Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 22

Lâm Nhuận Cẩm chợt ngẩng lên nhìn anh, trong lòng thoáng có chút mơ hồ và không chắc chắn.

Có phải là cái ý mà cô đang nghĩ đến không?

Chu Chỉ Nguyên đối diện với ánh mắt thẳng thắn của cô vài giây, sau đó hơi mất tự nhiên khẽ hắng giọng: “Ý tôi là, em là em gái của Khiêm Dân, cho dù chúng ta không kết hôn, tôi cũng sẽ quan tâm đến em.”

Hàng mi của Lâm Nhuận Cẩm khẽ run, cô không nói gì, cúi đầu uống một ngụm canh.

“Tôi ăn no rồi.” Chu Chỉ Nguyên đứng dậy, vừa bước được một bước thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn WeChat, ngăn lại ý định rời đi của anh.

Anh mở ra xem, thấy đối phương gửi tới hai tấm ảnh, rồi nói: “Chứng minh thư của em tìm thấy rồi, hiện đang ở đồn cảnh sát.”

Lâm Nhuận Cẩm lập tức vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Làm sao mà tìm được vậy?”

Hôm đó ở đồn cảnh sát, cô đã làm giấy chứng nhận mất chứng minh, vốn định sau khi ổn định xong thì sẽ bắt tàu về tỉnh để làm lại.

Chu Chỉ Nguyên khẽ cười: “Có lẽ tên trộm thấy chứng minh vô dụng nên tiện tay vứt đi, may mắn được người tốt nhặt được đem nộp cho đồn. Đúng chỗ đó lại có camera, cảnh sát dựa theo manh mối mà người tốt cung cấp, tối nay đã bắt được hắn rồi.”

Một người bạn học cấp ba của anh, Tần Hạo Hoài, làm việc trong Cục Công an thành phố. Tối qua anh gọi cho đối phương, kể lại tình hình của Lâm Nhuận Cẩm. Người kia vốn nợ anh một ân tình, nên chuyện này được xử lý khá nhanh chóng.

Lâm Nhuận Cẩm vội hỏi: “Thế còn giấy đăng ký kết hôn thì sao?”

Chu Chỉ Nguyên xoay người, đứng sau lưng ghế, liếc nhìn cô một cái:
“Thật sự muốn biết à?”

“Muốn.”

“Vậy trước tiên phải hứa với tôi, không được khóc.”

Lâm Nhuận Cẩm ngơ ngác gật đầu.

Ngay sau đó, trước mắt cô xuất hiện chiếc điện thoại của Chu Chỉ Nguyên, trên màn hình là một bức ảnh.

Nhìn kỹ xong, cô cụp mắt xuống, giọng nghèn nghẹn mang theo chút ấm ức bất lực: “Dù sao đi nữa… cũng vẫn phải cảm ơn người tốt bụng kia.”

Tấm ảnh cưới chụp đẹp đến thế, vậy mà lại bị xé nát thành từng mảnh vụn.

Chu Chỉ Nguyên tắt màn hình: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu phải giấy tờ thiết yếu, không cần thiết phải như vậy.”

Giọng Lâm Nhuận Cẩm nhỏ như muỗi kêu: “Đối với em thì nó rất quan trọng.”

Quãng thời gian đó, ngày nào đi làm cô cũng mang theo bên mình, mệt mỏi trong công việc chỉ cần lấy ra nhìn một cái, chẳng khác gì liều vitamin tiếp sức.

“Gì cơ?” Chu Chỉ Nguyên không nghe rõ.

“Không có gì, không có gì.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt chân thành: “Em còn có cơ hội cảm ơn người tốt bụng đó không?”

Chu Chỉ Nguyên đáp:
“Bây giờ chắc anh ta đang ở đồn cảnh sát.”

“Vậy em đi một chuyến, tiện thể lấy lại giấy tờ luôn.” Lâm Nhuận Cẩm vừa nói vừa buông đũa định đứng dậy.

“Đồn cảnh sát đó cách đây khá xa, đi ô tô cũng mất bốn mươi phút.” Chu Chỉ Nguyên cất điện thoại vào túi, hai tay tùy ý đặt lên lưng ghế, giọng trầm thấp, bình tĩnh: “Để đối phương để lại số điện thoại cho em, muốn cảm ơn thì mai hẵng đi.”

