lục Sênh. Bởi vì tài nguyên tốt sẽ được ưu tiên cho vận động viên tuyến trên, còn lại là vận động viên tuyến hai, đội trẻ? Haha!!
Thực tế ở chỗ này chính là như vậy. Thực lực hoặc là thành tích quyết định giai cấp, quyết định tất cả.
Cho nên Đinh Tiểu Tiểu lúc nào cũng làm cho Từ Tri Diêu và Lục Sênh chỉ riêng hai người đi tìm cô, cô mát xa, chăm sóc khớp xương da thịt cho bọn họ.
Từ Tri Diêu có một thói quen đó chính là được voi đòi tiên. Ở trong phòng cấp cứu không cần huấn luyện lại có người mát xa cho, rất tốt! Cho nên cậu càng ngày càng chịu khó chạy về hướng phòng cứu thương. Lúc đầu là sau khi huấn luyện mới tới phòng cứu thương. Về sau lúc huấn luyện lại kêu ca chỗ này không tốt chỗ kia không thoải mái nên cậu thẹn thùng tuyên bố ta phải tới phòng cứu thương một chuyến.
Tống Thiên Nhiên bọn họ đều nói Từ Tri Diêu thầm mến bác sĩ mới tới.
Cậu mới mặc kệ mấy lời nói bóng gió của họ.
Ngày ngày, Từ Tri Diêu huấn luyện rồi lại kiếm cớ chạy đến phòng cứu thương. Cậu ta nằm trên giường trắng tuyết, trong phòng có mùi nước tẩy Javel. Đinh Tiểu Tiểu ở sau lưng cậu ấn ấn mát xa, cơ thể thật thoải mái, thật không muốn về phòng huấn luyện.
Đinh Tiểu Tiểu nói: "Diêu Diêu".
Cậu nhắm mắt lại, giọng mũi phát ra âm thanh lười biếng: "Ừ?".
"Cậu gần đây sao lại thích chạy tới phòng y tế này vậy?"
"Tôi...mệt mỏi".
"Phải không?...Cậu không phải là thầm mến tôi đi?"
Từ Tri Diêu bị hù dọa thân thể cứng đờ, hữu khí vô lực mà nói: "Đại tỷ, có phải cô cảm thấy đàn ông khắp thiên hạ đều thầm mến cô không?"
"Không phải là tốt rồi". Đinh Tiểu Tiểu thở phào nhẹ nhõm. "Mặc dù tôi không để ý tình yêu chị em nhưng cậu cũng không thuộc khẩu vị của tôi đâu".
Từ Tri Diêu hiếu kỳ: "Khẩu vị của cô là cái dạng gì?".
"Tôi thích người nghe lời, ngoan ngoãn tính tình tốt, biết làm nũng".
Từ Tri Diêu trầm mặc một hồi, đặc biệt chân thành nói: "Cô cũng đừng nghĩ đi tìm đối tượng, tìm một con chó nuôi đi".
Sau đó Đinh Tiểu Tiểu hướng tới chỗ khớp xương yếu ớt của cậu ta, nhẹ nhàng bóp một cái cậu ta liền kêu la thảm thiết.
Hoạt động mát xa đến đây kết thúc. Đinh Tiểu Tiểu kéo cái ghế ngồi xuống, hỏi Từ Tri Diêu "Tôi cảm thấy gần đây cậu không thích hợp".
Từ Tri Diêu còn nằm lì ở trên giường không chịu ngồi dậy, gần đây cậu bị đội tuyển tỉnh dày vò chà đạp mệt mỏi không chịu nổi làm cho cậu càng ngày càng không muốn rời khỏi giường. Cậu lười biếng nói:
"Không thích hợp như thế nào?".
"Trước kia cậu cũng lười nhưng không đến mức như bây giờ. Có phải cậu không muốn huấn luyện?"
Từ Tri Diêu thở dài: "Aizzz, tôi đã nói nơi này giống như cái trại tập trung đều giống nhau, tôi thực sự không chịu nổi...tôi muốn rời đi".
"Rời đi...đi nơi nào?".
"Về nhà".
Bây giờ Đinh Tiểu Tiểu mới hiểu được cái gọi là "rời đi" chính là không muốn luyện tập tennis nữa. Cô đã tiếp xúc qua với không ít vận động viên, cũng biết vận động viên muốn công thành danh toại phải cạnh tranh, gặp bao nhiêu hoàn cảnh thảm thiết. Bởi vậy Đinh Tiểu Tiểu nghe được Từ Tri Diêu muốn buông bỏ cũng suy tư một chút, cô thậm chí cảm thấy sự lựa chọn này hết sức lí trí.
