Bước Vào Tim Anh - Bài Cốt Lạt Tương

Chương 42

Sáng sớm hôm sau, dư vị ngọt ngào vẫn còn tràn đầy.

Lâm Nhuận Cẩm bị Chu Chỉ Nguyên, người chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng, làm cho tỉnh giấc. Cô thậm chí không thể mở mắt, hai tay nắm chặt mái tóc đen của anh, đầu óc trống rỗng.

Trong không khí tĩnh lặng, vang lên tiếng nuốt ừng ực ám muội.

Cô khẽ kêu một tiếng run rẩy, yếu ớt như mèo con trong mùa xuân.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Nhuận Cẩm cũng có thể nằm ngửa th* d*c, hơi thở dồn dập như người vừa thoát khỏi cơn kiệt sức. Cả người mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô hé mắt nhìn, thấy nơi khóe môi anh vẫn còn vương sợi tơ óng ánh, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

Có lẽ bắt gặp ánh mắt ấy, anh cố tình đưa ngón tay trêu chọc, chậm rãi dò sâu vào khe hẹp, động tác lên xuống khiến toàn thân cô run rẩy, vô thức mà đuổi theo từng nhịp của anh.

"Bữa sáng của em thật dồi dào, mà vẫn chưa đủ no sao." Anh lười nhác trêu ghẹo, rồi lại chẳng chút thương tình mà bắt đầu một vòng hành hạ mới, càng thêm quá đáng.

Chín giờ sáng, Lâm Nhuận Cẩm ôm Tiểu Lâm xuống dưới lầu để đi bệnh viện tái khám. A Hiền đã lái xe tới đón, chiếc xe này không phải hai chiếc Chu Chỉ Nguyên thường đi.

Có lẽ anh sợ lông của Tiểu Lâm bám lên xe.

Ánh mắt A Hiền có chút khác lạ. Lâm Nhuận Cẩm nghi ngờ hỏi, anh ta lại cười xua đi, nói không có gì.

Kết quả tái khám rất tốt, Tiểu Lâm hồi phục nhanh, ở trong bệnh viện cũng có thể tung tăng chạy nhảy.

Sáng nay trước khi ra khỏi nhà, Chu Chỉ Nguyên đã đưa cho Lâm Nhuận Cẩm một địa chỉ, nói xe đậu ở đó, bảo cô tự lái về.

“A Hiền, đưa tôi đến đó thôi, rồi đi làm việc của mình đi, tôi không muốn làm mất thời gian của anh.”

A Hiền giữ tay lái, nghiêm túc quay đầu:
“Chị dâu, tôi nhất định phải đi cùng, nhìn chị lái xe về rồi mới yên tâm. Anh Nguyên đã dặn rất kỹ, nói chị mới tập lái, nhất định phải có người kèm bên cạnh.”

“Cũng phải.” Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, dịu dàng đáp: “Vậy làm phiền anh rồi.”

“Không phiền, không phiền đâu.” A Hiền vui mừng đến mức chẳng giấu được, “Anh Nguyên cho tôi nghỉ phép hẳn một tuần, từ mai bắt đầu. Nghe nói lần trước vì bận việc mà không kịp tổ chức sinh nhật với bạn gái, anh ấy liền vung tay một cái, cho ngay một kỳ nghỉ có lương.”

Lâm Nhuận Cẩm cong khóe môi, mắt ánh lên dịu dàng:
“Anh ấy thật sự rất tốt.”

“Rất tốt, hoàn toàn không hề bạc đãi nhân viên…”

Trên suốt quãng đường, Lâm Nhuận Cẩm chỉ nghe A Hiền không ngừng khen ngợi Chu Chỉ Nguyên.

Cô không ngờ điểm đến lại là một khu biệt thự cao cấp còn xa hoa hơn cả nhà của Bạch Hinh Liên. Nơi đây cây xanh rợp bóng, đường sá sạch sẽ rộng rãi, kiến trúc thưa thớt, mỗi căn nhà đều sở hữu một khu vườn rộng lớn.

