Biên tập: Yangmimi912 Biết được Trịnh Gia Nhuế té từ trên bậc thang xuống nên bị trật chân, bác sĩ điều trị phòng cấp cứu yêu cầu cô ấy đi chụp phim trước để xem tình huống này có bị gãy xương hay không.
Trịnh Gia Nhuế lấy phim từ phòng chụp sau đó nghe chẩn đoán từ bác sĩ, Nam Phong và Lục Sênh chờ ở bên ngoài.
Nam Phong nghiêng đầu nhìn Lục Sênh, thấy cô đang cúi đầu bẻ ngón tay, không biết đang nghĩ gì. Anh nhìn nét mềm mại nhu hòa nơi cằm cô, nhẹ giọng hỏi:"Không giận à?".
Một câu nói của anh đã nhắc nhở cô còn giận hay không, cô quay đầu, "Hừ".
Nam Phong hơi buồn cười: "Anh hôm nay xác thực là quên mất. Về sau nhất định sẽ chú ý, em không cần giận nữa có được không? Anh đã mua chocolate, vốn nghĩ hôm nay đưa cho em nhưng em không muốn ra ngoài, hay là ngày mai anh đưa qua?".
Lục Sênh miết khóe miệng một cái
, cô không lên tiếng, Nam Phong biết cô không tức giận. Nam Phong rất muốn véo mặt cô, nhưng cô đã là một cô gái lớn...
Lời dụ dỗ có vẻ hiệu quả, Nam Phong cũng yên lòng, anh nói với Lục Sênh: "Em về trước đi".
"Không vội".
"Như thế nào lại không vội? Thời gian cấm săp tới rồi, mau trở về, nếu về muộn sẽ bị phạt".
Lục Sênh nhỏ giọng nói: "Hôm nay em không trở về". Cô không thể chịu đựng được việc Trịnh Gia Nhuế và Nam Phong ở cùng một chỗ, cô nam quả nữ, rất nguy hiểm a!!
Nam Phong lắc đầu, "Đừng làm rộn, mau trở về".
"Em không".
Cô rất ít khi tùy hứng như vậy, anh giơ tay làm bộ muốn đánh cô. Cô hù dọa rụt cổ lại trừng mắt. Bàn tay Nam Phong nhanh chóng rơi xuống nhưng lại nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô. Kỳ thật huấn luyện viên đánh học sinh là chuyện rất bình thường, nhưng bất quá anh không nỡ đánh cô.
"Hắc hắc hắc", cô cười vui vẻ.
Nam Phong không biết nên khóc hay nên cười, bàn tay ở trên đầu cô nhẹ nhàng xoa tóc. Cái ót nhỏ của cô thuận thế di chuyển.
Nam Phong: "Ngốc".
Lục Sênh gãi gãi cái ót, tìm cho mình lí do tốt nhất, "Là em lo lắng cho anh, nhỡ đâu cô ta lại bắt anh cõng thì sao?".
"Sẽ không, bệnh viện có nạng", nói đến đây, Nam Phong chuyển chủ đề: "Hôm nay muộn như vậy tại sao còn chạy đến đây?".
Lục Sênh nâng má, "Em đột nhiên nghĩ muốn xem phim điện ảnh".
"Đã mấy giờ rồi còn xem phim điện ảnh?"
"Em muốn nhìn xem nó như thế nào".
Anh có chút bất đắc dĩ, "Em sao lại dám chạy ra khỏi phòng, đều tại Từ Tri Diêu đem em làm ảnh hưởng xấu".
Cô lè lưỡi một cái, Thầm nghĩ Từ Tri Diêu hôm nay cứ giúp cô làm lá chắn trước đã.
Sau đó, Lục Sênh đặc biệt ngây thơ chớp chớp mắt, "Nam huấn luyện viên, anh cùng Trịnh Gia Nhuế đang hẹ hò sao? Là cái loại quan hệ bạn trai bạn gái đó?"
Nam Phong buồn cười nói "Trẻ con không nên hỏi loại chuyện này".
"Em không phải trẻ con, em thứ gì cũng đều có thể hiểu".
Nam Phong hiển nhiên không đem lời nói này coi là quan trọng. Lục Sênh cảm giác thật thất bại. Trong chốc lát cô lại cúi đầu bẻ ngón tay, sau đó không biết lấy đâu ra can đảm nói với Nam Phong: "Huấn luyện viên Nam, Anh không nên ở bên Trịnh Gia Nhuế".
"Ừm? Tại sao?".
"Bởi vì em không thích cô ấy". Lục Sênh ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong chằm chằm, mím môi, quai hàm như đang phồng ra.