“Cũng được.” Lâm Nhuận Cẩm ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc áo dài tay lệch vai màu vàng nhạt, bên trong là áo ba lỗ trắng, quai áo mảnh để lộ phần vai trắng ngần, bị dây áo siết nhẹ in thành một vết hằn đỏ nhạt.

Chu Chỉ Nguyên vô thức liếc nhìn rồi lập tức rời mắt đi, trong đầu bất chợt nhớ đến quần áo vẫn còn treo trong phòng tắm.

Trời mới biết tối qua anh đã làm thế nào để tắm được trong đó, một bộ màu đen, cực kỳ bắt mắt.

“Lát nữa em sang bên chỗ tôi lấy đồ đi.” Anh dừng một chút, nhấn từng chữ:
“Ở phòng tắm.”

“Đồ gì cơ?”

“Đồ của em.”

“À?” Lâm Nhuận Cẩm ngạc nhiên.

Cô hoàn toàn không nhớ mình có để quên thứ gì trong phòng tắm của Chu Chỉ Nguyên.

Mười phút sau, cuối cùng Lâm Nhuận Cẩm cũng biết đó là thứ gì.

Cô ôm chặt mấy bộ quần áo, lưng tựa vào bức tường gạch men lạnh buốt, gương mặt đỏ bừng như thể có thể nhỏ máu ra.

Chu Chỉ Nguyên ngồi ở phòng khách, đang xem tài liệu trong máy tính, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, anh cầm lấy cốc nước, uống một ngụm.

Lâm Nhuận Cẩm dừng lại cách ghế sofa khoảng hai mét, đỏ mặt, khẽ nói: “Hôm qua tinh thần em không được tốt, không phải cố ý để lại, xin lỗi anh.”

Vừa dứt lời, một luồng khí bất ngờ từ lồng ngực dồn thẳng lên cổ họng, cô vội lấy tay che miệng, nghiêng người sang một bên, kìm nén mà ho dữ dội.

Chu Chỉ Nguyên nhíu mày quay lại, thấy thế liền đứng lên, bước nhanh tới quầy bar rót một cốc nước mang đến.

Lâm Nhuận Cẩm ho đến mức mặt đỏ bừng, sau khi từ từ ổn định lại hô hấp, cô ngửa đầu uống cạn ly nước ấy.

“Hôm nay em đã uống thuốc chưa ?” Chu Chỉ Nguyên hỏi.

“Còn liều trước khi ngủ là chưa uống.” Lâm Nhuận Cẩm đáp.

“Vậy về nghỉ ngơi đi.” Chu Chỉ Nguyên nhận lấy cốc nước rỗng từ tay cô, vừa rồi gấp quá, anh tiện tay dùng luôn chiếc cốc mình thường uống.

Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật đầu, ôm chặt quần áo trong lòng, quay người bước ra cửa.

Tối hôm đó, sau khi uống thuốc, cô nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Rèm cửa phòng ngủ không kéo, sáng hôm sau, Lâm Nhuận Cẩm mở mắt dưới ánh sáng chói chang. Cô giơ tay che mắt, trong lòng bỗng hiện lên một thắc mắc.

Đã bắt được tên trộm rồi, tại sao đồn cảnh sát lại liên lạc với Chu Chỉ Nguyên?

Có vẻ Chu Chỉ Nguyên thật sự đã âm thầm để tâm đến chuyện ví tiền bị mất của cô, nếu không thì tối qua làm sao anh có thể biết nhiều hơn cả người trong cuộc như cô.

Cô khẽ thở dài, vén chăn xuống giường, cầm điện thoại nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ. Cô định sẽ làm bữa sáng, giờ này chắc Chu Chỉ Nguyên vẫn chưa ra ngoài.

Nhanh nhẹn mà cẩn thận chuẩn bị xong bữa sáng, Lâm Nhuận Cẩm dùng khay nhỏ bưng tới, ấn chuông cửa.

