Edit: Yangmimi912 Sau khi giành chiến thắng, Từ Tri Diêu và Lục Sênh ôm chầm lấy nhau. Giờ khắc này, thế giới thuộc về bọn họ, bọn họ thuộc về nhau.
Nam Phong nghe thấy hai người bên cạnh thì thầm.
Một người nói: "Hai người họ rất xứng đôi nha."
Một người khác lại nói: "Đúng vậy, nam thanh nữ tú, hơn nữa bọn họ chơi bóng ăn ý như vậy nhất định là thần giao cách cảm, tâm linh tương thông."
Blabla...
Nam Phong cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ công ty gọi tới. Hình nền điện thoại vẫn là hình Lục Sênh chu môi bán manh kia, ánh sáng mặt trời chiếu vào màn hình khiến thân ảnh Lục Sênh trở nên ảm đạm.
Anh ngẩng đầu, bị ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu vào mặt, đột nhiên thấy hơi phiền lòng.
Lục Sênh và Từ Tri Diêu sau đó đi cùng đồng đội ăn mừng, lúc này Nam Phong nhận được điện thoại của Lý Vệ Quốc.
Lý Vệ Quốc hưng phấn nói: "Này! Nam Phong à tôi nói cậu nghe, Lục Sênh và Từ Tri Diêu thực sự đã cầm được giải quán quân! Tôi nghĩ cũng không nghĩ đến, đối thủ là Lạc Linh và Tang Sở, là đội mạnh nhất cuộc thi! À không, hiện tại đội mạnh nhất là Lục Sênh cùng Từ Tri Diêu mới đúng, ha ha ha ha..."
Nam Phong nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Lý Vệ Quốc thấy hơi kì lạ: "Cậu làm sao vậy? Lục Sênh vô địch cậu không cao hứng sao?"
"Tôi...cao hứng."
Lý Vệ Quốc không cho là vậy, hừ nhẹ một tiếng. Lúc này Lục Sênh quay sang nhìn Lý Vệ Quốc: "Huấn luyện viên Lý, điện thoại của ai vậy?"
"Huấn luyện viên Nam của em, này, em tự mình nói chuyện với cậu ta đi."
Lục Sênh cũng đoán là Nam Phong, lúc cô cầm lấy điện thoại, tim không tự chủ được đập nhanh hơn một chút.
"Nam huấn luyện viên."
"Ừm, Lục Sênh, đánh rất khá."
Lục Sênh lặng lẽ nhếch môi, lại có chút ngượng ngùng, giả mù sa mưa nói, "Cũng coi như tạm được."
Cô nghe được tiếng cười trầm thấp của Nam Phong.Thanh âm của anh thật là dễ nghe, giống như lông vũ trêu chọc tiếng lòng cô. Lục Sênh chìm trong thanh âm ấy mà đỏ mặt, may mắn cô vừa vận động thi đấu nên đỏ mặt cũng không bị ai phát hiện.
Cô nhỏ giọng nói: "Cười gì vậy."
"Cười em đáng yêu."
Lục Sênh hơi buồn bực, mũi chân nhẹ nhàng dụi dụi xuống nền đất xi măng, "Nam huấn luyện viên, nếu như anh không thích em thì không cần lúc nào cũng câu dẫn em."
Nam Phong cảm thấy bên tai mình hơi nóng, có lẽ là ánh mặt trời quá gắt.
Lục Sênh không thấy Nam Phong nói gì, cho là anh mất hứng bèn đổi chủ đề, "À, hôm nay em giành được quán quân, anh dự định thưởng cho em cái gì?"
"Em muốn cái gì cũng được."
Lục Sênh nghĩ thầm, em muốn cái gì anh là người rõ nhất.
Cô đương nhiên không dám nói như vậy với anh, chỉ đáp: "Cái đó...em sẽ suy nghĩ thật kỹ."
***
Thời gian tranh tài kéo dài năm ngày, Lục Sênh và Từ Tri Diêu cũng không tham gia hạng mục nào khác, bọn họ thống nhất ở lại Nam Kinh chơi một ngày, đến khu vui chơi, ăn bánh bao, vịt muối...còn mua quà lưu niệm. Sau thời gian nhàn rỗi, thời gian còn lại bọn họ đều dùng để huấn luyện. Bởi vì không có đủ sân huấn luyện, hai người tự mình ra cửa tìm thuê sân. Thần kỳ chính là, lúc ở bên ngoài huấn luyện thế nhưng lại có người nhận ra bọn họ, còn muốn kí tên.
Lục Sênh hết sức thẹn thùng, viết lên đấy một cái tên đúng quy đúng củ, người nọ còn khen cô "Người đẹp chữ đẹp", lại làm cho cô càng ngượng hơn.
Từ Tri Diêu chen tới hỏi: "Chữ của tôi thế nào?"
"Chữ cậu...cái này hahaha, không cần phải nói, nói ra chính là mắng chửi người khác."
Từ Tri Diêu không biết nói gì, thật là, khen tôi một tí khó thế sao, nào có ai đối xử với thần tượng như vậy.