Ngăn không cho người khác nói chuyện yêu đương, cái yêu cầu này hết sức vô lý. Lục Sênh không có vị trí đặc biệt gì để nói những điều này. Điều cô có chỉ là nhõng nhẽo, vô lí...
Điều đó chứng tỏ Nam Phong đối với cô rất tốt.
Đại khái cô chính là "Thị sủng mà kiêu" đi.
Nam Phong nhẹ nhàng nhíu mày, "Em sao lại càng ngày càng tùy hứng như vậy".
Nam Phong vốn định khiển trách cô vài câu, nhưng nhìn cô ánh mắt trong suốt vừa đen vừa sáng, không thể hiểu được, tính tình của anh rõ ràng không thể thay đổi nhưng lại không có cách nào khiển trách cô.
Cái này anh còn có thể trách ai? Còn không phải là do anh nuông chiều!
Nam Phong hít sâu một hơi, nói: "Lục Sênh, không phải em nói mỗi một phút một giây đối với em đều rất quý giá sao? Bây giờ em nhẫn tâm ở đây lãng phí thời gian?".
"Em...".
"Ngoan, nghe lời, trở về đi".
"Được rồi", cô miễn cưỡng đứng lên, vừa đi vừa lảm nhảm "các người không thể ở cùng một chỗ đâu, cô ta một chút cũng không đau lòng vì anh, chân của anh có vết thương cũ, không được cõng cô ta, cũng không được cõng người khác, ôm cũng không được!...".
Nam Phong khoát tay, "Được rồi anh biết rõ mà, mau trở về đi".
Anh nhìn thân ảnh cô rời đi, đúng là vẫn còn có chút không yên tâm, đứng dậy đuổi theo, đưa cô vào xe taxi sau đó tiện tay nghi lại biển số.
Lục Sênh trước đó đi thanh toán viện phí, cô đưa hóa đơn cho Nam Phong, "Tổng cộng một trăm linh sáu tệ, nhớ bảo cô ta trả lại tiền".
"...", Nam Phong giở khóc giở cười nhận lấy.
Trịnh Gia Nhuế khám xong đi ra. Bác sĩ bảo cô không bị gãy xương, chỉ bị bong gân, băng bó và bôi một số loại thuốc giảm đau, hai ngày tới sẽ tốt lên.
Nam Phong quả thực cho Trịnh Gia Nhuế chống nạng, cô hết sức kiên cường chống nó đi. Vậy mà anh lại không cõng cô, không ôm, thậm chí còn không đỡ cô.
Cuối cùng Nam Phong đưa Trịnh Gia Nhuế về dưới nhà. Trịnh Gia Nhuế hỏi anh có muốn lên nhà uống chén trà hay không, Nam Phong lắc đầu, "Hiện tại khuya lắm rồi, tôi không làm phiền cô nữa, nghỉ ngơi sớm một chút".
Trịnh Gia Nhuế lần đầu tiên trong đời đưa ra cái loại lời mời này lại bị anh cự tuyệt một cách nhanh chóng. Cô là người tâm cao khí ngạo, giờ phút này trong nội tâm hơi tức giận, trêu ghẹo nói: "Tôi thế này, anh còn sợ tôi sẽ làm gì anh sao?".
Lời này đầy ý tứ ái muội, cô không tin anh nghe không hiểu. Nhưng anh đáp lại, lời nói có chút cứng ngắc: "Đã quá muộn, tôi nên về ngủ sớm".
Trịnh Gia Nhuế cảm thấy anh nói như vậy, hơn phân nửa là đang ám chỉ với cô, anh làm việc và nghỉ nghơi hết sức quy luật, thói quen sinh hoạt tốt và không có thói xấu ăn chơi về đêm.
Thực sự cô không phải là tự mình đa tình, bằng những ngày qua hai người lui tới, cô không tin anh đối với cô về phương diện kia không có ý tứ.
Cô biết rõ một chiêu này của anh rất cao minh, án binh bất động, lấy lui làm tiến, từng bước từng bước một đưa cô dẫn vào trong lưới của anh. Tình yêu trong thế giới kẻ tới người đi, liều mạng ở chỗ ai có kiên nhẫn, ai có thể nắm quyền chủ động. Những thứ này cô điều hiểu. Nhưng vào giờ phút này, cô chỉ muốn vứt bỏ hết thảy, can tâm tình nguyện sa vào lưới của anh.
Cô đến gần anh, nạng ở chân động một chút, cả thân thể khẽ nghiêng về trước, hướng vào lòng anh. =)))))
Nam Phong đỡ cô.
