Lâm Nhuận Cẩm:
“Mùa xuân năm 2005, trên chuyến tàu dài ngày hướng về Bắc Kinh, không hiểu vì sao tôi lại khẽ tựa đầu lên vai anh. Trong cơn mơ hồ choàng tỉnh, ánh hoàng hôn màu cam quýt xuyên qua ô cửa sổ, chói lòa đến mức chẳng thể mở mắt. Cả khoang tàu tràn ngập một mùi vị chua xót, giống hệt những năm tháng sau đó, khi tôi lặng lẽ yêu anh trong đơn phương.”
Chu Chỉ Nguyên:
“Kẻ không được em yêu như tôi, thấp bé đến mức chỉ như hạt bụi nơi chân trời.”
Năm 2015.
Tết đã cận kề, trong một khu tập thể cũ ở Châu Thành đã ngập tràn không khí ngày xuân.
Dưới sân, mấy gốc cây đại thụ từng chứng kiến bao thế hệ cư dân nơi này nay được treo lên những chiếc lồng đèn đỏ rực rỡ. Những tấm hoa giấy dán cửa sổ đã ố vàng được người ta gỡ xuống trong lúc dọn dẹp, chỉ chờ đến ngày ba mươi Tết sẽ thay bằng cái mới.
Thời điểm này, nhiều thanh niên đi học hay đi làm xa đều lần lượt trở về nhà, khiến khu tập thể bỗng chốc rộn ràng hẳn lên.
“Nhuận Cẩm, nhà hết xì dầu rồi, đi mua một chai về.”
Nghe tiếng gọi, Lâm Nhuận Cẩm đang ngồi cắt giấy hoa trong phòng lập tức buông kéo, vội vã cầm áo khoác và điện thoại chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, em trai Lâm Đông Viễn đang chăm chú xem lại chương trình Gala Xuân cũ trên TV, miệng thì không quên nhắc:
“Chị nhớ mua thêm cho em chai coca nhé.”
Đang cúi xuống thay giày ở cửa, Nhuận Cẩm hướng vào bếp hỏi:
“Bố ơi, ngoài xì dầu còn cần mua gì không ạ?”
Giọng trầm của người đàn ông vang lên từ trong:
“Mua thêm chai giấm, mai nấu ăn cần.”
“Vâng.” Cô vừa đẩy cửa vừa đáp.
Nếu biết chuyến đi này sẽ chạm mặt Chu Chỉ Nguyên, người đã hơn nửa năm không gặp, chắc chắn cô sẽ không mặc cái áo phao trắng cồng kềnh, trông ngốc nghếch như một con gấu vụng về.
Trước mắt cô, Chu Chỉ Nguyên khoác áo khoác đen, quần jean, trên vai đeo balo, hai tay đút túi, tóc đen gọn gàng, dáng người cao gầy, sắc mặt lạnh nhạt.
Trong lúc cô còn ngẩn ra, anh dường như chẳng nhìn thấy, cứ thế bước thẳng lên tầng.
"Anh Chỉ Nguyên." Lâm Nhuận Cẩm không biết dũng khí của mình từ đâu mà có, sau khi lướt qua nhau, cô lại cất tiếng gọi anh lại.
Người đàn ông cao hơn cô vài bậc cầu thang chậm rãi quay đầu, ánh mắt sâu thẳm rơi lên gương mặt cô.
Đối diện đôi mắt đào hoa dễ khiến người ta đắm chìm ấy, tim cô bỗng đập dồn dập, nhưng ánh nhìn thì lúng túng né tránh. Cô siết chặt điện thoại, ngập ngừng thật lâu mới gượng gạo thốt lên:
“Anh… về ăn Tết rồi à.”
Chu Chỉ Nguyên hờ hững đáp một tiếng: “Ừ.”