Tối qua Chu Chỉ Nguyên ăn khá nhiều mì, nên cô lại làm đúng món đó.

Trong phòng khách, Chu Chỉ Nguyên đang đứng cài cúc áo sơ mi, nghe thấy tiếng chuông cửa, anh không dừng tay, đi tới nhìn qua lỗ nhòm.

Khuôn mặt Lâm Nhuận Cẩm hiện ra trong tầm nhìn, trông tinh thần đã khá hơn nhiều. Tóc buộc cao thành đuôi ngựa, gương mặt trắng hồng, đôi mắt đen láy ươn ướt, cứ như dán chặt vào cánh cửa.

Anh mở cửa, gương mặt trước mắt khi nhìn thấy anh liền lập tức nở nụ cười.

Ánh mắt của Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng lướt một vòng trên người Chu Chỉ Nguyên. Anh mặc sơ mi trắng được cắt may vừa vặn, phối với quần tây đen, cả người đứng thẳng tắp như tùng như trúc, thanh thoát mà cao quý.

Cô đưa hai tay ra phía trước một chút, nói nhỏ: “Em làm dư bữa sáng, anh có muốn ăn một chút không?”

Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên dừng lại trên tô mì trong thoáng chốc, sau đó anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Không kịp rồi, sáng nay có cuộc họp.”

Lâm Nhuận Cẩm ngập ngừng, dò hỏi:
“Vậy… mang theo ăn được không?”

“Họp xong cũng đến giờ ăn trưa rồi.” Chu Chỉ Nguyên đáp, “Trong công ty cũng có bữa sáng, em giữ lại mà ăn.”

Lâm Nhuận Cẩm mím môi mỉm cười: “Vâng.”

Cô bưng khay thức ăn xoay người đi.

“Em định mấy giờ tới đó lấy lại chứng minh thư ?” Chu Chỉ Nguyên chợt nhớ ra, thuận miệng hỏi.

Cô quay đầu lại:
“Khoảng mười giờ em đi.”

“Có cần tôi tìm người đưa em đi không?” Chu Chỉ Nguyên hỏi.

Lâm Nhuận Cẩm nói không cần, ngày mai cô đã phải đi làm, hôm nay muốn tranh thủ ra ngoài một chuyến, tiện thể làm lại thẻ ngân hàng.

Chu Chỉ Nguyên không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng có chút thất vọng của cô, rồi quay vào nhà.

Buổi trưa, Lâm Nhuận Cẩm đến đồn cảnh sát, sau khi đăng ký xong, nhân viên đã trả lại đồ cho cô.

Cô liên lạc với người tốt bụng kia, trùng hợp là chị ấy làm việc gần đó, hẹn rằng lát nữa giờ cơm trưa sẽ ra gặp.

Lâm Nhuận Cẩm tìm một quán cơm nhỏ để chờ, rồi lấy hết mảnh giấy trong túi ra. Tên trộm kia chỉ xé đúng phần ảnh trong hai cuốn giấy tờ. Hắn ta nghĩ gì mà làm vậy? Nhưng may mắn là người tốt bụng ấy đã nhặt được những mảnh giấy này mang nộp lại, cô muốn thử ghép xem có thể hoàn chỉnh hay không.

Cô loay hoay ghép gần nửa tiếng, nhìn xuống bàn, chỉ có thể thở dài không lời.

Một cuốn thiếu mất phần miệng của cô, cuốn còn lại thì thiếu mất đôi mắt của Chu Chỉ Nguyên.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Cô cầm lên nhìn, rồi vội vàng cất tất cả giấy tờ trên bàn, đứng dậy bước ra ngoài.

Trước cửa đứng một cô gái tóc dài, đeo kính gọng đen, mặc váy dài màu trắng, trên cổ đeo thẻ công tác, khí chất rất dịu dàng, nữ tính.

Lâm Nhuận Cẩm bước tới, khẽ nói: “Xin chào.”

Cô gái ngó nghiêng xung quanh, rồi ánh mắt dừng lại trên người Lâm Nhuận Cẩm, có chút không chắc chắn hỏi:
“Cô là… Lâm tiểu thư phải không?”

“Đúng vậy.” Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười đáp.

