Tối nay, Lâm Nhuận Cẩm khác hẳn mọi khi.
Cô nghiêng người, quay sang đối diện Chu Chỉ Nguyên, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, rồi khẽ tựa má lên vai anh. Mấy lọn tóc rơi xuống, vương trên áo bệnh nhân của anh, thoang thoảng mùi dầu gội quen thuộc.
Mấy hôm trước, cô luôn nằm thẳng người, hoặc quay lưng về phía anh.
Chu Chỉ Nguyên nhìn trần nhà, trong lòng cuộn trào một mớ cảm xúc mâu thuẫn.
Anh thầm thấy may mắn, ít nhất tai nạn này đã khiến cô lại gần anh như ngày nào. Nhưng đồng thời, cái cảm giác bất lực khi không thể dang tay ôm cô lại khiến anh như bị hành hạ.
Hơi ấm của cô xuyên qua lớp vải mỏng nơi cánh tay, gần đến mức có thể chạm vào, nhưng vì vết thương mà vẫn chẳng thể ôm trọn.
Mỗi ngày, anh đều phối hợp với bác sĩ điều trị. Vừa mong sớm thoát khỏi cái nửa thân bất động này, lại vừa sợ, sợ rằng khi mình khỏi hẳn, Lâm Nhuận Cẩm sẽ lại trở về với sự lạnh nhạt như trước.
Cái cảm giác thấp thỏm ấy, còn khó chịu hơn cả nỗi đau nơi vết thương đang dần lành.
Ngày nối ngày trôi qua. Mùa hạ đến, lá ngô đồng ngoài cửa sổ xanh mướt, ve kêu râm ran suốt buổi.
Miếng gạc trên ngực Chu Chỉ Nguyên ngày càng mỏng, thêm một lần kiểm tra nữa thôi, nếu không có gì bất thường thì anh sẽ được xuất viện.
Suốt tháng ấy, Lâm Nhuận Cẩm bận rộn đến mức gần như không chạm đất, vừa bay ra nước ngoài quay quảng cáo, về nước lại tham dự liên hoan phim, rồi tiếp tục vào đoàn làm phim mới. Gần đây toàn quay đêm, cô kết thúc công việc lúc tờ mờ sáng, tranh thủ ghé bệnh viện ngủ tạm bên giường anh vài tiếng.
Ban ngày, Chu Chỉ Nguyên gần như không chợp mắt. Anh ngồi bên mép giường, chẳng làm gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn cô ngủ.
Phòng bệnh yên ắng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua khe cửa.
Chu Chỉ Nguyên nghĩ, có thể được yên lặng nhìn cô ngủ như thế, có lẽ là điều quý giá nhất mà anh từng có.
Ngày xuất viện, Lương Hạc Đình và Khúc Sâm đến từ sớm.
Lâm Nhuận Cẩm bận kín cả ngày, đến khi quay xong chắc cũng phải hơn mười giờ đêm.
Cô bảo Ngô Nhất Nguyệt mang đồ xuống xe trước, còn mình thì đứng lại trong phòng bệnh, vội nói:
“Em phải về đoàn phim rồi.”
Chu Chỉ Nguyên nắm lấy tay cô, không buông.
Môi anh mím chặt thành một đường, ánh mắt cố chấp dán vào cô không rời.
Thấy vậy, Lương Hạc Đình khẽ ho một tiếng, hiểu ý kéo Khúc Sâm ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.
“Em quay xong sẽ về ngay.” Lâm Nhuận Cẩm dịu giọng.
Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên lộ rõ vẻ nghi ngờ:
“Em không lừa anh chứ?”
“Anh cứ chờ sẽ biết.”
Cô nhẹ nhàng rút tay ra, liếc đồng hồ, “Thật sự không kịp nữa rồi.”
Chu Chỉ Nguyên nhất quyết tiễn cô.
Hai người cùng đi đến thang máy. Hành lang bệnh viện lúc sớm tinh mơ tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng bước chân họ vang vọng. Anh cứ thế tiễn cô ra tận bãi đỗ xe, dõi theo đến khi cô ngồi vào trong xe.