Trịnh Gia Nhuế ngửa đầu nhìn anh. Hôm nay không có một vì sao, bầu trời chỉ treo nửa vầng trăng. Ánh trăng mông lung lại tinh khiết, như âm thầm di chuyển mùi hương.
Cô ở trong lòng Nam Phong khẽ nhúc nhích, một tay ôm lấy cổ anh, nhìn vào trong ánh mắt của anh. Ánh mắt của anh so với ánh trăng còn tinh khiết, âm ty và thâm thúy hơn. Giống như những vì sao xa xôi...
Nam Phong nhấc tay cầm lấy eo cô, chậm rãi cúi đầu xuống. =)))))
Anh muốn hôn cô. Cái ý nghĩ người cô yêu nhất sắp hôn cô làm cho trái tim run lẩy bẩy. Cô nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy.
Nam Phong cúi đầu, lại cúi đầu thấp một chút. Anh cũng không phải không biết thế sự đàn ông. Anh biết rõ nên làm thế nào để kiểm soát tình hình, nên hẹn hò yêu đương thế nào. Giờ phút này Trịnh Gia Nhuế khuôn mặt xinh đẹp gần ngay trước mắt, bóng đem đẹp đẽ, bầu không khí tốt như thế có lẽ là anh nên hôn đi?.
Anh giống như muốn làm vậy.
Nhưng mà trong một khắc kia, một khắc mà hóc môn đàn ông đang tràn đầy kia, anh lại phát hiện nội tâm của mình thế mà hết sức bình tĩnh. Bình tĩnh như cánh đồng hoang yên lặng, như sa mạc không gợn chút gió.
Không nên như vậy.
Trịnh Gia Nhuế chờ rất lâu, không có nụ hôn như cô mong muốn. Cô mở mắt ra ngoài ý muốn nhìn Nam Phong.
Cô phát hiện anh đã đứng thẳng người, sắc mặt bình thường. Giống như vừa rồi anh đột nhiên tới gần chỉ là ảo giác của cô.
Nam Phong buông tay ra, hơi đỡ bả vai cô, cùng cô kéo ra một chút khoảng cách. Cô đành phải dựa vào nạng mới có thể đứng vững.
Nam Phong nói: "Cô lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm một chút".
Trịnh Gia Nhuế thẹn quá hóa giận, "Nam Phong, anh có ý gì?".
Nam Phong hơi bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định nói thật. Anh cũng không phải là không dụ dỗ con gái, chỉ là anh khinh thường hành động lừa gạt này.
"Trịnh Gia Nhuế, tôi xác thực nghĩ muốn thử cùng cô qua lại".
"Kia là...".
"Nhưng tôi đối với cô không có cảm giác".
Lời này nói ra quá trực tiếp. Trực tiếp đến nỗi gần như tàn nhẫn. Giống như một cái tát mạnh bay vào mặt Trịnh Gia Nhuế làm cho sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng. Cô cũng là thiên chi kiều nữ, người theo đuổi cô xếp hàng đầy rẫy nhưng vẫn chưa bị qua cái loại nhục nhã này. Cô lạnh lùng nói: "Nam Phong, tên khốn kiếp này".
"Tôi thật xin lỗi".
"Anh, anh...", Cô còn muốn mắng anh, nhưng cô mắng anh cái gì đây? Mắng anh nói chuyện quá trực tiếp? Có vẻ như loại chuyện này nói thẳng ra tốt hơn nhiều so với việc đôi co mù quáng. Không, cô không tức giận, cô chỉ là không cam lòng. Không cam lòng tại sao anh đối với cô không có cảm giác, dựa vào cái gì không có cảm giác!
Trịnh Gia Nhuế cũng có lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của Trịnh Gia Nhuế. Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cảm thấy anh đã nói rõ ràng như vậy, cô tiếp tục dây dưa cũng không có ích gì. Vì vậy cô khoát tay, quay người đi lên nhà.
Nam Phong từ trong thâm tâm cảm thấy có lỗi. Anh thấy mình đã làm sai trình tự. Nói chuyện yêu đương, không thể cứ tìm một người để bồi dưỡng cảm giác. Như vậy hết sức khó khăn, tỉ lệ thành công cũng rất thấp. Anh cảm thấy nên có cảm giác sau đó mới tính tới phát triển. Đánh giá cao và thích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một lần tìm bạn đời thất bại, kinh nghiệm tổng kết lại cũng khá nhiều...
Qua vài ngày, Nam Phong hẹn Lăng Tuấn Vũ uống rượu. Lăng Tuấn Vũ vừa nhìn thấy mặt anh liền nói:"Nam Phong, cậu và Trịnh Gia Nhuế chia tay?".
