Đôi mắt của Lâm Nhuận Cẩm bỗng sáng bừng, trong ánh nhìn lấp lánh niềm vui không sao che giấu, khóe môi khẽ cong lên, phải gắng lắm mới kìm nén lại được.
Lâm Khiêm Dân thu hết mọi biểu hiện ấy vào mắt, bực bội nói:
“Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của em kìa, lát nữa về phải giải thích rõ ràng cho anh.”
Nhưng Lâm Nhuận Cẩm hoàn toàn chẳng nghe thấy anh trai đang nói gì, trong tim trong mắt chỉ có Chu Chỉ Nguyên đang bước về phía này. Anh uống không ít, đến gần rồi cô liền ngửi thấy mùi rượu nồng trên người anh, nhưng ánh mắt lại sáng trong, chẳng giống như đã say chút nào.
Bàn tròn khá nhỏ, nếu ngồi đối diện thì chân không tránh ra sẽ chạm vào nhau. Lâm Nhuận Cẩm tự nhiên ngồi rất đoan trang, hai chân khép lại, còn Chu Chỉ Nguyên thì chẳng buồn để chân vào gầm bàn, cứ thả lỏng mà duỗi ra.
Lê Khê đi đến đứng bên cạnh, thoáng nhìn một cái rồi theo bản năng quan sát hai người vừa ngồi xuống.
Một bên là gương mặt trong sáng, khí chất dịu dàng ngoan ngoãn, khiến ai nhìn cũng muốn thương yêu che chở; một bên lại mang dáng vẻ phong trần bất cần, nơi lông mày vương chút lãnh đạm cùng phóng túng, toát ra sức hút vừa khiến người ta vừa yêu vừa giận.
Như chính cô vậy, rõ biết Chu Chỉ Nguyên chẳng có ý gì với mình, thế nhưng vẫn không kìm được mà muốn đến gần anh.
“Cái ly này có hơi to quá không, nước đầy thế này, uống đến bao giờ mới hết được.” Lê Khê cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại không khỏi dâng lên chua xót.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ cúi mắt nhìn qua.
Chừng 500ml nước?
Cũng đâu có gì… đổi thành 2 lít thì cô cũng chẳng thấy sao cả.
“Thế này là ít rồi, uống hai ngụm là hết.” Tưởng Lưu cắm hai cái ống hút vào ly, cười cười: “Ok, uống thôi.”
Ánh mắt Lâm Nhuận Cẩm giả vờ như lơ đãng liếc sang đối diện, rồi cô nghiêng người về trước, cúi đầu xuống, ngón tay kẹp lấy một chiếc ống hút, môi khẽ ngậm lại.
Theo thói quen, cô hút một ngụm thật mạnh.
Lạnh buốt.
Nhưng vẫn không dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng.
Rất nhanh thôi, Lâm Nhuận Cẩm liền cảm nhận được hơi thở của Chu Chỉ Nguyên gần sát lại. Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu, đôi tay đặt trên đùi vô thức siết chặt lấy vải quần, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Chu Chỉ Nguyên cúi đầu, cũng kề môi lên ống hút, ánh mắt tùy ý rơi xuống sàn nhà.
Trong hơi thở, anh ngửi thấy mùi hương thanh khiết toát ra từ đối diện. Giữa căn phòng đầy mùi hỗn tạp, mùi hương ấy lại rõ ràng đến lạ thường.
“Ê ê ê! Phải tuân thủ luật chơi chứ, một người nhìn ly, một người nhìn sàn, thế có biết cái gì gọi là bốn mắt nhìn nhau không hả?” có người chen lời.
Tưởng Lưu thấy tai Lâm Nhuận Cẩm đỏ đến mức sắp nhỏ máu, liền nhỏ giọng trêu chọc:
“Em Nhuận Cẩm, đừng ngại mà, mau, nhìn chằm chằm vào cậu ta đi!”
Hàng mi Lâm Nhuận Cẩm khẽ run lên, cô đang định ngẩng mắt thì người đối diện bỗng cất tiếng.