“Khoan đã…”
Ngay trước khi cửa xe khép lại, anh đặt tay chặn lại, giọng trầm thấp:
“Em nói ‘về’ là về đâu? Về chỗ Tiểu Lâm ở… hay là về nhà?”
Lâm Nhuận Cẩm nhìn vào ánh mắt đang đầy mong chờ của anh, môi khẽ cong lên, nụ cười mềm mại như gió sớm:
“Anh đoán xem?”
Nói dứt câu, cô đóng cửa xe lại.
Qua lớp kính, cô vẫn nhìn thấy Chu Chỉ Nguyên đứng nguyên chỗ cũ, đôi mày nhíu chặt, cho đến khi chiếc xe rẽ qua khúc cua, bóng anh mới khuất hẳn.
Buổi tối hôm đó là cảnh quay nặng nề nhất trong cả bộ phim. Ở đoạn cuối, Lâm Nhuận Cẩm dựa vào bức tường loang lổ, nước mắt im lặng chảy dài. Cuối cùng, cô bị nhân vật do Khương Diễm thủ vai ôm vào lòng, những tiếng nức nở nghẹn lại biến thành cơn khóc xé lòng.
Khi đạo diễn hô “Cắt!”, cô vẫn chưa thể thoát khỏi cảm xúc của vai diễn. Nước mắt làm nhòe cả khuôn mặt. Khương Diễm nhận tờ khăn giấy mà trợ lý vội đưa tới, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Thấy vai cô vẫn khẽ run lên, ánh mắt anh ta không còn giấu nổi niềm thương xót, bất giác đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
Cảnh quay thực hiện tại một con hẻm cũ hẻo lánh. Dù ít người qua lại, vẫn có vài tay săn ảnh lẩn khuất đâu đó, và chính họ đã ghi lại khoảnh khắc ấy.
Đoạn video hậu trường nhanh chóng lan truyền khắp các nền tảng mạng.
Khi đó, Chu Chỉ Nguyên đang ngồi trong xe họp trực tuyến. Điện thoại rung vài cái, anh trượt ngón tay mở màn hình, dòng thông báo Weibo hiển thị chính là hình ảnh Lâm Nhuận Cẩm trong vòng tay Khương Diễm.
Trong video, cô khóc đến mức hoa lê đẫm mưa, còn Khương Diễm thì nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Anh không xem hết. Chỉ lặng lẽ tắt màn hình, úp điện thoại xuống ghế. Cuộc họp vẫn tiếp tục, ánh sáng từ máy tính hắt lên, phản chiếu đôi môi anh đang khẽ mím chặt, đầy kìm nén.
Còn bên kia, Lâm Nhuận Cẩm từ chối lời mời ăn mừng của đoàn phim. Khi cửa thang máy mở ra ở hành lang khách sạn, cô mệt mỏi day day giữa trán. Ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một bóng hình quen thuộc khiến bước chân cô khựng lại.
Chu Chỉ Nguyên đang đứng ở cuối hành lang, bên khung cửa sổ. Giữa hai ngón tay anh kẹp nửa điếu thuốc còn cháy dở.
Ánh đèn vàng ấm áp rọi xuống, tạo nên những mảng sáng tối lẫn lộn trên người anh, khiến cả dáng đứng ấy toát lên một thứ áp lực khó diễn tả.
Đôi mắt ấy khẽ ngẩng lên khi nghe tiếng bước chân. Ánh nhìn sâu thẳm như có thể hút người ta vào trong.
Anh dõi theo cô, rồi chợt cong môi, nở một nụ cười nửa như châm chọc, nửa như tự giễu. Anh dụi tắt điếu thuốc, phẩy tay, hất đi làn khói mỏng còn vương trong không khí.
“Không phải em nói sẽ về sao?” Giọng Lâm Nhuận Cẩm vang lên khi cô bước nhanh lại gần, vẫn còn hơi khàn sau cả đêm quay, “Anh tự lái xe tới à?”
Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên rơi xuống đôi mắt vẫn còn sưng của cô. Anh mấp máy môi, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ đưa tay đón lấy chiếc túi cô đang xách.
“Có tài xế.” Anh cúi người, trán khẽ tựa lên vai cô, giọng trầm thấp:
“Muộn rồi, em về nữa sẽ mệt lắm.”
Lâm Nhuận Cẩm cúi mắt nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu anh, khẽ nói:
“Vừa khỏe lại đã hút thuốc rồi à?”
“Không vui.” Anh đáp ngắn gọn, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo, phả lên vai cô.
Cô chậm rãi đưa tay phải lên, đặt lên lưng anh, giọng khẽ mềm:
“Sao vậy?”
Anh khẽ lắc đầu, “Mở cửa đi, vào phòng rồi nói.”
Ổ khóa phát ra tiếng “cạch” khẽ khàng. Lâm Nhuận Cẩm vừa bước qua ngưỡng cửa thì đã bị anh vòng tay ôm chặt từ phía sau.
Cô theo bản năng vươn tay định bật công tắc đèn trên tường, nhưng còn chưa chạm tới đã bị anh kéo ngược lại.
Trong bóng tối, hơi thở nóng rực lướt qua vành tai, giọng anh trầm thấp, xen lẫn chút uất ức khó giấu:
“Đoạn video đó… tại sao anh ta có thể ngang nhiên ôm em như vậy?”
Lâm Nhuận Cẩm chợt hiểu ra, liền nhỏ giọng giải thích:
“Lúc đó anh ấy vẫn chưa thoát vai, sau khi hoàn hồn lại thì chúng em tách ra ngay.”
Ánh trăng len qua khe rèm, hắt lên đôi mắt đầy ghen tuông của Chu Chỉ Nguyên.
“Anh ta lừa em,” anh nói khàn khàn, “rõ ràng là đã thoát vai rồi. Khi anh ta lau nước mắt cho em, anh ta đã không còn nhập vai nữa.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ gạt tay anh ra, “tách” một tiếng, bật sáng đèn tường. Ánh sáng đột ngột khiến Chu Chỉ Nguyên hơi nheo mắt lại, nhưng vẫn cố chấp nhìn cô không rời.
“Em là người trong cuộc,” cô quay người, bình tĩnh đối diện với anh, “chẳng lẽ em không hiểu rõ chuyện hơn anh sao?”
Chu Chỉ Nguyên bỗng nhớ đến câu cô từng nói phải lý trí khi đối diện với những người đàn ông quanh mình.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói từ kẽ răng bật ra một tiếng khô cứng:
“Được.”
Lâm Nhuận Cẩm im lặng một lúc, rồi khẽ nắm lấy tay anh:
“Nếu anh vẫn thấy không vui, thì sau này em và Khương Diễm sẽ giữ khoảng cách hơn, được chưa?”
Chu Chỉ Nguyên ngẩn ra, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Anh không ngờ cô sẽ chủ động nói vậy. Căng thẳng trên gương mặt dần tan, nét sắc lạnh nơi cằm cũng trở nên dịu đi.
Anh nắm chặt tay cô lại:
“Thật sao?”
“Ừm.” Cô khẽ đáp.
Khi cô vào phòng tắm, có người mang quần áo và đồ ăn đến cho Chu Chỉ Nguyên. Đến lúc cô bước ra, hương mùi hoành thánh quen thuộc đã lan khắp phòng. Cô chẳng buồn lau tóc, mái tóc đen dài vẫn còn nhỏ giọt nước, vội vã ngồi xuống bàn ăn.
Chu Chỉ Nguyên cầm khăn tắm đi đến, khẽ trùm lên đầu cô, động tác dịu dàng mà tỉ mỉ. Đợi cô ăn xong, anh lại lấy máy sấy, những ngón tay len giữa từng lọn tóc, chậm rãi hong khô cho đến khi mái tóc mềm mượt hoàn toàn.
Khi Lâm Nhuận Cẩm cuộn người trên sofa đọc kịch bản, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy đều đều.
