Edit: Yangmimi912 Về đến nhà, Nam Phong và Lục Sênh trước tiên là dán câu đối xuân lên, sau đó xử lí nguyên liệu nấu ăn. Hai món rau được rửa sạch hoàn hảo. Kĩ thuật gọt khoai lúc nông lúc sâu, Lục Sênh gọt một cách dứt khoát. Đến cuối cùng một cân khoai tây nhiều như trước cũng chỉ còn lại nửa cân.
Nam Phong mặc quần áo ở nhà cùng tạp dề, anh đang rửa nấm hương. Anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Sênh ngồi xổm bên cạnh thùng rác, lập tức trừng mắt nhìn cô: "Ai bảo em gọt?".
"Em...cái này...em luyện một chút đao pháp".
"Gọt phải tay làm sao bây giờ!". Anh khom lưng đoạt lấy khoai tây và dao. Còn muốn luyện đao pháp! Đứa trẻ này!
Lục Sênh đành đứng bên cạnh, cầm một củ cà rốt rửa đi rửa lại, sau đó bỏ vào trong miệng cắn một cái crack crack, nhai rất vui vẻ.
Nam Phong lắc đầu nói: "Tuổi trẻ thật tốt".
Lục Sênh cười hì hì đem cà rốt đến trước mặt anh: "Anh ăn không?".
"Anh không ăn", Nam Phong bật cười cố tình nói: "Chỉ có con thỏ mới ăn cà rốt".
"A, em là con thỏ, " Lục Sênh vừa sung sướng gặm cà rốt vừa nói, "Vậy anh là gì?"
"Anh là người".
"Người ăn cái gì?".
"Người cái gì cũng đều ăn".
"Người ăn con thỏ sao?"
"Đương nhiên ăn. Đi, chính mình ngồi vào bên trong nồi đi."
"..."
....
Hai người câu được câu không nói nhảm, nguyên liệu nấu lẩu đã được xử lý tốt. Bọn họ đem nồi lẩu dời đến phòng khách, vừa ăn cơm vừa xem ti vi.
Chương trình trên ti vi có chút đơn điệu: "Các lãnh đạo lớn đang chào đón năm mới, mọi người đều đang chào đón năm mới, nhân dân khắp mọi nơi đều đang vui mừng chào đón năm mới..."
Nam Phong cùng Lục Sênh ngồi ở nhà ăn lẩu chào đón năm mới.
Nam Phong ngồi trên sô pha, Lục Sênh để cho tiện, trực tiếp ngồi trên thảm trải sàn. Trên bàn trà bày đầy các loại nguyên liệu nấu ăn, Lục Sênh chờ cho nước sôi, xoa xoa tay nuốt nước miếng, thở dài nói: "Nhiều thế này! Chúng ta có thể ăn hết sao?".
"Van cầu em đừng giả bộ. Chút đồ này nhất định không đủ để em ăn".
Lục Sênh lè lưỡi một cái.
Nồi lẩu chua cay được mở ra trước, súp dầu đỏ đang nhào lộn cùng với khí nóng bốc lên. Nam Phong thả thịt dê, trứng cút, cá viên là những thứ cô đặc biệt thích ăn vào trong nồi, khuấy đều, "Đừng có gấp, ăn từ từ thôi".
Lục Sênh ăn một miếng thịt dê, "Thật cay!"
Nhìn xem, Lục Sênh cay đến nước mắt lưng tròng, Nam Phong đưa cho cô một cốc cô ca, "tiền đồ!".
Mặc dù nhạt nhưng mà cay đến đã nghiền. Lục Sênh vừa ăn vừa xem ti vi, đôi môi đỏ bừng. Ăn được một lát, nồi súp cà chua bên kia cuối cùng cũng sôi. Nam Phong thả không ít thịt và rau vào đó. Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Sênh đang nhìn mình. Nam Phong hỏi: "Làm sao vậy?".
"Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến nếu em không ở đây, một mình anh ở nhà ăn lẩu rất nhàm chán".
Nam Phong không nói phải trái, khóe môi cong lên, "Em không ở đây, anh tiết kiệm được không ít tiền".
Lục Sênh nghĩ thầm, anh mua cho mình một bộ quần áo đó đã đủ ăn lẩu cả một năm, nói muốn tiết kiệm tiền là giả nha!
Cô chủ yếu sợ anh ở một mình cô đơn, vì vậy nói: "Nếu không thì anh nuôi một con chó nhỏ đi", có thể làm bạn, cũng có thể giữ nhà.