Khi xe chậm rãi dừng lại, cô không kìm được hỏi: “Đây là nhà ai thế?”

A Hiền đáp: “Nhà của anh Nguyên. Năm ngoái anh ấy mua, nhưng chỉ để xe ở đây thôi, hầu như chưa từng ở.”

Lâm Nhuận Cẩm ngạc nhiên:
“Anh ấy đúng là quá giàu rồi.”

“Giàu cực kỳ ấy chứ. Mới tuần trước còn vừa xem một căn biệt thự cổ Bắc Kinh nữa…”

Thời gian kế tiếp, cô lại nghe A Hiền thao thao kể anh Nguyên giàu có đến mức nào.

Chiếc xe trước mặt là một mẫu Bentley màu trắng, thân xe sắc sảo mà tao nhã. Theo lời Khổng Mạn, giá một chiếc cũng hơn bốn triệu tệ, xa xỉ đến mức chỉ cần chẳng may xước nhẹ thôi thì phí sửa cũng đủ làm người ta toát mồ hôi.

A Hiền bế Tiểu Lâm nô đùa trong sân, còn Lâm Nhuận Cẩm ngồi trong xe, nơm nớp lo sợ.

Đúng lúc ấy, cánh cổng biệt thự mở ra, một chiếc sedan đen lái thẳng vào. Nhìn A Hiền lập tức đi tới chào hỏi, cô liền biết ngay người đến là ai.

Cô úp mặt xuống vô lăng, mắt dán chặt vào người đàn ông có dáng người cao lớn bước xuống từ ghế lái chiếc xe đen. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu. Ánh nắng buổi chiều xuyên qua kẽ lá, đổ những vệt sáng lốm đốm lên người anh.

Anh nhấc tay gỡ kính râm, để lộ đôi mắt mày anh tuấn bức người, thẳng bước về phía cô.

Cửa ghế phụ vừa mở, một luồng khí chất trong trẻo mà kiêu bạc tràn vào khoang xe.

Lâm Nhuận Cẩm nghiêng đầu cười: “Sao anh lại đến đây?”

Chu Chỉ Nguyên ngồi vào ghế, thắt dây an toàn, mày nhướng khẽ:
“Đến xem em sẽ luống cuống thế nào.”

“Anh thật sự muốn em lái chiếc xe này sao? Không có loại bình dân, kiểu như BYD*, để em tập à?” Cô chân thành đến mức đáng thương, “Em sợ lắm, nhỡ làm trầy xe anh thì sao?”

*BYD là hãng xe phổ thông của Trung Quốc.

Anh bật cười khẽ, giọng chậm rãi: “Sợ gì chứ, có vấn đề anh lo. Em cứ lái thoải mái, miễn đừng ngốc nghếch mà đâm vào đầu xe người ta là được.”

Tim cô run nhẹ, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt anh, lại thấy trong đó còn ẩn chứa mấy phần khích lệ.

Sao kỳ lạ vậy, cảm giác như anh vừa trở thành một người khác.

Tiểu Lâm được A Hiền đưa về, Lâm Nhuận Cẩm lái xe chở Chu Chỉ Nguyên ra ngoài đi dạo nửa ngày. Thực ra cô chỉ căng thẳng chứ không phải thật sự không biết lái. Sau khi quen dần, cũng ổn hơn nhiều.

Anh bấm mấy cái trên màn hình: “Đến đây đi.”

Cô liếc nhanh vào định vị, là một nhà hàng Nhật.

Buổi sáng khi đang ăn sáng, lúc gọi video với Khổng Mạn, cô còn nói chờ mình lên Bắc Kinh rồi sẽ đi ăn đồ Nhật cùng nhau, không ngờ Chu Chỉ Nguyên cũng lại muốn ăn. Rời khỏi nhà hàng Nhật thì đã hơn tám giờ tối. Về đến nhà, Chu Chỉ Nguyên liền vào thư phòng làm việc. Hôm nay xem ra anh rất bận, buổi chiều còn nhận liền mấy cuộc gọi. Lâm Nhuận Cẩm rót cho anh một ly nước ấm để trên quầy bar, sau đó mới sang phòng đối diện chơi với chó con, tiện thể học tài liệu Lục Lệ gửi qua.