Bầu không khí dần trở nên gượng gạo, Lâm Nhuận Cẩm cứng đầu, vội tìm chuyện để nói:
“Anh trai em cũng đã về nước rồi, nhưng hôm nay anh ấy sang nhà bà, sáng mai mới về.”
“Biết rồi.” Anh dừng một chút, hỏi: “Còn chuyện gì không?”
Lâm Nhuận Cẩm cụp mắt, chậm rãi lắc đầu.
Anh thu ánh nhìn lại, tiếp tục đi lên tầng ba.
Tiếng mở khóa, tiếng cửa đóng “cạch” một cái, rồi im lặng hẳn.
Đứng trong hành lang trống trải suốt gần năm phút, Lâm Nhuận Cẩm chợt nhớ ra mình còn phải đi mua xì dầu, vội vàng chạy xuống dưới.
Trên đường về, cô thấy cửa hàng hoa đối diện vẫn còn mở cửa. Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn bước vào. Quất cảnh và đào thì nhà đã có rồi, đi dạo một vòng cô mua thêm hai chậu lan. Người Châu Thành đón Tết thì không thể thiếu lan.
Hai tay bưng hoa về đến cửa nhà, cô liếc sang căn hộ đối diện. Cửa nhà họ Chu khép kín, song xuyên qua vách tường mỏng, cô vẫn nghe loáng thoáng tiếng đàn ông chuyện trò bên trong.
Nếu không sợ Lâm Văn Tân sốt ruột, e rằng cô còn có thể đứng đây thêm mười mấy phút nữa.
Lâm Văn Tân từ bếp bưng món ăn ra, vừa thấy hai chậu lan trong phòng khách thì nhíu mày thật sâu:
“Lãng phí tiền, mua một chậu không phải là đủ rồi sao?”
Lâm Nhuận Cẩm mím môi, nhỏ giọng đáp:
“Song hỷ lâm môn, hơn nữa là con dùng tiền của chính mình.”
Lâm Đông Viễn nghiêng đầu cười:
“Chị, xem ra chị kiếm được khối tiền đấy, vậy Tết này có thể cho em cái phong bao to không?”
Lâm Nhuận Cẩm chẳng buồn để ý cậu ấy.
Cô còn chưa kết hôn, dựa vào đâu mà phải bao lì xì cho cậu ấy chứ.
Lâm Văn Tân không vui, hầm hừ nói:
“Lấy bát đũa ra ăn cơm, ăn xong thì chuẩn bị dọn dẹp. Ngày mai đợi anh con về, ba anh em cùng ba đi phố Hoa dựng sạp viết câu đối.”
Trong bữa ăn, Lâm Nhuận Cẩm quan sát sắc mặt bố, sắp xếp lời nói cẩn thận, chờ đến khi ông nở nụ cười mới nhanh chóng mở miệng:
“Bố, mai con có việc… con phải qua Ma Cao chụp ảnh cưới cho khách.”
Lâm Đông Viễn tròn mắt ngưỡng mộ:
“Ồ, chị lại đi Ma Cao nữa à.”
Lâm Văn Tân lại cau mày, giọng không vui:
“Người ta nghỉ Tết thì về nhà, còn con thì đi ngược lại. Đã bảo tìm việc đàng hoàng mà không nghe.”
Lâm Nhuận Cẩm không dám lên tiếng.
Trước nay mỗi lần nhắc đến công việc của cô, nếu cô cãi lại thì bố luôn nổi giận, lời nói bóng gió cũng chê bai nghề trang điểm của cô chẳng ra gì.
Buổi tối, sau khi sắp xếp đồ dùng cho công việc ngày mai, Lâm Nhuận Cẩm mới đi tắm. Nửa đêm trằn trọc không ngủ được, tâm trạng lúc thì hưng phấn, lúc lại chùng xuống.
Không nhịn được, cô nhắn tin cho bạn thân Khổng Mạn:
[Mạn Mạn, Chu Chỉ Nguyên về rồi!!! Hôm nay tớ còn nói chuyện được với anh ấy nữa.]