Nam Phong nghĩ thầm, không phải anh đã nuôi một con chó nhỏ rồi sao?
Sau khi ăn xong nồi lẩu, chương trình lễ hội mùa xuân cũng đã bắt đầu phát trên ti vi. Lục Sênh không ngoài mong đợi ăn sạch sẽ thức ăn, cô ăn no căng, bụng như muốn phồng lên. Lục Sênh đưa nồi lẩu vào bếp, Nam Phong đưa bàn chén đĩa cho vào máy rửa bát. Lúc trở lại phòng khách, anh nhìn bàn trà đã được lau chùi bóng loáng, mà Lục Sênh lại nằm trên ghế sa lon vuốt vuốt bụng.
Cô thân cao một mét bảy, giờ phút này nằm trên ghế sofa rộng rãi, vóc dáng đặc biệt thon dài cân xứng. Cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu hồng phấn, trên đó in hình chú thỏ hoạt hình do anh chọn.
Thấy Nam Phong trở lại, cô duỗi một chân dài của mình đặt lên đầu gối chân kia. Hành động này...Nam Phong không đành lòng nhìn thẳng. Thật hoài niệm một tiểu Lục Sênh thanh tú nhã nhặn.
Lục Sênh vuốt bụng, nói với Nam Phong: "Nam huấn luyện viên, em giống như đang mang thai bảo bối".
"Lục Sênh, không nên nói lung tung." Nam Phong dở khóc dở cười, cảm thấy Lục Sênh sau khi vào đội tuyển tỉnh trở nên có hơi không biết điều. Tiểu thiếu nữ ngoan ngoãn có xu hướng đi lệch...
Nam Phong ngồi cạnh Lục Sênh, vỗ nhẹ đầu cô, "Đứng lên, mới vừa ăn cơm xong không được nằm, ra ngoài đi dạo".
Lục Sênh không muốn động đậy, "Ai nha chương trình xuân sắp bắt đầu, em thích xem nhất là Gala lễ hội mùa xuân".
Nam Phong gõ ót cô: "Em giỏi nhất ăn vạ".
Anh vào phòng bếp pha hai tách sơn trà, mỗi người một ly. Sau đó anh trở lại ngồi bênh cạnh Lục Sênh, kề bên đầu nhỏ của cô. Cơ thể Lục Sênh cọ tới cọ lui, di chuyển như con rận. Cuối cùng hướng về phía anh dịch chuyển một chút, cô nâng đầu, gối lên đùi anh. Nam Phong có một loại khó xử không nói nên lời. Anh muốn dịch ra một chút, Lục Sênh lại thản nhiên nói: "Đừng động". Anh kéo một chiếc gối kê cho cô, nằm như vậy chắc sẽ thoải mái hơn, nhưng Lục Sênh lại đặt nó vào lòng anh. Còn cô vẫn bướng bỉnh nằm trên đùi anh.
"Lục Sênh..."
"Ai nha bắt đầu rồi bắt đầu rồi, anh đừng nói gì hết".
Nam Phong vô lực buông lỏng bả vai, chỉ có thể từ bỏ.
Anh duỗi cánh tay, cũng không biết phải đặt tay ở đâu, cuối cùng duỗi thẳng, đặt lên chỗ dựa của ghế sofa. Cái tư thế này giống như đại bàng giương cánh, cảm giác giống như một giây tiếp theo anh sẽ bay lên...
Lục Sênh tự xưng muốn xem chương trình lễ hội mùa xuân nhưng chỉ xem được một lúc liền bắt đầu lấy điện thoại Nam Phong nghịch. Điện thoại thông minh không hổ danh là điện thoại thông minh, chức năng so với điện thoại màn hình xanh bình thường kia chơi thú vị hơn nhiều, rất nhiều trò chơi, còn có thể chụp ảnh tự sướng.
Lục Sênh làm việc nghỉ nghơi rất có quy luật. Đến giờ đi ngủ hai mí mắt bắt đầu thể hiện tình yêu sống chết dính sát vào nhau, sau đó cô liền thiếp đi trên sofa. Hệ thống sưởi trong phòng rất đầy đủ, trên người cô chỉ đắp một cái chăn mỏng, Nam Phong sợ cô bị lạnh, cúi đầu sờ trán cô. Trên trán cô đều đổ đầy mồ hôi, dính vào tóc, một lớp mỏng ướt hết lòng bàn tay của anh.