Tuần tiếp theo, Chu Chỉ Nguyên đi công tác nước ngoài. Lâm Nhuận Cẩm gần như chẳng ra khỏi cửa. Ngoài lần hẹn Tiểu Lộ ăn một bữa, những ngày còn lại cô đều thu mình ở nhà tự học diễn xuất. Càng học càng say mê, nhiều hôm đến hai ba giờ sáng mới tắt điện thoại đi ngủ.

Chờ kết quả thử vai xong, cô dự định sẽ tự mình đi thử vai ở các đoàn phim.

Chiều hôm ấy, Lâm Nhuận Cẩm mở lại Weibo, đã lâu cô chưa động tới thì phát hiện có mấy tin nhắn riêng, đều là người muốn hẹn cô đi trang điểm.

Trên Weibo, cô chưa từng đăng ảnh cá nhân, đa số chỉ chia sẻ kiến thức nhỏ về trang điểm và đăng những tác phẩm của mình.

Cô lần lượt trả lời từng người, nói mình đã không còn ở Châu Thành.

Trong đó có một người phản hồi ngay: [Xin hỏi giờ cô ở đâu? Tôi cũng không còn ở Châu Thành.]

Cô đáp: [Ở Bắc Kinh.]

Người ấy lập tức nhắn lại: [Thật đúng lúc, tôi cũng ở đây!!!]

Hôm sau, Lâm Nhuận Cẩm dậy sớm ra ngoài. Cô không lái xe của Chu Chỉ Nguyên, vì chiếc xe ấy đi làm thêm khiến cô thấy vô cùng gượng gạo.

Điểm đến là một khu chung cư cao cấp, nghe nói có rất nhiều minh tinh và những hot streamer hàng đầu sống ở đây.

​​Khách lần này của cô chính là một nữ hot streamer đình đám, đang ở top đầu trên mạng.

Cô gái ấy vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, vừa livestream vừa để Lâm Nhuận Cẩm trang điểm. Cô đeo khẩu trang suốt, thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình, thấy khán giả không ngớt lời khen “trang điểm hôm nay đẹp quá”. Trong lòng cô dâng lên niềm thành tựu nho nhỏ.

Cô nàng hot streamer trả tiền rất sòng phẳng, còn chủ động thêm WeChat, hẹn lần sau sẽ lại tìm cô.

Số tiền đó, Lâm Nhuận Cẩm không giữ lại cho mình, mà chuyển hết cho Lâm Văn Tân. Cô không muốn về nhà gặp bố, chỉ cần tiền gửi về đầy đủ là được.

Tiền vừa chuyển đi, điện thoại đã đổ chuông.

“Đừng gửi tiền nữa, có lòng thì về nhà mà thăm.” Giọng nói của Lâm Văn Tân mang theo sự bất mãn.

Lâm Nhuận Cẩm nhanh chóng bước ra một chỗ yên tĩnh:

“Con không rảnh ạ.”

“Không rảnh? Con rốt cuộc đang làm gì? Lại đi làm thuê ở tiệm chụp ảnh à? Hay như Chu Tuệ nói, đang lăn lộn trong đoàn phim? Bố hỏi con, có thể tìm một công việc đàng hoàng, đỡ mất mặt một chút được không? A Nguyên là chủ công ty, là ông chủ lớn, mà con lại là vợ của cậu ta, con thấy những việc con đang làm có xứng đáng không?”

Lâm Nhuận Cẩm hít sâu một hơi: “Bố à, bố là một thầy giáo, chắc hẳn phải rõ hơn ai hết, nghề nào cũng đáng được tôn trọng, không phân cao thấp. Con mong bố sau này đừng mang thành kiến để nhìn vào những công việc kiếm sống bằng chính đôi tay của mình.”