Hai người cùng nhau đi vào quán ăn, Lâm Nhuận Cẩm đưa thực đơn cho cô gái, bảo cô gọi món.

Sau khi gọi món xong, cô gái uống một ngụm nước, cười nói: “Ban đầu tôi định làm việc tốt mà không để lại tên, không ngờ cô còn liên lạc với tôi.”

Lâm Nhuận Cẩm nói: “Nếu cô không nhặt được thì tôi còn phải về quê để làm lại, nên thực sự rất cảm ơn cô.”

Hai người sau đó còn kết bạn WeChat, hẹn dịp rảnh sẽ cùng nhau ăn cơm.

Buổi chiều, Lâm Nhuận Cẩm đi dạo ở con phố sầm uất bên này, tình cờ gặp một đoàn phim đang quay ngay trên đường, xung quanh người xem rất đông, phần lớn là các cô gái trẻ.

Mấy cô gái này dường như đều là fan của nam diễn viên kia. Lâm Nhuận Cẩm tò mò nhìn gương mặt anh ta, quả thật có đủ điều kiện để khiến nhiều cô gái chịu phơi nắng chờ anh quay phim như vậy.

Cô đứng xem một lúc đã nhận ra ngay ai là trợ lý trang điểm hiện trường.
Đó cũng là một cô gái, tóc rối bời, vai đeo túi chéo, đứng dưới nắng chang chang, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi nam diễn viên.

“Khương Diễm!!!” Trong đám đông bỗng có một cô gái hét lớn một tiếng, kéo suy nghĩ đang bay bổng của Lâm Nhuận Cẩm trở lại.

Khương Diễm? Cô đã nghe qua cái tên này. Lập tức mở Weibo tìm thử, thấy tài khoản của Khương Diễm có hơn 20 triệu người theo dõi, chắc hẳn là đỉnh lưu rồi.

Trước khi trời tối, Lâm Nhuận Cẩm đã kịp ra ngân hàng làm lại chiếc thẻ bị mất, sau đó ghé siêu thị, lúc ra tay xách đầy đồ. Cô mua đủ thức ăn cho ba ngày, chỉ cần phim chưa bấm máy thì ngày nào cũng có thể về nhà nấu ăn.

Nấu xong ba món mặn một món canh, Lâm Nhuận Cẩm ngồi trên sofa làm việc, cửa phòng khách khép hờ, vẫn chưa nghe thấy bên đối diện mở cửa.

Cô liếc nhìn điện thoại, đã 8 giờ 40. Cô quyết định tự mình ăn trước.

Mãi đến 10 giờ rưỡi, thang máy kêu “ting” một tiếng, tiếp đó là giọng nói quen thuộc của Chu Chỉ Nguyên. Cô nuốt vội mấy viên thuốc trong tay, rồi đứng bật dậy, chạy nhanh ra cửa.

Cô còn tưởng vừa rồi Chu Chỉ Nguyên đang gọi điện thoại, nhưng khi bước ra thì phát hiện anh không đi một mình, bên cạnh còn có một cô gái, chính là người giao đồ ăn tối hôm qua.

“Anh Nguyên, bố em nói hôm nay mấy kẻ gây sự là do đối thủ cạnh tranh thuê tới, rất có thể là quán ăn bên kia đường, mới mở chưa lâu. Em vừa đi quan sát thử, thấy quán đó làm ăn không mấy khởi sắc.”

Chu Chỉ Nguyên cúi đầu cởi khuy tay áo:
“Ngày mai anh sẽ cho người đi xem, em đừng manh động, bảo chú Đổng tạm nghỉ hai ngày.”

“Được, bọn họ đúng là…” Đổng Hiểu Thiến đang nói dở thì chợt ngừng lại.

Chu Chỉ Nguyên ngẩng mắt lên, ánh nhìn vô tình va chạm với Lâm Nhuận Cẩm. Anh nhướng mày, không nói gì.

Sắc mặt Đổng Hiểu Thiến ảm đạm hẳn đi. Hôm nay cô mới biết cô gái xinh đẹp này chính là người mà Chu Chỉ Nguyên bất ngờ kết hôn ở quê.
“Anh Nguyên, vậy em về trước đây.”