Trên bàn, bát hoành thánh vừa ăn xong vẫn còn phảng phất làn hơi ấm cuối cùng.
Cô vô thức quay đầu nhìn về cánh cửa kính mờ dày nặng, ánh mắt dừng lại nơi đó thật lâu. Mãi cho đến khi tiếng nước tắt hẳn, cô mới nhận ra mình đã ngẩn người hồi lâu rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng. Lâm Nhuận Cẩm nằm trong vòng tay vững chãi của Chu Chỉ Nguyên, hơi ấm từ cơ thể anh xuyên qua lớp áo ngủ truyền sang người cô. Hơi thở đều đặn của anh khẽ phả lên mái tóc, khiến cô thấy yên lòng đến lạ, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
“Lâm Nhuận Cẩm.” Anh khẽ gọi.
“Ừ?” Cô đáp mơ hồ, giọng còn vương chút ngái ngủ.
“Em… có thay đổi không?”
Cô cố gắng mở mắt, nghiêng đầu nhìn anh, khẽ hỏi lại:
“Thay đổi… điều gì?”
Chu Chỉ Nguyên cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cô, "Đợi anh khỏe lại hoàn toàn, có phải em sẽ lại đòi ly hôn với anh không?"
Lâm Nhuận Cẩm bị anh nhẹ nhàng xoay người lại, cả hai mặt đối mặt nằm trên giường. Bàn tay anh quen lối quen đường luồn vào trong, lòng bàn tay ấm nóng áp lên làn da mịn màng của cô.
Cơn buồn ngủ bỗng chốc tan biến, nhưng cô không hề đẩy anh ra. Đôi môi hé mở, một tiếng rên khẽ đầy kìm nén thoát ra từ cổ họng.
Chu Chỉ Nguyên đăm đăm nhìn vẻ mặt dần trở nên mơ màng của cô, bàn tay càng thêm phóng túng, nhưng lại cố tình truy hỏi đúng vào lúc này: "Nhuận Cẩm, trả lời anh đi."
Lâm Nhuận Cẩm mở mắt, hàng mi khẽ run. Cô vùi vầng trán nóng hổi vào lồng ngực anh, cắn chặt môi dưới không nói một lời.
Chu Chỉ Nguyên có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô phả lên tim mình, vùng da nơi đó nhanh chóng trở nên bỏng rẫy. Anh khẽ cười, ngón tay giữ lấy cằm cô rồi nhẹ nhàng nâng lên: "Hoặc là kêu ra tiếng, hoặc là trả lời anh."
Lâm Nhuận Cẩm đột nhiên lật người, vắt chân ngồi lên đùi anh. Hai tay cô chống trên cơ bụng rắn chắc của anh, vòng eo khẽ nâng lên, "Vậy phải xem biểu hiện của anh thế nào đã."
Ánh mắt Chu Chỉ Nguyên hoàn toàn tối sầm lại. Sau khi l**m sạch vệt ẩm ướt trên tay, anh dùng một tay giữ chặt eo cô ấn vào người mình, giọng khàn đi: "Đây là do em nói đấy nhé."
Trưa mới bắt đầu quay phim, hiếm khi Lâm Nhuận Cẩm được ngủ đến chín giờ mới tỉnh. Khi tiếng gõ cửa của chuyên viên trang điểm và Ngô Nhất Nguyệt vang lên, Chu Chỉ Nguyên vẫn còn nằm trên giường, chiếc chăn chỉ hờ hững đắp ngang eo, để lộ nửa thân trên với những đường nét rõ ràng, nam tính.
"Mau dậy đi." Lâm Nhuận Cẩm nhặt quần áo dưới đất ném cho anh, rồi cao giọng nói vọng ra ngoài: "Mọi người đợi chị một chút ở cửa nhé."
Sau đó, cô quay lại nhìn anh: "Anh vào phòng tắm một lát được không? Em trang điểm nhanh lắm."
Mặc xong áo, Chu Chỉ Nguyên bước xuống giường, thong thả mặc quần vào. Nghe cô nói, anh nhướng mày: "Chắc là không được rồi."