Cô thấy không còn cần nói thêm nữa, liền dứt khoát:
“Không nói nữa, con bận rồi.”

“Con…”

Cô thẳng thừng cúp máy.

Đúng là không nên gửi tiền.

Một mình ngồi tức tối, điện thoại lại reo.

Số lạ.

Cô do dự mấy giây rồi mới nghe:
“A lô, xin chào?”

“Là Lâm Nhuận Cẩm phải không?” Giọng nữ ở đầu dây có chút quen thuộc, “Tôi là Thượng Liêm, là đạo diễn thử vai của phim [Mười Năm Tình Đầu].”

Tim cô bỗng siết chặt, ngón tay bất giác bấu chặt viền điện thoại.

Chẳng lẽ gọi đến để báo tin rớt vai?

“Xin lỗi vì đã để cô chờ lâu. Sau một tuần bàn bạc, tổ đạo diễn thống nhất rằng cô rất hợp với vai Vân Lạc. Ngày mai một giờ chiều, mời cô đến dự vòng thử vai thứ hai, có vấn đề gì không?”

Lâm Nhuận Cẩm ngây người tại chỗ, trừng mắt kinh ngạc.

Cô… không bị loại?!

Thấy cô im lặng, Thượng Liêm lại hỏi:
“Có vấn đề gì sao?”

“Không, không có!” Cô hốt hoảng hoàn hồn, “Em không có vấn đề gì, đạo diễn Thượng, ngày mai nhất định em sẽ tới đúng giờ! Cảm ơn mọi người đã cho em cơ hội này.”

Cúp máy, cô vẫn đứng ngơ ngác tại chỗ, nắm chặt điện thoại, phải một lúc lâu mới như bừng tỉnh, vội gọi cho Khổng Mạn để chia sẻ tin vui này.

Một giờ sáng ở Boston.

Cuối tháng 9, ở Boston đang vào tiết cuối hạ đầu thu, là mùa đẹp nhất trong năm, khí hậu trong lành dễ chịu.

Chu Chỉ Nguyên bước xuống xe, chiếc mũ trùm đen của áo hoodie phủ kín đầu, anh cúi người châm lửa, điếu thuốc lập tức bùng sáng, hắt lên gương mặt lạnh nhạt mà mê người của anh. Cửa xe bị anh hờ hững hất mạnh, điếu thuốc kẹp nơi môi, anh cứ thế lững thững bước về phía trước, dáng vẻ tùy ý, chẳng thèm bận tâm đến sự ồn ã hai bên đường.

Một nhóm thiếu niên tóc tết hút thuốc phì phèo, rồ ga cho động cơ gầm rú. Nghe thấy tiếng còi cảnh sát vọng lại từ xa, chúng phá lên cười, vặn tay ga, phóng vút vào màn đêm.

Những tòa nhà gạch đỏ trong đêm hiện lên lặng lẽ, chỉ lác đác vài cửa tiệm còn sáng đèn. Gió đêm lướt qua, cuốn theo làn khói trắng thoáng chốc rồi tan biến.

Rẽ qua một góc phố, tấm biển hình thùng bia cũ kỹ lắc lư trong gió, chữ trên đó viết: body and alcohol.

Đổi tên rồi sao?

Tiếng nhạc blues từ khe cửa nửa khép len ra, xen lẫn tiếng ly thủy tinh chạm nhau lanh canh và tiếng cười phóng túng của phụ nữ.

Anh đẩy cánh cửa gỗ sồi, tháo mũ, ánh mắt quét một vòng liền thấy Lâm Khiêm Dân ngồi một mình nơi góc quán.

Chu Chỉ Nguyên thong thả bước tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Lâm Khiêm Dân thu lại ánh mắt từ ban nhạc trên sân khấu, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn. Người pha chế lập tức mang đến hai ly whisky.

Hai người cụng ly.