"Chúng tôi chưa từng ở cùng nhau", Nam Phong nói, kì lạ liếc hắn ta một cái:"Làm sao cậu biết chuyện này".
"Ha ha..., cậu mặc kệ tôi vì sao mà biết đi", Lăng Tuấn Vũ vỗ cánh tay Nam Phong cười nói: "Tôi tự hỏi, Trịnh Gia Nhuế có gì không hợp tâm ý của cậu? Dung mạo, gia thế, nhân phẩm, tính cách, thậm chí bằng cấp, sự nghiệp, mọi thứ cô ấy đều không thiếu. Cậu vậy mà lại không hài lòng, cậu rốt cuộc muốn người thế nào?".
Nam Phong uống một ngụm rượu. Anh hôm nay hẹn Lăng Tuấn Vũ ra đây cũng là muốn nói ra một vài tâm sự của mình. Anh nói: "Không phải vấn đề ở cô ấy, có thể vấn đề là ở tôi".
"Cậu...có vấn đề?". Lăng Tuấn Vũ nghi ngờ nhìn anh, tiếp theo, ánh mắt dời xuống dưới, không biết vô tình hay cố ý lướt nhìn anh ba lần.
Nam Phong nói không nên lời. Lăng Tuấn Vũ có mộ sở trường đặc biệt, bất luận là đề tài gì, anh ta trong ba câu đã đi đến điều cấm thứ 18. Thật sự là độc môn tuyệt kỹ.
Nam Phong gõ gõ bàn, "Tôi không nói đến loại vấn đề này. Tôi cảm thấy... có lẽ là tôi không có khả năng yêu..."
Sau khi cùng với Trịnh Gia Nhuế chấm dứt, anh nhớ lại quá khứ của mình. Anh phát hiện những năm này cũng không phải không gặp được người thích hợp - - anh biết rõ mình thích người như thế nào. Nhưng sau khi gặp gỡ vẫn không có chuyện sau đó, anh không có cảm giác, không vì những cô gái kia mà cố gắng, cũng không vì mất đi họ mà buồn rầu. Cho dù họ có nhung nhớ âu yếm, đưa môi thơm lên, anh cũng không có dục vọng.
Hoàn toàn không có dấu hiệu động tâm.
Ở vào thời điểm tuổi trẻ khí huyết sôi trào, anh trải qua cuộc sống giống như hòa thượng. Không chỉ về thể chất mà còn về tinh thần.
Điều này quá bất thường.
Lăng Tuấn Vũ nghe Nam Phong phân tích hết, dựng thẳng ngón trỏ lên mà lắc, "Trong mắt tôi, không có năng lực yêu đồng nghĩa với không có năng lực làm - yêu. Nam Phong, cậu chính là phương diện kia không được! Khó trách, nhiều cô nương yêu thương nhung nhớ, cậu đều...".
Nam Phong lắc đầu, rất hối hận vì hẹn cậu ta ra đây. Nghe cách lí giải nhàm chán của Lăng Tuấn Vũ không bằng đi tìm một bác sĩ tâm lí hỏi một chút.
Lăng Tuấn Vũ không biết độ nhiên nghĩ ra cái gì, thần sắc quỷ dị, hắn cẩn thận hỏi: "Cậu...không được...tất cả phụ nữ?".
"Hừ", Nam Phong không có ý định giải thích về cái ý nghĩ không cùng tần suất này. Quên đi, đi tìm điểm chung trong khi sự khác biệt là rất lớn.
"Vậy", Lăng Tuấn Vũ nuốt nước miếng, "Còn đàn ông?".
Nam Phong có chút nghi hoặc: "Đàn ông cái gì?".
"Ý của tôi là, cậu cùng với phụ nữ không được, có phải vì cậu thực sự thích đàn ông?".
Nam Phong suýt nữa ném ly rượu vào mặt hắn.
Hết chương 44_
- ---+----
- Thật sự mà nói thì vừa edit lại vừa buồn nôn. Cái cảnh Trịnh Gia Nhuế chủ động sà vào lòng Nam Phong thật là sến!_! =). Không biết có ai cảm thấy khó chịu giống mình không?
Dù sao thì anh nhà đã nói là không có cảm giác, đã cự tuyệt rồi nên có thể bỏ qua. Nam chính vẫn là trai sạch. Anh trai 25 tuổi cảm thấy rằng mình sẽ sống cô độc suốt đời =)...
Các bạn đọc yên tâm vì sẽ không ngược tâm, cũng không khiến các bạn khóc, chỉ phát cẩu lương ( Thức ăn cho chó), ngược chó độc thân ( Cẩu FA)...