Được rồi, mấy năm nay không uổng công luyện tập tennis. Những cái khác không nói tới, ít nhất tố chất cơ thể được rèn luyện rất tốt.
Nam Phong đặt tay xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, theo sợi tóc trượt xuống dưới, từng nhịp từng nhịp rất có quy luật.
Anh nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, không hiểu sao lại nghĩ đến lời tiên đoán mình sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại. Thẳng thắn mà nói anh không sợ cô độc. Không biết bắt đầu từ lúc nào anh cảm thấy cô độc mới là trạng thái bình thường của cuộc sống.
Anh chẳng qua là cảm thấy tiếc nuối, cuộc sống này sẽ không hoàn hảo.
Hiện tại, anh nhìn Lục Sênh say ngủ bên cạnh, nghĩ thầm mình cũng không phải là cô đơn. Ít nhất anh còn có cô làm bạn, có thể trong đêm ba mươi cùng ngồi ăn lẩu, xem chương trình xuân.
Nhưng mà cô cùng anh làm bạn có thể kéo dài bao lâu? Tóm lại sẽ không phải là dài cả một đời. Huống hồ Lục Sênh còn có cuộc đời của cô, con đường của cô, rồi cô cũng sẽ có tình yêu và gia đình của mình.
Nghĩ đến sớm muộn gì cũng có một ngày Lục Sênh muốn xuất giá gả cho một người đàn ông...Nam Phong nhíu mày, hiện tại nghĩ muốn bóp chết cái tên khốn kiếp không biết là ai kia.
Nam Phong cứ như vậy vuốt tóc Lục Sênh cho đến khi xem xong chương trình xuân.Tiếng chuông giao thừa giữa đêm vang lên, trong ti vi tràn ngập một mảnh vui mừng. Lúc này, Lục Sênh có lẽ cảm thấy ầm ĩ, cô khẽ trở mình.
Nam Phong điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ lại, âm thanh rất thấp.
Lục Sênh sau khi xoay người, đồng thời cũng hướng sang một bên ghế sofa, mặt cũng hướng vào...cơ thể Nam Phong cứng ngắc.
Cô vẫn không dừng lại, không biết là đang mơ cái gì. Có lẽ là mơ chèo thuyền, hai cái chân đạp lung tung, người nghiêng về phía trước? Cả khuôn mặt cô đối diện với bụng dưới của anh.
Hừ! Nói bụng dưới thật sự là quá hàm súc!
Nam Phong mặc dù đã từng hẹn hò cùng một số người, nhưng mà đó cũng không tính, anh hai mươi lăm tuổi vẫn trung thành với kiếp sống xử nam cũng chưa từng trải qua kích thích này. Không, điều này không hợp với nguyên tắc. Nam Phong nhẹ nhàng đẩy bả vai Lục Sênh, dè dặt, sợ lúc này cô đột nhiên mở mắt ra. Cảnh tượng kia nghĩ lại đã cảm thấy không thể nhìn thẳng.
May mắn là cô không tỉnh dậy, không chỉ không tỉnh, còn nói mớ: "Ta là tiểu bạch thỏ, ta muốn ăn cà rốt".
Nam Phong: "...", Ăn em gái em!
...
Lục Sênh bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức. Tiếng chuông to như vậy nhất định không phải loại điện thoại màn hình xanh bình thường.
Cô mở mắt ra, di động Nam Phong ở trên bàn trà đang ca hát rung lên liên hồi. Lục Sênh liếc mắt, đưa tay cầm lấy. Nhìn thấy người gọi tới là Trịnh Gia Nhuế, cô lập tức tỉnh táo.
Điện thoại của người khác cô nhất định sẽ không nghe, nhưng mà của Trịnh Gia Nhuế sao....
Lục Sênh không chút do dự bấm nút nghe.
"Này, Nam Phong.", đầu dây bên kia Trịnh Gia Nhuế phát ra thanh âm khoan khoái nhu hòa, mơ hồ còn mang theo chút vui vẻ, khiến cho mọi người giống như nhìn thấy nụ cười của cô ta.
Lục Sênh cũng mỉm cười: "Này, béo tỷ ".
Béo...tỷ...
