Lâm Nhuận Cẩm cưỡng ép đè nén nỗi bất an đang cuộn trào trong lòng, lặng lẽ lùi nửa bước, trên môi vẫn giữ nụ cười, giọng nói cố ý dịu xuống:
“Không cần tiễn đâu.”
Cô liếc qua màn hình điện thoại, bề ngoài như đang xem giờ, nhưng thật ra là muốn xem Chu Chỉ Nguyên có gửi tin nhắn đến hay chưa.
Giả vờ tự nhiên, cô nói thêm:
“Ngày mai mấy giờ bay? Nếu còn thời gian, em mời anh ăn sáng nhé.”
Giữa đêm khuya, Chu Chỉ Nguyên vẫn chưa xuất hiện, xung quanh lại vắng người.
Lý trí nói với cô rằng, Hồ Dực tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài.
Lúc này, lựa chọn sáng suốt nhất là tạm thời giữ chân anh ta.
Nhìn nụ cười trên gương mặt Lâm Nhuận Cẩm, Hồ Dực chẳng hiểu sao lại buột miệng nói:
“Buổi trưa thì sao.”
Thực ra chuyến bay của anh ta là tám giờ sáng, anh ta phải về kịp để đi làm ca chiều.
Lâm Nhuận Cẩm cong khóe môi, lập tức đáp:
“Vậy được, anh để lại số đi, mai tôi liên hệ.”
“137…” Hồ Dực thật sự tin lời cô, vừa đọc số vừa dõi theo đôi tay thon dài của cô đang bấm trên màn hình.
“Xong rồi, muộn rồi đấy, anh về đi.” Lâm Nhuận Cẩm dứt khoát cất điện thoại, quay người rời đi, “Mai gặp.”
Cô đi rất nhanh, gần như chạy, mái tóc dài bay tung dưới vành mũ, như thể đang gấp gáp trốn khỏi điều gì đó.
Hồ Dực đứng yên tại chỗ, sực nhớ ra điều gì, khẽ chạm tay lên sống mũi. Lúc nãy, hình như cô ấy đâu có thật sự mở danh bạ lưu số.
Anh ta nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất trong màn đêm, bỗng nhận ra có lẽ mình vừa bị lừa.
“Khốn kiếp!” Hồ Dực rít lên một tiếng, lập tức lao đi.
Nhưng mới chạy được vài bước, bên phải đột nhiên vang lên tiếng phanh chói tai. Một chiếc xe đen lao tới, thắng gấp ngay bên đường, lốp ma sát với mặt đất phát ra âm thanh sắc lạnh, chói buốt tận màng nhĩ. Hồ Dực theo phản xạ nghiêng đầu, nheo mắt liền thấy cửa xe bật mở mạnh mẽ.
Anh ta vốn chẳng để người đó vào mắt, giờ cũng chẳng buồn để tâm.
Vì để có được “cuộc gặp tình cờ” này, anh ta đã tốn công theo dõi Lâm Nhuận Cẩm suốt một thời gian, thay đổi xe liên tục để tránh khiến cô cảnh giác. Khó khăn lắm mới đợi được lúc cô đi một mình, nào ngờ lại bị cô xoay vòng đến chóng mặt.
Cô ta nhất định đang sợ thân phận của Chu Chỉ Nguyên bị bại lộ. Ý nghĩ ấy khiến máu trong người Hồ Dực sôi sục. Anh ta không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Anh ta tiếp tục lao về phía trước, cho đến khi cổ áo phía sau bất ngờ bị kéo giật mạnh, cả người chao đảo, ngửa ra sau.
“Mày đang đuổi theo ai?”
Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau. Hồ Dực loạng choạng bị kéo lại, cổ áo bị siết chặt đến nghẹt thở. Anh ta hoảng hốt quay người, khi nhìn rõ người trước mặt, trên gương mặt lập tức thoáng qua vẻ hoang mang.
Là Chu Chỉ Nguyên.
Chu Chỉ Nguyên vẫn giữ chặt cổ áo anh ta, giữa đôi mày ngưng đọng một luồng sát khí lạnh đến rợn người.
“Hồ Dực?”
Khóe môi Hồ Dực co giật, gượng gạo nặn ra một nụ cười:
“Lâu rồi không gặp.”
Lần cuối cùng Chu Chỉ Nguyên nhìn thấy Hồ Dực là năm năm trước, khi ba người họ vừa rời khỏi nhà Lâm Nhuận Cẩm. Khi ấy, anh còn châm chọc đôi ba câu mỉa mai.