“Lâm Nhuận Cẩm, nhìn tôi.”
Những chữ ấy như dán sát bên tai mà nói ra, giọng trầm thấp, giàu từ tính.
Thực ra còn mang theo chút không kiên nhẫn, chỉ là cô giả vờ như chẳng hề nhận ra.
Đến khi ánh mắt chạm nhau, Lâm Nhuận Cẩm mới ý thức được khoảng cách giữa mình và Chu Chỉ Nguyên gần đến thế nào. Hơi thở hòa lẫn, chỉ cần đầu khẽ nghiêng thêm chút nữa thôi, trán họ đã có thể chạm vào nhau.
“Ok, bắt đầu uống đi.” Tưởng Lưu lên tiếng.
Đèn laser xoay tròn hắt lên trần nhà, rắc xuống những mảng sáng lấp loáng, khiến gương mặt con người khi sáng khi tối, bầu không khí cũng dần nóng lên.
Ánh đèn mập mờ, không gian dễ khiến lòng người xao động, thật sự khó mà không rung động.
Thế nhưng Lâm Nhuận Cẩm lại nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh, chẳng gợn sóng của Chu Chỉ Nguyên, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại, cảm giác chua xót từ tim lan khắp toàn thân.
Cô bỗng không còn dám đánh cược nữa.
Nếu thật sự thổ lộ với anh, mà anh từ chối, thậm chí như Khổng Mạn nói sẽ bắt đầu tránh né cô, vậy cô phải làm sao đây?
Chưa đến nửa bài hát, một ly nước đã cạn sạch.
Khi đứng dậy, Chu Chỉ Nguyên không hiểu sao lại cúi mắt nhìn mái tóc đen nhánh trên đỉnh đầu Lâm Nhuận Cẩm.
Cho đến tận lúc rời khỏi KTV, Lâm Nhuận Cẩm vẫn không thực hiện kế hoạch tỏ tình của Khổng Mạn.
Cô nhét tay vào túi, lặng lẽ đi bên cạnh Lâm Khiêm Dân, không để ý đến cuộc trò chuyện giữa anh và Chu Chỉ Nguyên, chìm đắm trong thế giới riêng của mình.
Lên xe rồi, cô cũng chỉ mím môi, im lặng nhìn ra ngoài cửa kính.
Lâm Khiêm Dân vặn nắp một chai nước khoáng đưa cho cô:
“Uống chút đi.”
Anh biết Lâm Nhuận Cẩm đã lén uống rượu.
Nếu về nhà bị Lâm Văn Tân ngửi ra, chắc chắn sẽ bị mắng nửa tiếng, mà anh cũng sẽ bị liên lụy theo.
Lâm Nhuận Cẩm nhận lấy, ngửa cổ tu liền nửa chai.
Về đến nhà, Lâm Khiêm Dân kéo em gái vào ban công phòng mình. Khi đi ngang qua giường, Lâm Đông Viễn đang ngủ trở mình, còn lẩm bẩm một câu “ồn chết được”.
Lâm Khiêm Dân khép cửa ban công lại:
“Giờ thì có thể nói rồi chứ.”
Lâm Nhuận Cẩm giả vờ ngu:
“Nói gì cơ?”
“Là bắt đầu từ lần Chu Chỉ Nguyên đưa em ra Bắc Kinh năm đó đúng không?” Giọng Lâm Khiêm Dân nhàn nhạt, “Tối nay vốn định tỏ tình với cậu ta, phải không?”
“…Anh, anh thật sự thông minh quá.”
Lâm Khiêm Dân im lặng hai giây, nhìn vào đôi mắt rạng rỡ hẳn lên của Lâm Nhuận Cẩm khi nhắc đến Chu Chỉ Nguyên, rồi uyển chuyển nói:
“Cậu ta không hợp với em đâu.”