Lười là một loại bệnh, so với bệnh ung thư còn khó trị hơn. Rất nhiều người thành công đối với người khác lúc nào cũng sẽ nói: "Chỉ cần chăm chỉ một chút thì chúng ta sẽ thành công". Nhưng là "Chăm chỉ" đâu phải làm được dễ dàng như vậy.
Lười chính là lười, tỉ lệ chữa khỏi cực kì thấp, tỉ lệ tái phát lại cực kì cao.
Vì vậy Đinh Tiểu Tiểu nói: "Cũng tốt. Cậu trở về làm đề toán, nếu thi tốt có thể được đại học tuyển thẳng. Sau này có nghề nghiệp rồi cậu cũng không lo chết đói, cũng không cần làm công việc phải dùng thể lực". Cô nghĩ hết sức chu đáo.
Từ Tri Diêu có chút bị hạ thấp. Cậu biết hoàn cảnh của mình không thích hợp cũng biết mình làm đề toán học so với đánh tennis dễ dàng hơn gấp trăm lần. Nhưng lí trí của cậu những ngày này phân tích cũng không thể thay thế phần tình cảm đó được. Cậu đánh tennis đến bây giờ đã bảy năm. Lúc đầu huấn luyện là để trốn luyện dương cầm. về sau vì cái gì có thể kiên trì lâu như vậy, trong lòng hắn rõ như gương.
Cậu là một người như vậy, hết sức dễ dàng dao động, nhưng lại rất khó quyết định. Nhiều năm như vậy cậu không thể không nghĩ tới việc buông bỏ. Cũng tại thời khắc này cậu mới đưa ra quyết định.
Không đánh cuối cùng vẫn là không đánh.
Trở lại sân huấn luyện, Từ Tri Diêu muốn nói quyết định của mình cho Lục Sênh. Sau đó cậu biết được một chuyện.
Ngày mai đội tuyển tỉnh muốn tổ chức một trận đấu nội bộ. Đây là trận đấu nội bộ thông thường, cứ hai ba tuần lại tổ chức một lần. Mụch đích chính là rèn luyện cho huấn luyện viên trình độ ngày một tăng.
Từ Tri Diêu cùng với Lục Sênh đều vừa mới tới đội tuyển. Trận đấu này đối với họ mà nói là một bài kiểm nghiệm kiểm tra thực lực.
Từ Tri Diêu tính toán để sau hãy nói chuyện với Lục Sênh. Vạn nhất sư muội vì cậu muốn đi mà thương tâm không thôi, bởi vậy mà phân tâm, ngày mai lại không thể phát huy tốt.
Vì vậy Từ Tri Diêu chưa nói.
Ngày hôm sau, trận đấu nội bộ chính thức bắt đầu.
Mọi người huấn luyện chăm chỉ như vậy ngày thi đấu cũng chỉ có một ngày. Dựa theo phân cấp thực lực chia nhóm vận động viên đội trẻ và vận động viên tuyến hai ra thành nhiều nhóm nhỏ, tiến hành tuần hoàn, cuộc tranh tài chỉ diễn ra một bàn. Lục Sênh được chia vào nhóm nhỏ có bảy tám người. Mỗi người đánh sáu bàn đấu, buổi sáng ba bàn buổi chiều ba bàn.
Buổi sáng cô thua ba bàn, buổi chiều thua tiếp ba bàn.
Một bàn cũng không thắng.
Đối thủ của cô cũng không phải là tuyến một, tuyến hai mà chỉ là một tuyển thủ đội trẻ. Điều này cho thấy cô không có tư cách gia nhập đội trẻ.
Thành tích cuối cùng được thống kê lại, Lục Sênh đứng bét, chỉ mỗi mình cô là người duy nhất bị Zê rô.
Buổi tối lúc huấn luyện viên làm tổng kết cũng không nhắc tên của cô. Cô cảm giác như người khác đang nhìn mình.
Xem đi, người này đánh sáu bàn đấu cũng không thắng nổi một ván.
Chỉ là vận động viên trong đội trẻ, đánh một hồi cũng không thắng còn đòi so với tuyển thủ tuyến hai đúng là không có khả năng.
Người này yếu như vậy, làm thế nào mà vào được đội tuyển tỉnh? Không phải là đi cửa sau chứ?