Giờ lại đột ngột xuất hiện gần nơi cô sống, còn đuổi theo cô chạy trong đêm, ý đồ rõ ràng không thể đơn giản.
“Giải thích.”
Chu Chỉ Nguyên lạnh giọng, những ngón tay siết mạnh đến nỗi gần như nhấc bổng cả người Hồ Dực lên khỏi mặt đất.
“Tại sao lại đuổi theo Lâm Nhuận Cẩm?”
Hồ Dực cố ổn định hơi thở, cứng nhắc đáp:
“Tôi đâu có đuổi theo, chỉ là tình cờ gặp thôi.”
Hắn ta cố đẩy tay đối phương ra, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Chỉ là hàn huyên đôi ba câu, Chu tổng, đâu cần căng thẳng như vậy.”
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Chu Chỉ Nguyên rung lên.
Anh vẫn giữ chặt cổ áo hắn, rút điện thoại ra nhìn.
Là tin nhắn từ Lâm Nhuận Cẩm:
[Em vừa gặp Hồ Dực. Có lẽ anh ta định tung chuyện của chúng ta. Hợp đồng đại diện cho X Jewelry sắp ký, lúc này tuyệt đối không được có bất cứ tin đồn nào. Ngày mai em sẽ bảo chị Dung liên hệ đội PR bên công ty anh.]
Sắc mặt Chu Chỉ Nguyên trầm hẳn xuống. Anh nhanh chóng gõ chữ: [Anh sẽ giải quyết] rồi nhét điện thoại trở lại túi.
Ánh mắt anh lạnh như băng:
“Vừa nãy, mày đe dọa cô ấy phải không?”
Hồ Dực khựng lại, rồi cố nặn ra một nụ cười giả lả:
“Cô ấy hiểu lầm rồi, tôi chỉ… có lòng tốt nhắc nhở thôi.”
Hắn ta dừng một chút, lại giở giọng khiêu khích:
“Nhưng mà, chuyện anh và cô ấy kết hôn ở Châu Thành đâu chỉ mình tôi biết. Hai người không sợ bị lộ sao?”
“Sợ sao?”
Chu Chỉ Nguyên bật cười khẽ, âm thanh lạnh đến rợn người:
“Tao còn mong công khai ngay bây giờ. Hơn nữa, cô ấy là diễn viên thực lực, đâu phải thần tượng ăn theo lưu lượng. Mấy chuyện kiểu này chẳng hề ảnh hưởng đến cô ấy.”
Nói đến đây, Chu Chỉ Nguyên bỗng khựng lại.
Trong khoảnh khắc, ký ức vụ bê bối năm ấy ập đến, khi tin tức hôn nhân bị rò rỉ, anh từng đích thân tìm gặp tay săn ảnh. Lúc đó, đối phương cho xem tài khoản Weibo đã gửi tin: một tài khoản mới, không có ảnh, không người theo dõi, không bạn bè. Anh cho người tra IP thì hiển thị ở Châu Thành.
Ánh mắt anh chợt sắc lạnh, như lưỡi dao lóe sáng trong bóng đêm. Câu trả lời dần hiện rõ trong đầu.
Ý nghĩ vừa vụt qua, bàn tay anh siết mạnh, thô bạo ném Hồ Dực vào thân cây bên cạnh.
Âm thanh “rầm” vang lên, thân cây thô nhám cọ vào lưng qua lớp sơ mi, đau rát đến tê người. Vị trí này lại đúng chỗ khuất camera, Hồ Dực cuối cùng cũng hoảng loạn thật sự.
“Anh… anh định làm gì?”
Chu Chỉ Nguyên nhìn Hồ Dực từ trên xuống, ánh mắt như lưỡi dao rạch thẳng vào tim người đối diện:
“Lần trước, chính mày là người cung cấp tin cho bọn săn ảnh có phải không?”
Sắc máu trên mặt Hồ Dực tan biến, mồ hôi lạnh rịn khắp lưng. Hắn ta cúi gằm xuống, không dám nhìn thẳng.
Dưới ánh đèn đường, chiếc nhẫn cưới trên ngón tay Chu Chỉ Nguyên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, chói đến nhức mắt.
Giây phút ấy, Hồ Dực bỗng thấy nghẹn nơi cổ họng, nếu như trên đời này không có Chu Chỉ Nguyên, thì có lẽ… người Lâm Nhuận Cẩm lấy năm đó, đã là hắn ta.
Ý nghĩ ấy như một thứ nọc độc, gặm nhấm từng tấc lý trí của Hồ Dực.