Ba giờ rưỡi sáng, Khổng Mạn vậy mà lại trả lời.
[Chỉ nói được mấy câu mà đã kích động thế à? Không biết còn tưởng cậu hôn anh ta rồi cơ.]
Lâm Nhuận Cẩm ôm điện thoại cười ngốc nghếch một lúc:
[Sao cậu còn chưa ngủ?]
Khổng Mạn vừa học xong:
[Sắp ngủ đây. Cậu cũng mau ngủ đi, mai tính tiếp.]
Lâm Nhuận Cẩm gửi một sticker gật đầu thật mạnh.
Cô tắt điện thoại, nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chẳng được mấy tiếng sau, tiếng chuông báo thức dồn dập đánh thức cô.
Lâm Đông Viễn vì mắc vệ sinh mà tỉnh giấc. Trong phòng khách vẫn tối om, cậu nửa nhắm nửa mở mắt đi đến cửa nhà vệ sinh, thấy Lâm Nhuận Cẩm đang cúi đầu chậm rãi rửa mặt trước bồn rửa. Cậu xoa mái tóc rối bù, kiên nhẫn dựa vào khung cửa chờ một lát.
Rửa mặt xong, Lâm Nhuận Cẩm quay người ra ngoài, hoàn toàn phớt lờ kẻ đang đứng ở cửa.
Gương mặt trắng trẻo thanh tú của Lâm Đông Viễn đầy vẻ bực bội, lẩm bẩm:
“Chậm chạp muốn chết, bàng quang sắp nổ tung rồi đây này.”
Lâm Nhuận Cẩm quay đầu, giơ tay vỗ mạnh vào lưng cậu ấy một cái.
Nửa tiếng sau, Lâm Nhuận Cẩm khoác trên người chiếc áo phao đen dài đến gối. Cẩn thận khép cửa lại, cô kéo vali đi xuống tầng dưới. Đèn hành lang của khu tập thể là loại cảm ứng âm thanh, mỗi lần cô bước xuống một tầng, chỉ cần dậm chân nhẹ là ánh sáng dịu dàng sẽ bật lên, phủ xuống người cô.
Xe chưa đến ngay. Cô ngồi xổm cạnh vali, ôm chặt cơ thể mình, để gương mặt hứng gió lạnh, như vậy mới khiến cơn buồn ngủ chưa tan hẳn nhanh chóng tỉnh táo hơn.
Lúc này trời còn chưa sáng, xung quanh tĩnh lặng vô cùng.
Chưa đầy năm phút sau, một chiếc SUV cỡ trung dừng ngay trước mặt cô, cốp sau cũng chậm rãi mở ra.
Lâm Nhuận Cẩm đứng dậy, xách vali đi về phía đó.
Người ngồi ghế phụ xuống xe, bước lại gần:
“Em lên xe trước đi, để anh cất cho.”
Lâm Nhuận Cẩm gật đầu, lấy chiếc túi trang điểm lớn đặt trên vali xuống, khẽ mỉm cười dịu dàng với đối phương:
“Cảm ơn anh Cảnh.”
Ánh mắt Cảnh Liệt lướt qua gương mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ ửng của cô, chậm rãi trách nhẹ:
“Sao không quàng khăn? Sáng sớm lạnh như thế này.”
Lâm Nhuận Cẩm đáp:
“Bên Ma Cao ban ngày nóng, em lười mang theo.”
Người lái xe thân hình cao lớn, da ngăm đen, trong tên có chữ “Hùng”, nên đồng nghiệp trong tiệm ảnh đều gọi anh là “Đại Hùng”. Nhưng Lâm Nhuận Cẩm thì thường thêm chữ “anh” phía sau.