Tiêu chuẩn chỉ ở mức này còn muốn thi đấu Grand Slam? Nằm mơ đi!
...
Bởi vì trận đấu ban ngày tiêu hao thể lực tương đối lớn cho nên buổi tối huấn luyện hủy bỏ. Làm xong phần tổng kết sau đó giải tán tại chỗ. Huấn luyện viên cùng cầu thủ đều rời khỏi.
Lục Sênh ở lại.
Cô điên cuồng luyện tập với bức tường. Từ Tri Diêu ở một bên cảm thấy Lục Sênh đánh bóng hoàn toàn không có kết cấu, kĩ thuật mà đơn thuần là đang phát tiết.
Cậu có chút khổ sở, gọi cô, "Sư muội."
Lục Sênh ném vợt tennis ra, hai tay ôm đầu gối, mặt chôn sâu vào giữa.
Trên sân bóng bằng phẳng mà trống trải, cô ngồi co lại thành một rúm trơ trọi. Màu trắng sáng ngời của ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, bóng dáng của cô đậm đen như mực.
Lục Sênh ngồi dưới ánh đèn không nhúc nhích.
Từ Tri Diêu đến gần, phát hiện bả vai của cô nhẹ nhàng run rẩy.
"Sư muội?" Từ Tri Diêu lại gọi cô một tiếng.
Cuối cùng cậu nghe được tiếng khóc của Lục Sênh. Nước mắt tinh tế chảy ròng ròng. Âm thanh ép tới mức thấp nhất giống như không có cách nào khắc chế được lại sụt sùi.
Thấy Lục Sênh khóc, Từ Tri Diêu cảm thấy trái tim mình tan nát rồi. Cậu ngồi bên cạnh cô, khẽ đẩy nhẹ bả vai của cô một chút, thấp giọng an ủi: "Đừng khóc, thắng thua là chuyện thường của nhà binh, về sau báo thù là được".
"Từ Tri Diêu".
"Ừ".
Lục Sênh ngẩng đầu lên, trên mặt có hai hàng nước mắt. Nước mắt vẫn còn đang chảy xuống, rơi vào cánh tay của cô, cô nói "Tôi thật vô dụng".
"Đừng nói như vậy, cậu rất tốt".
"Tôi tuyệt đối không tốt, tôi thua nhiều lần như vậy, một lần cũng không thắng. Ngay cả đấu với một đứa trẻ kém tôi hai tuổi tôi cũng không đánh lại. Đội trẻ bọn họ có thể đánh cho tôi răng rơi đầy đất. Bọn họ còn chưa phải là tuyển thủ chính thức của đội tuyển tỉnh đâu. Tôi còn muốn đánh Grand Slam? Tôi lấy cái gì đánh đây? Khó trách huấn luyện viên Nam không cần tôi nữa. Tôi nhất định đã làm cho anh ấy rất thất vọng? Tôi quá vô dụng, quá vô dụng...huhuhu..." Vừa nói cô vừa khóc lớn hơn.
Chưa bao giờ thấy cô khóc thành như vậy, Từ Tri Diêu có chút luống cuống tay chân, cậu vội vàng nói, "Không phải như thế Lục Sênh. Cậu so với bọn họ thời gian thi đấu ngắn hơn, kinh nghiệm cũng ít, trong một thời gian ngắn cậu cũng không thể đánh thắng họ được".
"Tôi không cần lại tự lừa mình dối người nữa. Rõ ràng thời gian cậu học cũng không dài, vì cái gì cậu có thể thắng? Sự thật là tôi không thể dùng được, làm gì cũng sai". Cô rốt cuộc là nói cũng không nên lời nữa, cuối cùng lại khóc thút thít.
Thấy bộ dáng cô khóc đến nước mắt như mưa, Từ Tri Diêu cảm thấy tim nhói đau. Cậu vòng tay ra sau gáy cô, ôm lấy vai của Lục Sênh.
Giờ phút này Lục Sênh tuyệt vọng đến mức trong lòng hủy thiên diệt địa, cần một bờ vai để khẽ dựa vào.
Cô dựa vào vai Từ Tri Diêu tiếp tục khóc.
Từ Tri Diêu nghe tiếng khóc của cô, cậu khổ sở thở dài, không biết là vì Lục Sênh hay là vì chính cậu.
Từ Tri Diêu cảm thấy cậu đối với Lục Sênh còn phải hiểu cô nhiều hơn.
Lục Sênh hôm nay khóc thành như vậy là vì thua trận đấu sao? Cũng không phải.