Hồ Dực bỗng bật cười, tiếng cười khàn khàn, méo mó đến rợn người. Tay phải hắn ta chậm rãi thò vào túi quần, đầu ngón tay chạm phải một vật lạnh toát bằng kim loại.
“Phải, là tôi thì sao?”
Hắn ta cười khẽ, giọng khàn đặc, “Tôi không chỉ là người tiết lộ tin cho đám săn ảnh đâu…”
Câu nói còn chưa dứt, bàn tay đang siết cổ hắn ta bỗng tăng thêm lực. Hồ Dực bị ép ngửa đầu ra sau, cổ họng gần như nghẹt thở, nhưng hắn vẫn cố nặn ra tiếng khàn đục, đứt quãng:
“Tôi còn… thường xuyên… theo dõi cô ấy…”
Cả người Chu Chỉ Nguyên như có ngọn lửa bốc lên trong huyết quản. Mạch máu trên mu bàn tay nổi rõ, khớp ngón tay trắng bệch, càng lúc càng siết chặt.
“Mẹ kiếp, mày điên rồi à?!”
Hồ Dực th* d*c, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười méo mó.
Anh ta rút từ túi quần ra con dao quân dụng Thụy Sĩ, lưỡi dao bật ra, vang lên tiếng “cạch” giòn lạnh, phản chiếu ánh sáng lấp lóa dưới ngọn đèn đường mờ mịt.
“Tất cả là vì mày!”
Hồ Dực gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, “Nếu không có mày, cô ấy đã không rời khỏi Châu Thành!”
Lưỡi dao lao thẳng về phía mặt Chu Chỉ Nguyên.
Phản xạ của anh nhanh hơn hắn nửa nhịp nghiêng người tránh, nhưng cánh tay vẫn bị rạch một đường sâu. Máu tươi trong khoảnh khắc đã nhuộm đỏ ống tay áo.
Anh ép bàn tay bị thương lên miệng vết cắt, máu vẫn tràn qua kẽ ngón tay, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng đến đáng sợ, như thể không hề cảm thấy đau.
Hồ Dực thở hổn hển, mũi dao run run chỉ thẳng vào anh:
“Tất cả là mày ép tao!! Tao không chỉ sẽ tung tin hai người bọn mày, tao còn sẽ… đăng hết thông tin của Lâm Nhuận Cẩm lên mạng.”
Chưa dứt câu, Chu Chỉ Nguyên bỗng lao lên như con dã thú bị chọc giận.
Cánh tay bị thương của anh vẫn chuẩn xác giáng mạnh xuống cổ tay cầm dao.
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
Con dao bật khỏi tay, rơi xuống đất, lăn qua nền gạch đầy máu. Hồ Dực hét lên thảm thiết, quỳ rạp xuống, ôm lấy cổ tay gãy đang run lẩy bẩy.
Chu Chỉ Nguyên cúi đầu, dùng mũi giày lạnh lẽo giẫm chặt lên lưỡi dao dính máu, tay kia rút điện thoại ra, giọng bình thản đến đáng sợ:
“Qua đây.”
Cúp máy xong, anh cúi nhìn kẻ đang nằm sõng soài dưới chân mình.
“Mày làm ở Ủy ban quận, đúng không? Nếu tao nhớ không lầm, bố mày vừa mới được thăng chức Phó cục trưởng Cục Tài chính.”
Hồ Dực trợn tròn mắt, gào lên:
“Mày… mày định làm gì?!”
“Mày đoán xem?”
Khóe môi Chu Chỉ Nguyên nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
“Đã dám làm liều, thì tao đành giúp mày hoàn thành nốt. Còn chuyện của mày, bố mày hay cả ông cụ Hồ đã nghỉ hưu, sẽ ra sao… đợi mày từ đồn về rồi hẵng biết.”
Anh nói xong, quay người, không buồn ngoái lại.
Người của anh nhanh chóng đến, kéo Hồ Dực đang kêu la thảm thiết đi thẳng về phía đồn cảnh sát.
Trong phòng cấp cứu, mùi thuốc sát trùng xộc lên nồng nặc.
Bác sĩ nhíu mày xử lý vết thương trên cánh tay anh, gạc trắng đã chất thành cả khay.
A Hiền lao đến, nhìn cảnh tượng ấy mà hít mạnh một hơi:
“Anh Nguyên, tay anh… sao lại…”
Vết thương rách sâu đến mức thấy cả thịt đỏ, gần nửa ống tay áo đã thấm đẫm máu.
Chu Chỉ Nguyên vẫn im lặng, vẻ mặt không gợn chút cảm xúc, chỉ dặn lạnh nhạt:
“Đem Tiểu Lâm về cho Lâm Nhuận Cẩm. Đừng nói gì hết.”