Lên xe, chào hỏi xong cặp đôi cô dâu chú rể lần này, cô liền đeo khẩu trang, nhanh nhẹn lấy đồ nghề ra bắt đầu làm việc.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, Lâm Nhuận Cẩm làm nghề trang điểm cũng đã hai, ba năm. Khách hàng muôn hình vạn trạng, phần lớn đều dễ nói chuyện, cả năm nhiều lắm cũng chỉ gặp bảy, tám người khó tính.
Năm mới còn chưa tới, hôm nay cô đã lại gặp phải một người rồi.
Bắt đầu từ lớp nền, từng bước một đều bị vị khách này soi mói bắt bẻ, khiến cô đến tận lúc xe sắp tới cửa khẩu vẫn chưa làm xong gương mặt.
Cảnh Liệt bảo Đại Hùng đỗ xe, để trong xe trang điểm cho xong hẳn.
Cuối cùng cũng hoàn tất. Vị khách cầm gương soi đi soi lại gần mười phút, rồi cau mày nói với Lâm Nhuận Cẩm:
“Trình độ của cô thế này, tôi tự đánh phấn còn hơn.”
Lâm Nhuận Cẩm nhét hộp phấn vào túi đồ, nở một nụ cười áy náy, giọng dịu dàng chân thành:
“Cô Vũ, cô vốn đã xinh đẹp sẵn rồi. Cho dù cô thấy tay nghề tôi không tốt, thì lúc này trông cô vẫn vô cùng rạng rỡ.”
Đại Hùng quay đầu lại nhìn kỹ một cái.
Anh ta vốn cũng coi như nửa thợ chụp ảnh, rất nhạy với trang điểm. Công bằng mà nói, Nhuận Cẩm làm rất ổn. Vị tiểu thư họ Vũ này lúc để mặt mộc thì mắt nhỏ, sống mũi thấp, ngũ quan nhờ lớp trang điểm mới rõ ràng, hài hòa hơn. Không biết cô ta còn không vừa ý chỗ nào, chẳng lẽ lại vì bị hóa trang thành đẹp hơn à?
Nhưng làm dịch vụ thì khách là thượng đế, trong lòng có khó chịu cũng chỉ có thể nuốt xuống, huống chi Lâm Nhuận Cẩm lại vốn là kiểu người hiền lành dễ chịu.
“Đi thôi, nghe nói hôm nay ở đây có mấy buổi hòa nhạc, lát nữa người sẽ đông.” Cảnh Liệt dứt lời, khoác máy ảnh xuống xe cùng Đại Hùng đi lấy hành lý từ cốp.
Đây đã là lần thứ năm Lâm Nhuận Cẩm đến Ma Cao. Mỗi lần đều vì các cặp đôi chỉ định chọn nơi này làm bối cảnh chụp ảnh cưới.
Ra khỏi cửa khẩu, họ lên xe buýt miễn phí vào thẳng điểm chụp. Vợ chồng cô Vũ đã đặt phòng khách sạn, tối nay sẽ ở lại đây, cũng tiện thay váy cưới.
Cảnh Liệt và Đại Hùng đứng đợi dưới sảnh, Lâm Nhuận Cẩm đi theo cặp đôi lên lầu.
Khách sạn này trang trí xa hoa lộng lẫy, đâu đâu cũng sang trọng tinh tế, trên một ứng dụng ghi giá phòng mỗi đêm không dưới một nghìn tệ.
Ở một khách sạn đắt đỏ như vậy, nhưng lại chọn một studio nhỏ để thực hiện chụp ảnh cưới và quay phim lễ cưới, có lẽ là vì Cảnh Liệt.
Ở Châu Thành, Cảnh Liệt vốn nổi tiếng là nhiếp ảnh gia, từng được nhiều tiệm ảnh cao cấp ở các thành phố lớn mời gọi, nhưng đều bị anh từ chối. Đến nay chẳng ai hiểu tại sao anh cứ kiên quyết ở lại cái tiệm ảnh nhiều việc mà ít tiền này.