“Ừ.” Chu Chỉ Nguyên đi đến trước cửa nhà, thang máy đóng lại, hành lang chỉ còn lại anh và Lâm Nhuận Cẩm.

Nghe thấy tiếng nhập mật mã, Lâm Nhuận Cẩm bước lại gần, giọng vẫn giữ bình tĩnh: “Chỉ Nguyên, thì ra anh quen cô gái đó.”

Nghi vấn của tối qua cuối cùng cũng có lời giải. Cô gái ấy vừa quen vừa thích Chu Chỉ Nguyên, nên khi nhìn thấy cô mới lộ ra vẻ buồn bã như thế.

Chu Chỉ Nguyên: “Ừ.”

Nhà hàng của bố Đổng Hiểu Thiến mở là do anh đầu tư.

Trưa nay nhà hàng có người đến gây sự, xử lý xong cũng đã chiều, anh quay về công ty giải quyết công việc, lúc ra khỏi thang máy mới thấy Đổng Hiểu Thiến đứng ở hành lang đợi mình.

Thấy anh không có ý định nói thêm, lòng Lâm Nhuận Cẩm dấy lên tò mò, rất muốn biết quan hệ giữa anh và cô gái đó rốt cuộc là gì, nhưng lại chẳng mở miệng được. Cô rũ mắt nhìn xuống đôi dép trắng trên chân mình, nghĩ đến đôi màu đen size 47 nam mà mình đã mua thêm.

“Anh ăn cơm tối chưa?” cô khẽ hỏi.

Cửa “cạch” một tiếng mở ra.

Chu Chỉ Nguyên nói đã ăn rồi.

Anh đẩy cửa, chưa bước vào ngay: “Giấy tờ em lấy lại chưa?”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu: “Trưa nay em còn cùng người đó ăn một bữa.”

Giấy đăng ký kết hôn cô vừa dán lại bằng keo, phần thiếu cô định sẽ tự vẽ bổ sung.

Cô hỏi: “Giấy đăng ký kết hôn có thể làm lại ở đây không?”

“Có thể.” Chu Chỉ Nguyên đã chuyển hộ khẩu về Bắc Kinh từ nhiều năm trước. Chỉ cần một trong hai vợ chồng có hộ khẩu địa phương là có thể trực tiếp làm lại ở nơi khác.

Anh cúi mắt nhìn cô: “Không gấp, dạo này tôi không rảnh.”

Lâm Nhuận Cẩm khẽ “ồ” một tiếng.

“Còn chuyện gì nữa không?” Chu Chỉ Nguyên hỏi.

“Không còn.” Lâm Nhuận Cẩm nhìn anh bước vào.

Chu Chỉ Nguyên đi vào trong, tay còn đặt trên cửa. Thấy cô chưa đi, anh ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Em nấu cơm tối rồi à?”

Lâm Nhuận Cẩm đáp:
“Lúc về em có ghé siêu thị mua rau, làm ba món mặn một món canh, có cả mướp tây.”

“…Em nghĩ tôi đến mức bữa nào cũng phải ăn mướp tây à?” Chu Chỉ Nguyên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Trong tủ lạnh của em chắc vẫn còn nhiều chưa nấu chứ gì?”

Tai Lâm Nhuận Cẩm hơi nóng lên, cô lắc đầu nói dối: “Không còn cái nào hết, em chỉ mua đủ cho bữa tối nay thôi.”

Cô còn thản nhiên bổ sung: “Sau này cũng chưa chắc sẽ mua nữa.”

“Ồ?” Chu Chỉ Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ cười:
“Vậy chẳng phải tôi buộc phải ăn hết phần tối nay rồi sao?”

Lâm Nhuận Cẩm nhìn lại anh, hồi lâu mới khẽ nói:
“Em đi hâm nóng lại nhé?”

“Ừ.”

Khi Chu Chỉ Nguyên đi qua, trong tay còn cầm đôi dép. Anh cũng chẳng định mang về nữa, ai biết sau này có còn bước vào nơi này không, cứ mang tới mang lui phiền phức.

Bình Luận (0)
Comment