A Hiền ngập ngừng, gật đầu, lòng lại thấy khó hiểu.
Rõ ràng đây là cơ hội để hàn gắn, tại sao anh lại cố giấu?
Khi Lâm Nhuận Cẩm nhận lại sợi dây dắt chó, cô nhận ra sắc mặt A Hiền hơi khác lạ, như có điều muốn nói lại thôi.
Cô cúi xuống thả Tiểu Lâm vào sân, rồi xoay người hỏi thẳng:
“Chu Chỉ Nguyên đâu?”
Trong lòng Lâm Nhuận Cẩm dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
Chu Chỉ Nguyên rõ ràng đã nói sẽ tự mình mang con chó đến, vậy tại sao giờ lại là A Hiền?
Chẳng lẽ… vì tin nhắn cô gửi tối qua?
Anh đi tìm Hồ Dực rồi sao?
“Anh Nguyên… anh ấy…” A Hiền khựng lại, giọng chậm rãi, “Anh ấy có bữa tiệc đột xuất, nên bảo tôi mang Tiểu Lâm đến thay.”
“Thật chứ?”
“...Thật.”
A Hiền cúi mắt, lại bổ sung thêm:
“Anh Nguyên nói chị đừng lo. Chuyện của Hồ Dực, anh ấy sẽ xử lý ổn thỏa.”
Lâm Nhuận Cẩm gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Từ hôm đó, cô cũng chẳng chủ động liên lạc với Hồ Dực.
Khi ra ngoài hoặc về nhà, cô đều để tài xế đưa đón tận cửa, hạn chế ra ngoài nếu không thật sự cần thiết.
Vài ngày sau, cô nhận được tin nhắn của Lâm Đông Viễn:
[Hồ Dực bị tạm giam rồi. Bố anh ta bị phát hiện nhận hối lộ số tiền nhỏ, bị khai trừ đảng, cách chức, xử hai năm tù, toàn khu đều đã thông báo.Còn ông cụ Hồ thì đổ bệnh nặng, nghe nói nguy kịch.]
Cô lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này?
Sao Hồ Dực lại đột nhiên bị bắt?
Do dự một lúc, cô mở WeChat, gửi cho Chu Chỉ Nguyên một tin nhắn:
[Chuyện nhà họ Hồ… là anh làm à?]
Anh trả lời rất nhanh:
[Tự cậu ta chuốc lấy.]
Cô lặng người.
Mấy ngày nay anh đều không xuất hiện, nhưng trong thâm tâm cô biết Hồ Dực chắc chắn đã phạm tội thật, song cũng khó mà không nghĩ đến việc “phạm tội” ấy, có lẽ chẳng thể tách khỏi bàn tay của Chu Chỉ Nguyên.
Cô do dự giây lát, lại nhắn thêm một câu:
[Anh không sao chứ?]
Màn hình nhấp sáng, anh trả lời ngắn gọn:
[Có.]
Cô giật mình, bật dậy ngay:
[Hả?]
[Nằm viện mấy hôm rồi. Sáng nay vừa xuất viện.]
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ, tim đập mạnh.
[Chứng minh đi.]
[?]
Trong phòng họp của Trung Thịnh Capital, giọng của Giám đốc tài chính vẫn đều đều vang lên, đang báo cáo đến hạng mục quan trọng nhất.
Chu Chỉ Nguyên cúi mắt nhìn điện thoại, ngón tay đặt trên khuy áo tay sơ mi hơi dừng lại, sau cùng khẽ buông.
Anh gõ một hàng chữ, gửi đi:
[Tuần sau em vào đoàn rồi, tối nay gặp nhau một lát?]
Một lát sau, màn hình sáng lên chính là cô.
[Không rảnh. Tối nay em phải đi gặp đạo diễn.]
Anh nhắn lại:
[Khi nào em xong.]
[Có chuyện quan trọng muốn nói với em.]
Cô đáp ngắn gọn:
[Tùy tình hình.]
Buổi chiều, Lâm Nhuận Cẩm cùng chị Dung đến một nhà hàng riêng nằm trong khu nhà cổ Bắc Kinh.
Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao hắt ánh sáng ấm áp xuống tấm biển gỗ. Cô chợt nhớ đến lần từng đến đây ăn cùng Bạch Hinh Liên, khi ấy cả hai còn thân thiết, hay hẹn nhau mỗi lần có dịp.
Mấy năm nay họ không còn gặp lại, nhưng vẫn thỉnh thoảng nhắn tin hỏi thăm.