Thực ra vì Nhuận Cẩm mà tới đây cũng chẳng ít. Nghĩ tới điều đó, chút tủi thân khi bị cô Vũ chê bai trong lòng cô cũng tan biến.
Buổi chụp kéo dài từ mười giờ sáng cho tới hơn sáu giờ tối.
Ma Cao khi lên đèn mới thực sự phồn hoa, xa hoa tráng lệ.
Cảnh Liệt nói đãi mọi người ăn lẩu ngũ tạng bò, ba người ăn hết hơn hai trăm tệ.
Trước khi về, họ còn ghé qua sòng bạc một chuyến. Lâm Nhuận Cẩm không vào, vì quá mệt, cô tìm một quán McDonald’s trên lầu ngồi nghỉ, bất ngờ lại gặp một nhóm idol nam Hàn Quốc.
Sau khi trong nước có lệnh cấm Hàn, Hồng Kông, Ma Cao, Đài Loan trở thành điểm đến thường xuyên của nghệ sĩ Hàn.
Lâm Nhuận Cẩm gục đầu trên bàn, ngước nhìn mấy chàng trai trạc tuổi mình đang được cả đám thiếu nữ xinh đẹp vây quanh. Trong mắt các cô gái là sự nhiệt tình thẳng thắn, tình cảm cuồng nhiệt dành cho họ.
Làm ngôi sao thật tốt, được nhiều người yêu thương, và luôn luôn được mọi người quan tâm.
Khi xong việc, Khổng Mạn nhắn lại cho Lâm Nhuận Cẩm:
[Cậu đúng là điển hình “có tâm mà không có gan”, có gan thì đứng dậy mà đi theo anh ta chứ.]
Lâm Nhuận Cẩm:
[Giờ tớ còn không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh ấy.]
Khổng Mạn: [Hèn nhát.]
Khổng Mạn: [Vậy thì cứ tiếp tục âm thầm yêu đơn phương đi, biết đâu lần tới cậu gặp Chu Chỉ Nguyên, anh ta đã có “người đẹp bên cạnh” rồi, lúc đó đừng có đến khóc trước mặt tớ nhé.]
Đọc những dòng này, lòng Nhuận Cẩm chua xót.
Bao năm nay, mỗi dịp Tết Nguyên đán, Trung thu những ngày sum họp, cô luôn mong chờ, bởi phần lớn thời gian Chu Chỉ Nguyên ở Bắc Kinh, chỉ dịp này mới về Châu Thành. Nhưng mong đợi lại kèm theo lo sợ: với một người xuất sắc cả ngoại hình lẫn học vấn như anh, bên cạnh chắc chắn không thiếu người theo đuổi.
Nếu một ngày nào đó, thật sự có người con gái khác ở bên anh… cô không dám tưởng tượng mình sẽ thế nào.
Lâm Nhuận Cẩm lặng lẽ rất lâu, đến khi mắt cay xè, mới như hạ quyết tâm, mở khung chat, gõ ra một câu:
[Mạn Mạn, cậu dạy tớ đi, phải làm thế nào để theo đuổi con trai?]
Khổng Mạn thông minh, đang theo học tại một trường đại học danh tiếng, tính cách lạnh lùng, gia cảnh tốt, là kiểu người hoàn toàn khác với Lâm Nhuận Cẩm. Hai người quen nhau từ tiểu học, luôn cùng lớp cho đến khi tốt nghiệp trung học.
Lâm Nhuận Cẩm tính tình mềm yếu, gia cảnh bình thường, bố mẹ ly dị, bố là giáo viên vật lý trung học, nhưng cô lại hoàn toàn không mấy thông minh trong học tập, thường xuyên đầu óc trống rỗng. Sau khi tốt nghiệp, cô đi học nghề trang điểm, may mà trời không lấy hết cơ hội của cô, ít nhất trong lĩnh vực trang điểm, một nghề đòi kỹ thuật, cô có thiên phú rõ rệt.