Anh nhớ có lần có người hỏi Chu Chỉ Nguyên mẫu bạn gái nào là không thể nào trở thành hình mẫu lý tưởng của anh ta, khi ấy Chu Chỉ Nguyên trả lời là kiểu con gái quá ngoan ngoãn, mềm mỏng mà lại dính người, sẽ thấy con gái ngoan kiểu ấy rất phiền phức khi tiếp xúc.
Trong suy nghĩ của Lâm Khiêm Dân, người Chu Chỉ Nguyên sẽ thích hẳn là dạng như Lê Khê: yêu hận rõ ràng, dứt khoát không dây dưa.
Lâm Nhuận Cẩm mím môi, hàng mi cụp xuống:
“Nhưng em thật sự rất thích anh ấy.”
Giọng cô bỗng nghẹn ngào:
“Anh à, nếu như việc thích một người có thể kiểm soát được, thì em đã không lặng lẽ thích anh ấy suốt bao lâu nay rồi.”
Lâm Khiêm Dân thầm thở dài. Thực ra anh nào phải không hiểu cảm giác ấy, cái kiểu không thể kìm nén được mà thích một người, chính anh cũng từng trải qua.
Anh bất lực xoa xoa đầu cô em gái, giọng dịu đi:
“Nhuận Cẩm, cho dù sẽ bị tổn thương, em vẫn muốn thích người ta sao?”
Nói thật, bỏ qua những cảm giác khó chịu và gượng gạo nào đó, trong thâm tâm, Lâm Khiêm Dân thật sự rất mến Chu Chỉ Nguyên. Nếu một ngày nào đó cậu ta trở thành em rể của mình, anh cũng sẽ thật lòng thấy vui.
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, giọng mềm mại nhưng kiên định:
“Anh, có lúc em thấy suốt hai mươi năm qua mình sống nhạt nhòa quá, chẳng giống anh, thi đỗ trường mà mình mong ước, du học nước ngoài dù điều kiện khó khăn thế nào cũng chưa từng than bỏ cuộc. Anh luôn thách thức bản thân. Còn em thì dường như mãi sống trong vùng an toàn. Thế nên em cũng muốn thử can đảm một lần, làm một việc mà dù hy vọng mong manh đến đâu, em vẫn dám bước ra.”
Trên đường về, trong xe, cô đã nghĩ rất nhiều. Cảm giác nếu không làm gì cả, thì sẽ phụ mất những năm tháng yêu thầm kia.
Lâm Khiêm Dân nhếch môi:
“Nói nghe đàng hoàng lắm, người ngoài không biết còn tưởng em sắp gây dựng sự nghiệp lớn. Ai dè chỉ vì theo đuổi một người đàn ông.”
“Anh! Đừng chọc em. Em nói thật đấy, không hề đùa đâu.” Đôi mắt Lâm Nhuận Cẩm đảo khẽ, cô níu lấy tay áo anh trai, ngẩng mặt cười ngọt ngào:
“Anh giúp em đi, được không?”
“Em muốn anh giúp kiểu gì?”
Lâm Nhuận Cẩm xoay người định đi vào trong, vừa đi vừa nói:
“Em đi nấu canh giải rượu, lát nữa anh đem một bát sang bên kia, bảo là em nấu, nhưng tuyệt đối không được nói em cố ý nấu riêng cho anh ấy.”
Lâm Khiêm Dân bật cười:
“Anh đâu có say, mà yêu cầu của em thì thật là nhiều.”
Nhưng Lâm Nhuận Cẩm chẳng thèm để tâm, cô đẩy cửa ban công, vừa bước vào phòng đã thấy trên giường có người ngồi, cả người toát ra đầy oán khí…
“Giật mình ghê.” Cô hơi chột dạ, đoán chắc tiếng động ngoài ban công đã làm Lâm Đông Viễn tỉnh giấc.