Thấy cô trừng mắt, anh cười nói: "Phòng tắm ẩm quá, không tốt cho vết thương."
Lâm Nhuận Cẩm đẩy anh một cái:
“Chuyên viên trang điểm còn chẳng biết sự tồn tại của anh đâu. Anh mà ở đây, hai người họ chắc chắn sẽ ngại chết mất.”
Chu Chỉ Nguyên bất ngờ đưa tay giữ lấy mặt cô, hôn mấy cái thật nhanh nhưng lại cố tình sâu một chút, vừa bá đạo vừa dịu dàng:
“Vậy bao giờ em mới định công khai anh đây?”
Cô khẽ cong môi, giọng nhẹ mà mang theo chút trêu chọc:
“Em nghĩ… anh nên chuẩn bị tinh thần làm anh rể thần bí cả đời thì hơn.”
Chu Chỉ Nguyên chỉ nghe thấy ba chữ “cả đời”, tâm trạng lập tức sáng bừng, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Căn phòng gần như không có gì khác thường. Ở đây không có đồ bảo hộ, nên tối qua mọi chuyện cũng không đến mức quá kịch liệt.
Lâm Nhuận Cẩm tiện tay gom chiếc khăn lau bàn ném vào thùng rác, vừa khéo che đi mấy tờ giấy vụn bên trong những dấu vết nhỏ bé, lặng lẽ của đêm qua.
Vài ngày sau, tại lễ trao giải điện ảnh, Lâm Nhuận Cẩm xuất hiện ở cuối thảm đỏ.
Trong ánh đèn flash chói sáng, cô điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi của phóng viên. Trong lúc ấy, khóe mắt cô thoáng thấy Thượng Liêm, là đạo diễn thử vai của bộ phim đầu tiên cô từng đóng đang đứng cạnh đạo diễn Phùng Gia Chính, khẽ nháy mắt với cô.
Cô bật cười. Khi buổi phỏng vấn vừa kết thúc, cô lập tức bước nhanh về phía họ.
“Nhìn xem,” Thượng Liêm nắm lấy tay cô, quay sang đạo diễn Phùng, đuôi mắt cong cong, “Tôi đã nói mà, ánh mắt của cô gái này có kịch, có linh khí, nhất định sẽ đi xa. Giờ thì sao? Đã là ảnh hậu hạng nhất rồi đấy.”
Phùng Gia Chính đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt sau thấu kính vẫn sắc bén như năm nào:
“Lâm Nhuận Cẩm, năm sau lịch trình của cô thế nào? Tôi với Thượng Liêm đang chuẩn bị dự án phim mới, có muốn hợp tác lại không?”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ mím môi, ánh nhìn mang theo chút áy náy:
“Đạo diễn Phùng, năm sau lịch của tôi kín hết rồi…”
“Không sao, bọn tôi chờ được.” Phùng Gia Chính mỉm cười, “Tôi dám chắc cô sẽ thích kịch bản lần này. Số của tôi vẫn như cũ, khi nào rảnh thì cứ gọi cho tôi hoặc Thượng Liêm.”
Thượng Liêm đứng bên cạnh gật đầu, tay còn thuận miệng chỉnh lại dây váy cho cô, dịu dàng dặn dò:
“Bận rộn thế nào cũng phải chú ý giữ sức khỏe, biết chưa?”
Không xa phía đó, Trần Tuyên đang được đám phóng viên vây quanh. Bên cạnh anh ta vẫn là người trợ lý năm nào từng hất tay Lâm Nhuận Cẩm, chỉ khác là lần này, người đàn ông ấy đã biết cúi đầu, lễ độ gật chào cô thay vì tỏ vẻ ngạo mạn.
Ánh đèn flash lóe lên liên tục, phản chiếu tấm huy hiệu sáng lấp lánh trên ngực áo Trần Tuyên.
Là ứng cử viên nặng ký cho giải Ảnh đế năm nay, anh ta và Khương Diễm đã trở thành tiêu điểm của mọi truyền thông.
Lâm Nhuận Cẩm thu lại ánh nhìn, khẽ chỉnh lại tà váy.