Sự bất an của cô thực tế bắt đầu từ lúc huấn luyện viên Nam quyết định rời đi. Cô để ý như vậy nhưng lại không biểu hiện ra ngoài mà chỉ có thể chôn sâu trong lòng. Cô coi sự rời đi đó là một loại chối bỏ vì vậy cô thực sự muốn chứng minh bản thân nhưng thực tế kết quả lại là đòn phủ đầu đầy đả kích.
Cho nên cô hiện tại mới cảm thấy bi thương cùng tuyệt vọng.
Nói cho cùng, còn là quá để ý.
Từ Tri Diêu đột nhiên cười cười chế diễu. Cô để ý vậy cậu không để ý sao? Nếu cậu không để ý vậy tại sao lúc nào cũng nhìn thấy mọi hành động của cô, bất cứ lúc nào cũng có thể đoán được ý nghĩ của cô?
Nhưng cô cho tới bây giờ vẫn không thèm để ý tới cậu dù chỉ một chút.
Từ Tri Diêu cảm thấy bây giờ cậu là người rộng rãi nhất. Không tim không phổi cũng không có bi thương. Cậu thích vô âu vô lo tự do tự tại. Bởi vậy cậu rất không thích tình cảnh như bây giờ.
Cho nên cậu mới muốn chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.
Từ Tri Diêu ôm Lục Sênh, vai của cô so với cậu mảnh khảnh hơn rất nhiều sờ vào lại mềm mại. Khuôn mặt cô dựa trên vai cậu. Da thịt nhiệt độ trên người cô tựa như truyền qua lớp quần áo của cậu. Cậu vuốt vuốt tóc cô, lạnh buốt, nhẵn nhụi, sợi tóc mềm mại. Sờ ở trong lòng bàn tay rất thoải mái làm tim cậu lướt qua một chút mềm mại.
Từ Tri Diêu an ủi Lục Sênh trong chốc lát. Về sau cậu lại kể cho cô nghe chuyện cười, kể hết sức sinh động.
Sau ba câu chuyện cười liên tiếp thì cuối cùng Lục Sênh cũng bị Từ Tri Diêu chọc cười.
Buổi tối Lục Sênh trở lại kí túc xá, sau đó gọi cho Nam Phong một cuộc điện thoại. Nam Phong nghe ra giọng mũi của cô có chỗ không đúng hỏi cô có phải là khóc hay không. Lục Sênh cười nói: "Không có, chỉ là bị cảm nên nghẹt mũi".
Nam Phong nói có chút càu nhàu: "Anh lần trước cũng đã nói, lúc huấn luyện phải mặc thêm áo vào, em lại không nghe lời".
"Được, em sai rồi, về sau em sẽ nghe lời".
Hai người lúc nãy tới giờ nói chuyện đều là nói nhảm. Lục Sênh không đem thành tích hôm nay nói cho Nam Phong biết.
Ngày hôm sau, Từ Tri Diêu huấn luyện xong lại đi tìm Đinh Tiểu Tiểu thả lỏng người. Đinh Tiểu Tiểu kì quái nói: "Cậu không phải là muốn đi sao? Hôm nay sao vẫn còn huấn luyện?".
"A, tôi không đi", Từ Tri Diêu vẻ mặt lạnh nhạt nói.
"Lại không đi? Cậu, cái con người của cậu thay đổi cũng quá nhanh đi?" Đinh Tiểu Tiểu cảm thấy hành động của cậu không thể giải thích được,"Cậu tại sao lại không muốn đi nữa?".
Từ Tri Diêu trở mình, nằm nghiêng ở trên giường, một tay chống mặt, nói, "Tôi cảm thấy, hiện tại sư muội cần tôi."
- - Tôi cũng nghĩ tới việc trốn đi, nhưng mà không có biện pháp nào, trốn không thoát.
- ------++++-------
Tóm tắt lời tác giả ( Tửu Tiểu Thất aka Thất ca)
Quyển này bà tác giả viết về hành trình trình trưởng thành của nữ chính nên sẽ lâu hoàn thành một chút.
Thất ca đặc biệt săn sóc tăng chữ cho mỗi chương.
- ------
Lời editor: chương này mình dịch đầu, vậy ai đang đọc bộ này thì để lại một chấm nhé?...
Chương hôm nay tăng chữ rồi, mình cũng đã trả phúc lợi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ.
- Khi nào có chương Vip mình lại ra điều kiện phúc lợi, vì edit hơi tốn thời gian....