Lâm Khiêm Dân theo sau thì nghe tiếng em trai bực bội vang lên:
“Đầu óc có vấn đề hả? Nửa đêm không ngủ còn ra ban công buôn chuyện.” Lâm Đông Viễn quấn kín chăn, giận dữ: “Lâm Nhuận Cẩm, chị có biết giữ giới hạn không, tùy tiện vào phòng con trai như vậy mà được à?”
Lâm Nhuận Cẩm lè lưỡi:
“Xin lỗi nha.”
Nói xong liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Lâm Khiêm Dân bật đèn phòng, lạnh mặt nhìn chằm chằm thằng em đang nằm trên giường:
“Miệng toàn gọi cả họ cả tên, giờ ngay cả tiếng chị cũng không gọi nổi nữa à?”
“Anh bớt dạy đời em đi.” Lâm Đông Viễn “tách” một cái tắt đèn, quay lưng về phía anh.
Món canh giải rượu vốn là sở trường nhất của Lâm Nhuận Cẩm.
Khoảng năm cô bảy tuổi, tức năm thứ tư sau khi bố mẹ ly hôn, cứ cuối tuần Lâm Văn Tân lại say mèm, mỗi lần về nhà đều bắt cô phải nấu canh giải rượu.
Mười phút sau, Lâm Khiêm Dân bưng một bát canh nóng hổi đứng trước cửa nhà họ Chu. Rất nhanh, Chu Chỉ Nguyên mặc bộ đồ ở nhà sạch sẽ, tóc còn ướt rượt, xuất hiện.
Cánh cửa nhà họ Lâm khép hờ, người đứng bên trong bấu chặt tay nắm cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Chu Chỉ Nguyên đặt khăn lên đầu, cúi mắt nhìn bát canh thơm nghi ngút, giọng nghi hoặc:
“Cậu nấu à?”
“Là Nhuận Cẩm.” Lâm Khiêm Dân đáp, “nấu dư, nên chia cậu ít.”
Đuôi mày Chu Chỉ Nguyên hơi nhướn:
“Cảm ơn.”
Lâm Khiêm Dân nhìn Chu Chỉ Nguyên, càng nhìn càng thấy khó chịu.
Chu Chỉ Nguyên liếc lại:
“Trên mặt tôi có gì à?”
Lời vừa dứt, trong nhà vang lên một giọng ngái ngủ pha lẫn ngáp:
“A Nguyên? Sao còn đứng ngoài cửa, ai ở đó thế?”
Chu Chỉ Nguyên quay lại:
“Là Khiêm Dân.”
“Chào dì Chu.” Lâm Khiêm Dân lễ phép chào.
Chu Tuệ đi ra, thấy cháu mình đang bưng bát canh giải rượu, liền mỉm cười:
“Nhìn qua đã biết là Nhuận Cẩm nấu rồi. Hai đứa con trai các cháu đi uống rượu về khuya, lại còn phải nhờ con bé làm canh cho.”
Lâm Khiêm Dân cười:
“Đúng lúc nó chưa ngủ.”
Chu Chỉ Nguyên cầm thìa, cúi đầu húp một ngụm.
Cũng lúc đó, khóe mắt anh liếc thấy cánh cửa nhà họ Lâm khẽ động một chút.
Không giống gió thổi.
Chu Tuệ nói tiếp:
“Mai trưa ba anh em qua nhà dì ăn cơm nhé. Chiều nay dì đi chợ mua ba cân chả nhồi, Nhuận Cẩm thích ăn bánh khoai môn chiên nên dì cũng mua một cân.”
Hai nhà vốn đã làm hàng xóm mấy chục năm, từ hồi Lâm Khiêm Dân còn bé đã thường xuyên ăn món dì Chu nấu. Sau này bố mẹ li hôn, anh ở nội trú, còn Lâm Văn Tân thì hiếm khi ăn cơm nhà, Chu Tuệ thấy mấy chị em nhỏ của nhà họ Lâm đáng thương, lần nào nấu cơm cũng làm thêm phần cho hai đứa.
Lâm Khiêm Dân nói:
“Vâng, vừa hay bà nội cháu gửi nhiều lạp xưởng với cá khô, mai cháu mang qua cho dì nếm thử.”