Lâm Khiêm Dân nhấp một ngụm, khóe mắt vô tình lướt qua ngón áp út tay trái của anh, hơi nhướng mày đầy bất ngờ khi thấy chiếc nhẫn.

Bắt gặp ánh nhìn đó, Chu Chỉ Nguyên hờ hững nói: “Cái này không có nghĩa là tôi đã tha thứ cho cậu.”

Lâm Khiêm Dân đặt ly xuống, nhếch môi cười nhạt: “Cậu tha hay không thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa rồi, em rể.”

Chu Chỉ Nguyên khẽ lắc ly rượu trong tay, sóng rượu màu hổ phách dập dềnh, viên đá va vào thành ly khẽ kêu lách cách. Anh ngửa đầu, dòng rượu trượt xuống cổ họng, đường nét yết hầu lên xuống rõ rệt.

Ly rượu vừa rời khỏi môi.

“Cạch” một tiếng.

Tiếng thủy tinh trong trẻo vang lên khi ly bị ai đó cố ý khẽ chạm.

Anh lười biếng nhấc mí mắt, bắt gặp một bàn tay sơn đỏ chói lọi lọt vào tầm nhìn. Người phụ nữ tóc xoăn bồng bềnh, ăn mặc nóng bỏng, cầm ly rượu cố tình cụng vào ly anh, giọng cười lả lơi vang bên tai: “Buy me a drink?”

(Dịch : “Anh không mời em một ly sao?”)

Lâm Khiêm Dân ngả lưng vào ghế, vẻ mặt dửng dưng nhìn cảnh đó.

Chu Chỉ Nguyên thong thả ngẩng lên, né tránh bàn tay đang định chạm vào mình, giọng nhạt nhẽo: “I’m married.”

(Dịch: “Tôi đã có vợ.”)

Anh ngừng lại một chút, rồi cằm khẽ hất về phía đối diện, khóe môi cong lên đầy ý vị: “He’s single and very lonely.”

(Dịch: “Anh ta còn độc thân, cô đơn lắm.”

Người phụ nữ thoáng thất vọng, nhưng ánh mắt nhanh chóng sáng rực khi chuyển sang nhìn Lâm Khiêm Dân. Đầu lưỡi cô ta lướt chậm qua môi, ánh mắt nóng bỏng.

Anh bật cười, đối diện ánh nhìn quá trực diện ấy, thản nhiên đáp: “Sorry, I have erectile dysfunction.”

( Dịch :“Xin lỗi, tôi có… vấn đề sinh lý.”)

Câu từ chối ấy cũng chẳng khác gì mấy lời quen thuộc kiểu: “Xin lỗi, bây giờ tôi chưa muốn yêu đương.”

Gần đây Lâm Khiêm Dân và Tạ Hiểu Lê lại gặp nhau, nhưng vẫn chẳng thể coi là đã làm hòa. Lời qua tiếng lại vẫn sắc bén, châm chọc không ngừng, chỉ là cả hai đều không thể quên được thân thể của nhau. Mỗi khi đến tối thứ sáu, họ lại hẹn ở căn hộ từng sống chung hai năm, quấn quýt triền miên suốt cả cuối tuần.

Nghe xong, người phụ nữ kia khẽ bĩu môi, đảo mắt một vòng, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi, tiếp tục đi tìm con mồi khác.

Rè rè 

Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên hai tiếng.

Chu Chỉ Nguyên cầm lấy, mở màn hình. Là hai tin nhắn WeChat của Lâm Nhuận Cẩm.

[Em có một tin siêu to khổng lồ muốn kể với anh, chờ anh về rồi nói!]

Tin còn lại là một sticker: chú thỏ hoạt hình nằm nghiêng, ôm chặt quả tim đỏ trong ngực, nước mắt ròng ròng, phía trên có mấy chữ “Rất nhớ anh”.

Anh gõ ba chữ.

[Giờ nói đi.]

Cô lập tức đáp lại: [Không được không được, phải gặp trực tiếp mới kể.]