Bên kia đầu dây lúc nghe thấy hai chữ này Trịnh Gia Nhuế suýt chút nữa là phát bệnh tim. Cô do dự lâu như vậy, rất khó khăn thận trọng đưa ra quyết định, cuối cùng lấy hết dũng khí gọi cho Nam Phong, chỉ là muốn nghe một chút thanh âm của anh, muốn thử cho hai người thêm một cơ hội...Tất cả đề phòng dò xét và mong chờ đổi lấy một câu "Béo tỷ".
Trịnh Gia Nhuế tức giận đến giọng run cầm cập: "Là cô...? Lục Sênh". Cô buộc bản thân cười hai tiếng, cười một cách miễn cưỡng, nghe cực kì biến thái.
Lục Sênh cười nói: "Là tôi, cô tìm huấn luyện viên Nam à? Tìm anh ấy có chuyện gì, tôi giúp cô chuyển lời".
"Không cần, cô đưa điện thoại cho anh ấy đi".
"À, cô chờ một chút", Lục Sênh ngồi dậy, tìm kiếm xung quanh, phát hiện phòng tắm đang bật đèn, bên trong giống như có âm thanh nước chảy. Cô nói với Trịnh Gia Nhuế: "Nam huấn luyện viên đang tắm rửa, không tin cô nghe thử xem".
Cho Trịnh Gia Nhuế nghe tiếng nước chảy một lát cô liền cúp điện thoại. Cô cùng cô ta cũng không muốn nói với nhau nhiều thêm một câu.
Lục Sênh nằm ngửa trên ghế sofa gối đầu lên cánh tay nhìn ra cửa sổ bên ngoài, trên bầu trời thỉnh thoảng lại nở ra vài đóa pháo hoa xinh đẹp. Sau khi nhìn một lúc, cô thiếp đi trong vô thức.
Một lần nữa thức dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng Nam Phong.
Anh mặc áo tắm màu trắng, tóc còn chưa khô, một thân phủ hơi nước. Chỗ cổ áo lộ ra xương quai xanh. Cô nhìn lên, thấy ngay chiếc cằm xinh đẹp khiêu gợi của anh.
Anh đang ôm cô, một tay nâng sau lưng, một tay nâng chân cô. Theo bước đi của anh, thân thể cô cũng nhẹ nhàng chuyển động, trần nhà cũng giống như rung lắc theo.
Lục Sênh chớp chớp mắt. Trời ạ! Cô không phải là đang nằm mơ đi? Huấn luyện viên Nam ôm cô, lại còn là bế kiểu công chúa.
A a a hạnh phúc tới quá đột nhiên, vui mừng đến phát khóc!
Không đúng không đúng, cô lập tức tỉnh táo: Huấn luyện viên Nam viên trên đùi có vết thương, không thể bế cô! cần thiết thì phải là cô bế anh mới đúng!
"Huấn luyện viên Nam", Lục Sênh gọi anh, "Anh cho em xuống đây đi".
Nam Phong giường như đột nhiên sợ hết hồn, nhưng cũng đồng thời buông tay. Lục Sênh rớt trên sàn nhà, âm thanh lúc rơi xuống "bịch" một tiếng.
Hu hu, đáng ghét! Bảo anh "đặt xuống" chứ đâu phải đem cô "ném xuống" như vậy.(T_T)
"Ngủ ngon." Nam Phong bỏ lại hai chữ này, xoay người rời đi.
Lục Sênh quỳ rạp trên mặt đất, yếu ớt hướng về bóng lưng của Nam Phong đưa tay ra, nhỏ giọng gọi anh giống như Nhĩ Khang gọi Tử Vi*, thâm tình mà quyến luyến,"Nam...huấn..luyện..."
*: Nhân vật phim Hoàn châu cách cách.
Nghe được cô gọi mình, anh ngược lại đi càng nhanh hơn.
Lục Sênh duy trì tạo hình này đến khi thân ảnh của Nam Phong biến mất sau phòng ngủ. Cô buông lỏng cơ thể, nằm sấp trên sàn nhà, nắm quả đấm vô lực nện xuống. Aizzz! Anh không thể bế em thì còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa phải làm mà, làm cái gì muốn chạy nhanh như vậy a!...
HẾT CHƯƠNG 46.
_________________
Spoil chương 47:
Nam Phong: "Là hôn chúc ngủ ngon sao? Ừm, ngủ ngon".
Lục Sênh cắn môi, thẳng tắp nhìn vào mắt anh, "Không phải là hôn chúc ngủ ngon".
Nam Phong có chút bất đắc dĩ, "Lục Sênh...".
"Nam Phong, Em thích anh".