“Đúng lúc dì cũng thèm. Lạp xưởng nhà bà con cháu làm ngon nổi tiếng đấy.” Chu Tuệ vừa nói vừa ngáp, “Thôi, dì về ngủ đây, hai đứa cũng nghỉ sớm đi.”
Cánh cửa nhà họ Lâm lại động nhẹ.
Lâm Khiêm Dân cũng quay về:
“Tôi đi tắm đây.”
“Ừm.” Chu Chỉ Nguyên không nhúc nhích, chỉ nhìn theo dáng anh quay vào nhà, lại thấy anh dừng lại chốc lát ngay trong cửa.
Ngày hôm sau buổi sáng, cả nhà họ Lâm bốn người cùng ra phố bày quầy viết câu đối. Đến trưa, Lâm Nhuận Cẩm và Lâm Đông Viễn quay về nhà Chu Tuệ ăn cơm.
Là Chu Chỉ Nguyên ra mở cửa.
Lâm Đông Viễn vừa gọi một tiếng xong thì chạy thẳng vào phòng Từ Cận Thao.
Lâm Nhuận Cẩm đưa khuỷu tay đẩy cửa khép lại, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang quay người định rời đi, vội vàng chào một tiếng:
“Anh Nguyên.”
Chu Chỉ Nguyên quay đầu, mí mắt nâng lên, khẽ “ừ” một tiếng.
“Dì Chu đang trong bếp ạ?” Lâm Nhuận Cẩm rõ ràng biết mà vẫn hỏi. Trong bếp đang vang tiếng băm thịt, hiển nhiên là Chu Tuệ ở trong đó.
Chu Chỉ Nguyên: “Ừ, ở đấy.”
Lúc này Chu Tuệ đang chuẩn bị ít thịt băm để lát nữa rắc lên trứng hấp đem hấp chung. Lâm Nhuận Cẩm từ nhỏ đã thích ăn trứng, đặc biệt là món trứng hấp thịt băm bà làm.
“Dì Chu.” Lâm Nhuận Cẩm xách theo một túi lạp vịt bước vào bếp. Trên bếp ga, nồi canh đang sôi ùng ục, mùi thơm lan tỏa, cô hít hít mũi, cong mắt cười:
“Là canh gà nấm hươu.”
“Cái mũi này đúng thật là nhạy.” Chu Tuệ chỉ vào con cá đang trong lò vi sóng:
“Này, hôm nay toàn là mấy món cháu thích ăn.”
Lâm Nhuận Cẩm vào bếp phụ rửa rau, phòng khách thì náo nhiệt ồn ào, em trai cô và Từ Cận Thao đang chơi game trên TV, giọng hai đứa càng lúc càng lớn.
Rửa xong rau, cô còn cố tình nhúng tay trong nước mát lạnh thêm chút, rồi giả bộ tự nhiên hỏi:
“Dì Chu, anh Chỉ Nguyên bao giờ về Bắc Kinh ạ?”
Mấy năm trước, mỗi dịp Tết Nguyên tiêu Chu Chỉ Nguyên đều ở lại Châu Thành, nhưng năm ngoái mùng năm đã trở về Bắc Kinh, rồi đến Thanh minh về một lần, sau đó là Trung thu, cả năm chỉ quay về ba lần.
“Dì muốn nó ở lại hết Nguyên tiêu mới đi.” Chu Tuệ đặt giá hấp vào nồi sắt, cúi đầu vặn thêm một bếp ga khác: “Nó nói bên Bắc Kinh còn cả đống việc chờ xử lý, phải tranh thủ về sớm, vốn dĩ nó cũng chẳng định về ăn Tết.”
Tim Lâm Nhuận Cẩm chợt nặng nề, “Có phải mùng hai Tết đã đi không ạ?”
Chu Tuệ cười cười: “Có thể, nhưng vé máy bay còn chưa mua, chưa chắc đâu.”