Đúng lúc ấy, một bóng hình cao lớn trong bộ vest đen bước đến bên cạnh cô là vệ sĩ, trợ lý, và cũng là người quản lý tạm thời của cô hôm nay: Chu Chỉ Nguyên.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, hai người cùng nhau tiến vào khu vực trong hội trường.
Giọng anh khẽ trầm, chỉ đủ cho hai người nghe:
“Muốn trả thù không?”
Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Trả thù gì cơ?”
Chu Chỉ Nguyên liếc nhanh về phía Trần Tuyên.
Lâm Nhuận Cẩm lập tức hiểu ra, khóe môi cong lên, nụ cười nhẹ như lướt qua:
“Trả thù gì chứ… Nhưng nhìn cái dáng anh ta hôm nay cúi đầu ngoan ngoãn như thế, tự dưng em lại thấy thoải mái thật đấy.”
“Như thế vẫn còn quá nhẹ tay với anh ta.”
Chu Chỉ Nguyên khẽ hừ, cánh tay đặt hờ sau lưng cô, khẽ vòng qua eo, đưa cô băng qua đám đông bằng một tư thế đầy bảo vệ.
Ánh đèn rực rỡ trên thảm đỏ kéo bóng hai người dài miên man, đan vào nhau đến mức không thể phân biệt đâu là anh, đâu là cô.
Sau khi tiễn Lâm Nhuận Cẩm vào khu vực trong, Chu Chỉ Nguyên mới lùi lại. Anh chỉnh lại cổ tay áo vest, đứng ở lối vào, kiên nhẫn chờ đợi. Một lát nữa, anh cũng sẽ bước lên thảm đỏ lần nữa, lần này với tư cách là nhà đầu tư kiêm khách mời đặc biệt của buổi lễ.
Khi Trần Tuyên cùng trợ lý đi ngang qua, Chu Chỉ Nguyên “tình cờ” xoay người, vai va mạnh vào người kia, đồng thời thản nhiên chìa chân cản một cái.
“Bịch!” tiếng ngã vang lên trong tiếng hít thở của hàng chục phóng viên.
Trợ lý của Trần Tuyên ngã sõng soài giữa ống kính, thu hút vô số ánh nhìn.
Chu Chỉ Nguyên cúi mắt liếc xuống, ánh nhìn lạnh lẽo như phủ một lớp băng mỏng.
Anh quay người bỏ đi, không buồn nói một lời xin lỗi.
Vừa ra đến sảnh, anh rút điện thoại, ngón tay nhanh gọn gõ dòng chữ:
[Thấy chưa?]
Lâm Nhuận Cẩm trả lời gần như ngay lập tức:
[Anh thật là trẻ con.]
Lại thêm một tin nhắn nữa:
[Nhưng em thấy… rất hả dạ.]
Khóe môi Chu Chỉ Nguyên khẽ cong, ánh cười hiện lên trong đáy mắt.
Anh gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô khi gõ tin nhắn ấy, vừa cố giữ vẻ nghiêm túc, vừa chẳng giấu nổi ý cười.
Khi người công bố giải thưởng đọc đến cái tên “Lâm Nhuận Cẩm nữ chính phim [Mùa Đông Của Kẻ Ám Sát]”, cả hội trường bỗng im lặng một thoáng.
Lâm Nhuận Cẩm ngồi tại chỗ, sững người.
Đối thủ của cô trong hạng mục Ảnh hậu đều là ba tiền bối dày dạn kinh nghiệm, khi đến cô còn chưa từng nghĩ mình sẽ thắng.
Tiếng vỗ tay vỡ òa, như những đợt sóng lan khắp khán phòng.
Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, cho đến khi người đồng nghiệp bên cạnh ôm chầm lấy, cô mới bừng tỉnh, chậm rãi đứng dậy.
Ánh đèn sân khấu đuổi theo từng bước chân cô hướng lên bục trao giải.
Ngay phía dưới, Chu Chỉ Nguyên đã đứng sẵn, trong tay là bó hoa rực rỡ.