Các hạng mục thi đấu của nam và nữ đều lần lượt được tiến hành, đội tuyển thành phố T thua rồi lại thua, hai đoàn thi đấu cũng không có huy chương vàng nào.
Đến đây, Đại hội thể dục thể thao chính thức kết thúc, thân là đội mạnh có uy tín, thành phố T chia làm hai phân đội thi đấu tổng cộng cũng chỉ lấy được một huy chương vàng, cái thành tích này bất luận là gì cũng tính là không tốt. Hơn nữa huy chương vàng này cũng chỉ là niềm vui ngoài ý muốn, cũng không phải hạng mục họ thực sự đề cao.
Lúc trở về thành phố T, Lục Sênh cảm thấy thái độ mọi người xung quanh thay đổi rõ ràng. Ví dụ như lúc họ lái xe ra sân bay đón cô còn hỏi cô "Có choáng hay say xe không? Có muốn ngồi phía trước không?" ; Ví dụ như trên đường trở về gặp được lãnh đạo cười với cô ;Ví dụ như trong đội tuyển có người chuyên môn chuẩn bị vợt lại nhỡ kĩ thói quen đánh bóng của Lục Sênh.
Trước kia giống như không có người chú ý đến cô, lái xe, lãnh đạo, hay người chuẩn bị vượt đều không chú ý đến cô. Đội viên nhiều như vậy, Ai có thể nhỡ kĩ từng người? Nếu như cô bình thường, dựa vào cái gì được ánh mắt người ta để ý?
Đây chính là quy luật. Cô đánh tốt, mang lại thành tích, cho dù là bác gái quét rác cũng coi cô cao hơn một bậc.
Như vậy không công bằng sao? Không, đây mới chính là công bằng. Nếu không thì cái gì mới gọi là công bằng. Rõ ràng mình yếu kém còn muốn cả đội quan tâm, đây không phải là công bằng, đây là giúp đỡ người nghèo.
Ngày thứ ba trở lại thành phố T, Nam Phong hỏi Lục Sênh cần "Ban thưởng" cái gì. Lục Sênh lúc này còn có chút rối rắm. Cô không nghĩ là sẽ bỏ qua cơ hội này. Cô hy vọng thay vì ban thưởng có thể đổi bằng mức độ quan tâm. Cô cũng không thể đề xuất yêu cầu vô lí giống như "hiến thân", không nói đến Nam Phong không biết làm, nếu là cô chính mình làm cũng không thể tiếp nhận loại thân mật uy hiếp này.
Thật sự là phiền muộn nha.
Cuối cùng Nam Phong đề nghị: "Không thì như vậy, em có thể tới công ty anh chơi nửa ngày, em không phải vẫn muốn biết anh đến cùng đang bận cái gì sao?"
Đề nghị này rất tốt nha...Lục Sênh vui vẻ đáp ứng.
Từ Tri Diêu sau khi biết chuyện này rất không cao hứng: "Rõ ràng đều là quán quân, vì cái gì cậu có thể đến công ty Nam huấn luyện viên chơi tôi lại không được, coi như là chúc mừng cũng không phải là cùng hai người chúng ta chúc mừng sao?"
Cậu ta nói cũng có chút đạo lý, vì vậy Lục Sênh hỏi Nam Phong: "Từ Tri Diêu có thể đi cùng với em không?"
Nam Phong không tìm ra lý do gì để cự tuyệt đành phải đồng ý.
Nam Phong hiện tại có ba công ty, Công ty thương mại và công ty điện tử ban đầu anh đều đang nắm 100% cổ phần, còn công ty nghiên cứu phát triển trò chơi di động là 70% cổ phần. Sau khi mua cổ phiếu của công ty game di động, anh liền đem công ty này trực tiếp chuyển đến cách vách công ty điện tử. Bởi vì kinh doanh chính của công ty thiết bị điện tử là phát triển phần mềm, hai công ty đặt gần nhau chỉ để dễ giao tiếp. Sau đó anh lại thấy tách ra quản lí riêng quá phiền phức nên đã hợp nhất hai công ty lại. Một công ty, hai bộ phận R&D, một bộ phận hành chính và nhân sự chung, có một đoàn đội Marketing cố định, nhưng mà họ làm marketing ứng dụng phần mềm mày tính, chưa làm qua phát triển trò chơi. Bởi vậy khi ra mắt sản phẩm trò chơi mới, Nam Phong quyết định chi một số tiền lớn thuê một đoàn đội mới làm marketing.
Anh đang lên kế hoạch bán công ty thương mại, trọng tâm trong tương lai sẽ là phát triển phần mềm (bao gồm trò chơi), đặc biệt là phát triển phần mềm di động. Bởi vì thị trường trong lĩnh vực này rất lớn, tương lai có thể phát triển.
Nhân viên phầm mềm máy tính trong công ty là một đám trạch nam, có con gái đến đây sẽ làm cho họ cảm thấy mới mẻ nửa ngày. Lục Sênh mặc dù làn da tương đối đen, không phải là nữ thần da trắng lưu hành lúc bấy giờ, nhưng cô được điểm ngũ quan thanh tú, khuôn mặt cũng nhỏ, cười lên đặc biệt làm cho người ta thích.