Anh trả lời: [Tùy em.]

“Ngày mai có muốn ghé trường một chuyến không? Prof. Mike mấy hôm trước còn nhắc đến cậu.” Lâm Khiêm Dân mở miệng.

Chu Chỉ Nguyên thản nhiên đáp: “Ngày mai tôi về nước.”

“Không phải cậu nói là mốt mới bay à?”

Anh không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại. Lâm Nhuận Cẩm lại gửi thêm mấy cái sticker “Đừng giận mà” tới.

“Có việc gấp.”

“Ừ thôi.” Lâm Khiêm Dân nhìn chăm chú vào anh, bất giác phát hiện nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười, liền hỏi: “Cậu đang nhắn với ai vậy?”

Đầu tiên, chắc chắn loại trừ đàn ông.

Chu Chỉ Nguyên ngẩng lên, thản nhiên: “Anh vợ, bớt quản tôi đi.”

Lâm Khiêm Dân: “…” Cái tiếng “anh vợ” này, sao nghe mà gượng gạo đến thế.

“À đúng rồi, cuối tháng 12 tôi cũng về nước.” Anh nói.

“Về Châu Thành à?” Chu Chỉ Nguyên đặt điện thoại xuống.

“Có phòng thí nghiệm ở Bắc Kinh liên hệ với tôi.”

Chu Chỉ Nguyên nhạt giọng: “Cậu không thấy bố cậu cần có người ở bên cạnh sao? Nhất là cái kiểu con trai ở nhà được mấy ngày đếm trên đầu ngón tay như cậu.”

Lâm Khiêm Dân làm sao không hiểu được ẩn ý. Anh ngừng lại mấy giây, rồi mới mở miệng: “Nếu ông ấy cần, tôi có thể thuê thêm người làm.”

Từ khi Lâm Đông Viễn vào ký túc xá, cuối tuần cũng hiếm khi về, Lâm Khiêm Dân có gọi điện cho Lâm Văn Tân vài lần, nhưng chưa từng nghe ông than thở ở nhà một mình buồn chán, hay cần mấy anh em họ về bầu bạn.

Xem ra, những lời đó ông chỉ nói với Lâm Nhuận Cẩm.

Là con trai, thật sự anh chẳng thể nào hiểu nổi. Một mặt ông chê Lâm Nhuận Cẩm giống hệt Bạch Hinh Liên, một mặt lại chẳng muốn để cô hoàn toàn thoát ly khỏi gia đình này.

Chu Chỉ Nguyên với gương mặt nghiêm nghị, giữa bầu không khí thản nhiên, phóng túng nơi đây lại càng trở nên lạc lõng: “Thật buồn cười, đàn ông trong nhà cậu, sao cứ thích bắt nạt Lâm Nhuận Cẩm thế nhỉ?”

Lâm Khiêm Dân không phủ nhận cái từ “bắt nạt” ấy. Quả thực trước đây anh từng không ưa nổi cái đầu óc ngốc nghếch của cô. Nhưng lúc này, anh lại thấy hứng thú với biểu cảm và giọng điệu của Chu Chỉ Nguyên:

“Tôi có thể hiểu là cậu đang bênh Lâm Nhuận Cẩm sao?”

“Cậu hoàn toàn có thể hiểu thế.” Khóe môi Chu Chỉ Nguyên khẽ cong, ý cười nhạt như sương: “Dù sao tôi cũng là người… có tình có nghĩa.”

Lâm Khiêm Dân chỉ khẽ nhún vai.

Xem ra, cô em gái này của anh, quả thật cũng có chút bản lĩnh.

/

Xem xong phần thử vai vòng hai của Lâm Nhuận Cẩm, Thượng Liêm khẽ vỗ tay, ánh mắt mang theo sự tán thưởng: “Có một điểm ở cô rất tốt, đó là cô biết cách dùng ánh mắt để nói chuyện, hoàn toàn không giống như đang diễn. Hãy giữ vững phong độ này.”