Khổng Mạn: [Hãy mạnh dạn một chút, thẳng thắn một chút, thất bại thì cũng không mất gì, thành công thì còn tốt hơn. Nhưng tớ khuyên cậu đừng hạ thấp bản thân quá, phải biết cách giữ thế, khi cần có thể chơi chút mưu mẹo với đối phương.]
Trên đường về, Đại Hùng và Cảnh Liệt bàn chuyện thú vị vừa gặp ở sòng bạc, Nhuận Cẩm chỉ yên lặng lắng nghe, trong tay là cốc trà sữa miễn phí bọn họ mang ra cho. Càng uống cô càng buồn ngủ, cuối cùng chịu không nổi mà thiếp đi.
Khoảng mười một giờ rưỡi đêm mới về tới Châu Thành.
Cảnh Liệt và Đại Hùng còn phải quay lại tiệm ảnh, nên trước tiên đưa Nhuận Cẩm về nhà.
“Nhuận Cẩm, sáng mốt còn có buổi chụp ảnh bộ nữa, đừng quên nhé.”
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu nhìn người ngồi ghế phụ:
“Anh Cảnh, em sẽ đến sớm mà.”
Mốt là ba mươi Tết rồi.
Có thể đặt lịch chụp vào hôm đó, hẳn là những người đi làm xa mới vừa về.
Cô đứng nhìn chiếc xe chạy xa, rồi kéo vali bước vào trong. Giờ này hầu hết hàng xóm đã tắt đèn đi ngủ, cô cũng không dám kéo vali kêu ầm ầm.
Khu tập thể cũ trong bóng đêm, ánh đèn không quá sáng, nhưng lại toát lên sự yên bình ấm áp.
Đèn phòng khách bên phải tầng ba tòa số 2 vẫn còn sáng, đó là nhà họ Lâm, chắc Lâm Văn Tân chưa ngủ. Nghĩ vậy, bước chân Nhuận Cẩm bất giác chậm lại, từ tầng một lên tầng hai, cô đi mất gần năm phút.
Mãi đến khi nghe thấy có tiếng bước chân đi xuống từ trên cao, cô mới vội vàng khôi phục tốc độ bình thường.
Giờ này, sẽ là ai chứ? Trong tòa nhà đa phần là người già, trời lại lạnh, đáng lẽ đã ngủ từ lâu.
Khi dáng người cao gầy kia xuất hiện trong tầm mắt, cô thoáng ngẩn ngơ, tim run lên dữ dội.
Chu Chỉ Nguyên kéo khóa áo khoác lên, liếc nhìn cô gái đang đứng dưới bậc thang:
“Vừa về à?”
Lâm Nhuận Cẩm gật đầu.
“Vẫn chưa nghỉ lễ à?” Nói câu này, Chu Chỉ Nguyên tiếp tục bước xuống, giọng điệu rất thờ ơ, rõ ràng chỉ là hỏi cho có.
“Chưa ạ…” Lâm Nhuận Cẩm suy nghĩ vài giây, rồi hỏi:
“Anh đi tìm anh trai em à?”
Anh trai cô giờ đang đi chơi bên ngoài, nửa tiếng trước còn nhắn tin nói sẽ mang đồ nướng về nhà.
Chu Chỉ Nguyên: “Ừ.”
“Cho em đi cùng được không?” Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng cúi đầu nói, “Em sợ anh ấy uống nhiều không về được, có em ở đó cũng đỡ phiền anh.”
Càng nói, giọng cô càng yếu ớt.
Cái lý do này thật sự rất vụng về.
Anh trai cô vốn ít khi uống rượu, càng không nói đến việc say xỉn.
Mà Chu Chỉ Nguyên là bạn thân của anh trai cô, anh chắc chắn cũng hiểu rõ điều này.