Lâm Nhuận Cẩm cúi đầu, im lặng.
“Dù sao nó cũng không thích đi cùng chúng ta chúc Tết, mấy người đó hễ thấy nó là lại muốn giới thiệu bạn gái cho.” Chu Tuệ lau tay bằng khăn, bỗng nhớ ra điều gì, bất đắc dĩ nói: “Còn nhớ hôm đầu năm mới, người tên Tô Vân Vân đến nhà dì không? Bà ta mấy lần gọi điện thúc giục, tìm mọi cách nhờ dì giới thiệu con gái cho A Nguyên.”
Lâm Nhuận Cẩm sững ra, rồi gật đầu: “Nhớ ạ, hồi dì còn học cấp ba, cô ấy là người đẹp nhất trường.”
“Con gái bà ấy học thức cao, công việc cũng tốt, nhưng dung mạo lại không thừa hưởng nét đẹp của Tô Vân Vân, tuy không xấu, cũng khá thanh tú. Từ khi thấy ảnh A Nguyên, cô bé kia đã thích rồi.”
“Mẹ ơi, có thể lấy ít bánh quẩy ra ăn không?” Từ Cận Thao tóc tai bù xù thò đầu vào cửa.
“Con đánh răng chưa hả?! Không có Đông Viễn chắc con còn chẳng chịu dậy ăn cơm trưa.” Chu Tuệ mắng xong quay đầu lại, cau mày nhìn đứa con trai nhếch nhác, khinh bỉ ra mặt:
“Chiều nay đi cùng Đông Viễn ra tiệm hớt tóc, gội đầu cắt tóc cho gọn gàng. Nhìn con thế này, ra đường mẹ chẳng muốn nhận là con trai mẹ nữa.”
Lâm Nhuận Cẩm cũng quay lại liếc nhìn Từ Cận Thao, rồi cố nhịn cười quay đi.
Nói là tổ chim cũng chẳng sai.
Từ Cận Thao nheo mắt, thấy mình bị ánh mắt cô chế nhạo, liền hậm hực:
“Lâm Nhuận Cẩm, tưởng em không thấy chị đang nhịn cười à?”
Vừa dứt lời, đầu cậu liền bị quất một cái.
Cậu ôm đầu ngước lên đầy ấm ức: “Anh, anh ra tay nặng quá!”
Chu Chỉ Nguyên liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh lùng:
“Không có phép tắc.”
Bàn tay đang ngâm trong chậu nước của Lâm Nhuận Cẩm khẽ co lại, cô nghiêng đầu, quang minh chính đại nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa.
Chu Tuệ : “Đánh thêm mấy cái, không thì chẳng nhớ lâu đâu.”
Đợi hai anh em họ rời khỏi bếp, Lâm Nhuận Cẩm mới giả vờ thản nhiên lái câu chuyện quay lại chỗ vừa rồi.
Chu Tuệ nói: “Sáng nay mẹ con họ có đến, gặp A Nguyên rồi, ngồi hơn một tiếng, hai đứa cùng học tài chính, có đề tài chung nên trò chuyện khá hợp.”
Nhịp thở của Lâm Nhuận Cẩm chậm hẳn lại: “Rồi… rồi sao ạ?”
Chu Tuệ liếc nhìn cô.
Xem kìa, con bé này căng thẳng đến mức nào.
“Không thành đâu, A Nguyên không muốn tìm người cùng ngành. Thật ra dì cũng không đồng ý lắm, cô bé kia tính hơi mạnh.” Bà dịu dàng nhìn Lâm Nhuận Cẩm, bất chợt nói:
“Dì thì lại thấy cháu và A Nguyên rất hợp. Nhuận Cẩm, cháu thích A Nguyên đúng không? Hay là để dì làm mối cho hai đứa nhé?”
Hai vành tai Lâm Nhuận Cẩm đỏ bừng lên.
Chẳng lẽ cô lộ rõ vậy sao? Ngay cả Chu Tuệ cũng nhận ra rồi.