Thời cô học ở Seoul, Bạch Hinh Liên vẫn gửi quà và đồ ăn sang, chưa bao giờ hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Cũng may là Dương Dao Dao từ đó về sau không còn đến gây rắc rối nữa, cuộc sống của cô yên ổn hơn hẳn.
Trong bữa ăn, đạo diễn bỗng đặt đũa xuống, cười nói:
“Vai nam chính của bộ phim này, tôi muốn để cô chọn.”
Lâm Nhuận Cẩm hơi sững người:
“Để tôi chọn ạ?”
Đây là một bộ phim đầu tư hàng trăm triệu, hạng mục S+, đâu phải chuyện nhỏ.
“Đúng vậy.”
Đạo diễn rót thêm trà cho cô, mỉm cười:
“Cô thích ai, chúng tôi sẽ đi mời người đó.”
Ông còn nói đùa:
“Chỉ cần cô mở miệng, e rằng chẳng có nam diễn viên nào dám từ chối đâu.”
Cô khẽ cười, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Tôi có một người muốn đề cử.”
Nửa tiếng sau, Khương Diễm cùng trợ lý bước vào nhà hàng.
Anh ta và đạo diễn vốn quen biết từ trước, vừa gặp đã cười nói rôm rả, không khí cả bàn ăn thoải mái hơn hẳn.
Khi bữa ăn kết thúc, Khương Diễm tiễn Lâm Nhuận Cẩm ra xe.
Gió đêm lướt qua, cô vịn tay vào cửa xe, khẽ cười:
“Khương Diễm, tôi còn tưởng anh thật sự không định quay lại đóng phim nữa.”
“Gặp được kịch bản hay thì khó mà từ chối.”
Anh ta nhìn cô, giọng dịu dàng:
“Phải cảm ơn cô đã giới thiệu tôi lần này, Lâm Nhuận Cẩm.”
Anh chưa kịp nói thêm gì thì “tách” ánh đèn flash lóe lên từ xa, sáng rực qua lớp kính xe.
Khoảnh khắc họ đứng cạnh nhau đã bị cánh săn ảnh chụp lại, và chẳng bao lâu sau, tin “Lâm Nhuận Cẩm – Khương Diễm tái hợp” tràn ngập trên Weibo, gây nên trận khẩu chiến dữ dội giữa fan riêng và fan couple.
Đêm khuya, mưa rơi lộp bộp ngoài cửa sổ.
Lâm Nhuận Cẩm ngồi đọc kỹ bản hợp đồng sơ bộ mà X Jewelry vừa gửi, xem xong mới khép máy tính bảng lại.
Trong phòng tắm, hơi nước bốc mờ khắp gương, làn nước ấm xua tan hết mệt mỏi cả ngày.
Tắm xong, cô quấn khăn tắm bước ra, cho Tiểu Lâm ăn một ít thức ăn.
Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên từ sofa.
Là nhạc chuông riêng cô cài cho Chu Chỉ Nguyên, từ rất lâu rồi vẫn chưa từng đổi.
Cô đi chân trần trên tấm thảm, tiếng mưa ngoài cửa sổ vọng vào trước cả khi cô áp điện thoại lên tai.
“Anh ở ngoài cửa.” giọng anh trầm khàn vang lên trong ống nghe.
Cô liếc nhìn ra ban công, giọng bình tĩnh nhưng hơi khẽ:
“Gần một giờ sáng rồi.”
“Anh đợi em.”
Bên cạnh, Tiểu Lâm đột nhiên dựng tai, hớn hở sủa khẽ một tiếng.
Lâm Nhuận Cẩm giơ ngón trỏ đặt trước môi, ra hiệu cho nó im lặng.
Cô đặt điện thoại xuống, bước vào phòng thay đồ, tùy tiện mặc lấy một bộ quần áo.
Khi ra ngoài, cô cầm theo chiếc ô, hơi nước lạnh thấm dần vào da, mùi mưa trộn cùng hơi đêm len lỏi vào từng hơi thở.
Vừa khẽ đẩy cánh cổng sân mở ra một khe nhỏ, cả người cô đã bị kéo mạnh vào một vòng tay ướt đẫm hơi mưa.
Chiếc ô tuột khỏi tay, rơi “choang” xuống nền đá xanh, nước văng tung tóe.
Cô giật mình đẩy anh ra, nhưng chẳng nhúc nhích nổi.
Tiếng thở của anh sát bên tai, nặng nề, khàn thấp, lẫn với chút run rẩy trong hơi thở: “Em chọn Khương Diễm làm nam chính… đúng không?”