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Lâm Nhuận Cẩm buông ra, gật đầu thật mạnh: “Tôi sẽ cố gắng!”

Ánh mắt sắc bén của Phùng Gia Chính thẳng tắp khóa chặt lấy cô, hai tay ôm ngực, giọng điệu nghiêm khắc: “Cô Lâm, tôi muốn hỏi, mấy ngày chờ kết quả thử vai vừa rồi, cô đã làm gì? Có đi học lớp diễn xuất nào không?”

Trong khoảnh khắc, sau lưng Lâm Nhuận Cẩm lại túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Người đàn ông này là tổng đạo diễn, đồng thời còn là bạn của Lục Lệ. Hoàn toàn khác với kiểu “ôn hòa, dễ gần” mà hôm nọ Lục Lệ từng miêu tả.

Cô nuốt khan, cố gắng giữ giọng thật bình ổn:“Đạo diễn Phùng, tôi không đi học lớp chính quy nào cả… nhưng tôi có xem rất nhiều tiết giảng của những giáo viên diễn xuất nổi tiếng trên mạng, và… tôi liên tục nghiên cứu kỹ nhân vật Vân Lạc này.”

Trong phòng thử vai yên lặng một lúc. Phùng Gia Chính lại cúi xuống nhìn qua bản sơ yếu lý lịch trong tay, rồi hỏi: “Tại sao bỗng dưng lại muốn làm diễn viên? Tôi thấy trước đây cô cũng không có kinh nghiệm tự học diễn xuất.”

“Buổi sáng nay tôi có trò chuyện với Lâm Nhuận Cẩm một chút,” Thượng Liêm lên tiếng, “trước đây cô ấy từng đóng vai khách mời bên đoàn phim của đạo diễn Lý. Có phải từ khi đó bắt đầu nhen nhóm ý muốn theo nghề này không?”

Lâm Nhuận Cẩm gật đầu.

Thượng Liêm nói tiếp: “Sau đó cô ấy cũng nhận một quảng cáo dầu gội.”

Một vị đạo diễn thử vai khác chen vào “Cô ấy lên hình rất ăn máy quay.”

Buổi thử vai kết thúc, Thượng Liêm cùng Lâm Nhuận Cẩm xuống lầu.

Ba ngày sau, cô sẽ còn một lần thử cuối cùng nữa, lần này là diễn cùng các diễn viên chính.

“Đúng rồi, cô chưa ký hợp đồng với công ty quản lý nào, cũng không có đội ngũ riêng. Những việc sau này đều phải tự mình lo liệu, từ xem xét hợp đồng, trao đổi với đoàn phim…” Thượng Liêm nói, “Cô có thể tìm một người làm quản lý thực thi để hỗ trợ trước. Sau này khi đã có danh tiếng, cô có thể chọn ký với một công ty tốt hơn, hoặc mở studio riêng.”

Lâm Nhuận Cẩm mơ hồ gật đầu.

Sau khi chào tạm biệt Thượng Liêm, cô chủ động gọi cho Lục Lệ.

“Lục Lệ, tối nay tôi mời anh ăn cơm nhé.”

Nghe giọng cô, Lục Lệ lập tức đoán ra là có tin vui. Anh cười: “Được thôi, nhưng hôm nay tôi có một cuộc họp phải kéo dài đến tám, chín giờ. Không thì cô mời tôi ăn khuya đi, ngay gần nhà cô cũng được, cho tiện.”

Về đến khu chung cư, Lâm Nhuận Cẩm ra ngoài dạo quanh, nhìn thấy bên cạnh quán ăn nhà Đổng Hiểu Thiến có một quán xiên nướng, liền chụp ảnh gửi cho Lục Lệ, hỏi anh có muốn ăn không.

Lục Lệ trả lời: [Cô quyết định là được, tôi ăn gì cũng được.]

Xem xong tin nhắn, cô nhìn đồng hồ, định trở về đọc kịch bản.