Thật sự là một tiểu muội đáng yêu nha...Chao ôi lâu rồi không nhìn thấy nữ nhân...
Hơn nữa cô em gái này hết sức có lai lịch, ông chủ còn tự mình tiếp đãi! Hơn nữa ông chủ còn cười với cô ấy?! Trời ạ!
Tên tiểu tử bên cạnh cô ấy là ai? Thoạt nhìn khỏe mạnh, lớn lên nhìn có chút dễ thương...Nhất định là lâu rồi không nhìn thấy con gái, nên nhìn tên tiểu tử bên cạnh cũng thấy dễ thương...
Một đám trạch nam nhìn chăm chú vào máy tính, thực ra sự chú ý đều đặt vào Lục Sênh cùng Từ Tri Diêu, trạng thái tâm lý hoạt động đặc biệt phong phú.
Lục Sênh vừa nhìn thấy số hiệu liền choáng váng đầu, đi một vòng, cô cảm thấy mấy người này làm việc thực sự là tương đối khốc liệt.
Bộ phận R & D của phần mềm trò chơi di động vẫn ổn, ít nhất tranh minh họa nguyên bản cô có thể xem hiểu.
Nhưng vì sao có một người kia đang khóc....?
Nam Phong giải thích, "Sắp tới ra mắt trò chơi, mức hàng bán ra càng ngày càng cao, cậu ta đại khái là đang vui mừng đến phát khóc."
"Ha, nam nhân cảm xúc hết sức phong phú."
Nam Phong có chút bất đắc dĩ. Người này rất tốt, có tài hoa, đủ chăm chỉ, nhưng mà lại thích khóc.
Động một chút là khóc, gặp chuyện xấu nhỏ cũng khóc, thậm chí vui quá cũng khóc.
Nam Phong ngay từ đầu đã không thể thích ứng nổi với kiểu đàn ông như vậy, vẫn ôm hy vọng thay đổi anh ta.
Sau này rồi cũng thành quen.-_-#
Từ Tri Diêu giống như đang bước vào một thế giới hoàn toàn mới, hỏi này hỏi kia. Cậu thông minh, vừa nghe đã hiểu, cùng người trong công ty tán gẫu trò chuyện một lúc, người kia hỏi Từ Tri Diêu có muốn bái ông ta làm thầy hay không.
Nam Phong thấy không thích hợp, liền ngắt lời bọn họ.
Tham quan xong chỗ này, Nam Phong nói với Lục Sênh anh còn một công ty tài chính, không ở chỗ này, hơn nữa đang định bán đi để làm việc khác. Lục Sênh hỏi: "Làm việc gì khác vậy?"
"Tạm thời giữ bí mật."
Lục Sênh nghĩ thầm, mình tương lai chính là phu nhân, là người trong nhà, anh đối với người trong nhà còn giữ bí mật sao...
Lúc bước vào đây, Lục Sênh nhiều lần nhìn thấy mấy cô lễ tân xinh đẹp. Lễ tân mặc đồ công sở, trang điểm trang nhã, bộ dáng nũng nịu. Lục Sênh không ngừng nhìn một cô lễ tân, nhìn đến mức làm cô ấy thấy ngượng, cô ta nhìn về Nam Phong cầu giúp đỡ.
Nam Phong mím môi, bộ dáng muốn cười nhưng lại không cười. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ đầu Lục Sênh, "Đi."
Lúc Lục Sênh đi ra ngoài, liên tục cúi đầu nhìn mũi chân mình. Tâm tình cô không tốt lắm, vậy mà Từ Tri Diêu hết lần này đến lần khác còn ở bên cạnh cô nói: "Cô gái kia xinh đẹp thật đấy, sư muội cậu không phải là hâm mộ cô ấy chứ? Không cần phải hâm mộ, tôi cảm thấy cậu so với cô ấy xinh đẹp hơn."
"Cám ơn." Tâm tình đúng là tốt hơn một chút rồi.
Nam Phong cúi đầu nhìn cô, anh biết rõ cô đang lo lắng cái gì. Rất kỳ lạ là, cô băn khoăn lo lắng, ngược lại tâm tình của anh lại có chút nhẹ nhàng.
Anh nói: "Nhân viên công ty đa số là đàn ông, hơn nữa đều là đàn ông không có bạn gái. Anh tìm lễ tân xinh đẹp cho bọn họ rửa con mắt. Như vậy cũng có thể khích lệ bọn họ cố gắng làm việc."
"Thật vậy sao?" Lục Sênh ngẩng đầu, bán tín bán nghi nhìn anh, "Còn bản thân anh thì sao?"
Nam Phong nhìn ánh mắt cô, trầm mặc một lúc anh đột nhiên hỏi ngược lại cô, "Lục Sênh, lời đó còn tính không?"
"Hả?", Lục Sênh không hiểu, "Lời gì?"
"Tự mình nghĩ."
________________
Anh nhà có lẽ đã muốn yêu đương với cô Sênh rồi, còn nói cái gì mà "Có thể thử một chút" hahaha