Vừa xoay người thì chạm mặt Đổng Hiểu Thiến đang xách vài túi rác đi ra. Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, lễ phép gật đầu.

Đổng Hiểu Thiến nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười đáp lại, sau đó đi về phía thùng rác.

10 giờ tối, A Hiền lái xe đón Chu Chỉ Nguyên ở sân bay, đưa anh về nhà.

“Lộ Lộ không chịu, cô ấy không muốn đóng vai nữ phụ phản diện. Nhưng đạo diễn Phùng thì cực kỳ kiên định, cho rằng Lộ Lộ rất hợp với vai này, bảo chúng ta dàn xếp cho ổn thoả .”

Chu Chỉ Nguyên nhắm mắt, im lặng một lúc rồi hỏi: “Vai nữ chính rơi vào tay công ty nào?”

A Hiền khựng lại, liếc nhìn gương chiếu hậu mấy lần, ngập ngừng: “Bị… bị…”

Vốn dĩ Chu Chỉ Nguyên cũng không để tâm đến vậy, nhưng nhìn bộ dạng ấp úng kia lại càng muốn biết.

“Chẳng lẽ là người ghê gớm lắm à?”

A Hiền khổ sở: “Anh Nguyên… anh thật sự không biết gì sao?”

Chu Chỉ Nguyên mở mắt, ánh nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu vòng vo cái gì thế, mau nói đi.”

A Hiền né mắt đi, hít sâu một hơi: “Là chị dâu.”

Đúng lúc dừng đèn đỏ, anh ta thắng xe, quay đầu nhìn, thấy Chu Chỉ Nguyên im lặng không nói.

“Anh Nguyên… tôi nghĩ chắc chị dâu muốn dành cho anh một bất ngờ. Chị dâu chắc chắn sẽ nói với anh trong tối nay thôi.”

Chu Chỉ Nguyên im lặng gần nửa phút, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
“Vậy tức là tôi là người cuối cùng biết?”

A Hiền lập tức nuốt khan: “Không… chắc không phải đâu…”

Không khí trong xe ngưng đọng. Chu Chỉ Nguyên bỗng bật cười, nhưng nụ cười chẳng hề chạm tới đáy mắt.

“Cậu biết từ vòng thử vai đầu tiên đúng không?”

A Hiền đành gật đầu.

“Thú vị thật.” Giọng Chu Chỉ Nguyên nhẹ bẫng như thở dài, “Lâm Nhuận Cẩm… đúng là giỏi giấu giếm.”

Hóa ra đây chính là cái gọi là “tin vui cực lớn” cô nói.

“Anh Nguyên, chị dâu còn ký…” Lời A Hiền bỗng nghẹn lại, dừng ngay giữa chừng.

Chu Chỉ Nguyên theo ánh mắt anh ta nhìn ra ngoài cửa kính.

Chỉ thấy Lâm Nhuận Cẩm và Lục Lệ đang cùng nhau bước vào quán ăn, trên môi đều nở nụ cười. Người đàn ông xa lạ ấy còn rất ga lăng kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Miệng A Hiền há hốc thành chữ O.

Chết tiệt, sao chuyện gì khó đỡ cũng để mình gặp phải thế này.

“Có… có cần xuống không?” Anh ta lắp bắp hỏi, cổ họng khô khốc.

Chu Chỉ Nguyên không trả lời, chỉ thu lại tầm mắt, ngón tay điểm vài cái trên màn hình điện thoại.

[Ở đâu? Anh về rồi.]

Mười giây sau mới có tin đáp lại.

Lâm Nhuận Cẩm: [Anh về rồi à?!!! Không phải còn mấy hôm nữa mới về sao?]

Anh: [Em đang ở đâu.]

Lâm Nhuận Cẩm: [Em đang ăn cùng bạn, bàn chuyện công việc. Có lẽ về muộn một chút.]

Chu Chỉ Nguyên lập tức tắt điện thoại, không thèm nhìn thêm lần nào.

“Về thẳng nhà.”

Bình Luận (0)
Comment