Anh mặc bộ lễ phục đen được cắt may hoàn hảo, tấm bảng “Khách mời trao giải” gắn trước ngực phản chiếu ánh sáng.
Ở góc khuất ngoài tầm ống kính, anh khẽ vươn tay đỡ lấy khuỷu tay cô, ngón tay siết nhẹ nơi cổ tay như một lời chúc mừng riêng chỉ hai người hiểu.
Lâm Nhuận Cẩm ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào nụ cười trong trẻo của anh.
Hai người cùng lúc phải mím môi, cố nhịn không để bật cười giữa hàng trăm ống kính.
“Chúc mừng.”
Anh trao chiếc cúp vào tay cô, giọng nói trầm thấp chỉ đủ để cô nghe thấy, mang theo sự dịu dàng không che giấu:
“Em là nữ chính cả đời của anh.”
Đêm hôm đó, Weibo gần như nổ tung.
#LâmNhuậnCẩmSongẢnhHậu
#DiễmCẩm – ẢnhHậuẢnhĐế
#LâmNhuậnCẩmChuChỉNguyên
#AnhRểThầnBí
#FanTrầnTuyênĐạiChiếnFanKhươngDiễm
Tất cả cùng chiếm trọn top đầu bảng hot search, rực sáng như pháo hoa, và giữa hàng ngàn lời chúc mừng, vẫn có một ánh mắt lặng lẽ, chỉ dành cho cô.
Ánh đèn nơi hậu trường hơi chói, khiến Lâm Nhuận Cẩm nhất thời hoa mắt, suýt tưởng mình nhìn nhầm.
Đến khi dáng người cao gầy quen thuộc phía trước vẫy tay chào, cô mới tròn mắt, ngạc nhiên đến nỗi quên cả thở.
“Giúp em cầm cái này một lát.”
Cô vội vàng đưa chiếc cúp cho Chu Chỉ Nguyên, nhấc váy chạy nhanh về phía người đó.
Mấy năm nay, Mễ Phong ở nước ngoài phát triển thương hiệu mỹ phẩm riêng, lần này trở về chỉ để trang điểm cho một người bạn diễn thân thiết trong lễ trao giải.
Biết Lâm Nhuận Cẩm cũng có mặt, anh cố ý ở lại chờ.
Anh dang tay, khẽ cúi người ôm cô, rồi tiện tay rút tờ khăn giấy chấm vào khóe mắt cô:
“Trời ơi, cái cô trợ lý trang điểm nhỏ xíu năm nào cứ chạy theo sau tôi, giờ đã thành ảnh hậu rồi, cao xa quá, tôi sắp với không tới rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ hít mũi, cười ngượng:
“Anh Phong, đừng nói thế chứ...”
Mễ Phong bật cười trêu lại:
“Hồi đó tôi còn nghĩ cô chỉ làm cho vui, không ngờ cô bé này lại kiên trì đến vậy, còn đầy tham vọng nữa chứ.”
Chu Chỉ Nguyên chậm rãi bước đến, khoác nhẹ chiếc khăn choàng lên vai cô, động tác tự nhiên đến mức như thể đây là việc anh đã làm suốt bao năm.
Ánh mắt Mễ Phong dừng lại trên người anh vài giây, mày hơi chau lại.
Dù anh đeo khẩu trang, nhưng khí chất ấy lạnh nhạt, kiềm chế và áp lực, lại khiến người ta cảm thấy quen thuộc đến lạ.
“Vị này là...?” Mễ Phong cẩn trọng hỏi.
“Đội trưởng vệ sĩ của tôi.”
Lâm Nhuận Cẩm đáp mà mặt không hề đổi sắc, rồi mỉm cười:
“Anh Phong, lát nữa anh có rảnh không? Để em mời anh bữa cơm cảm ơn.”
Mễ Phong nhìn đồng hồ, khẽ lắc đầu:
“Không kịp rồi, tôi phải ra sân bay ngay. Nhưng này…”
Anh rút ra một tấm danh thiếp, “Lần sau nhé. Nếu cô qua Pháp, gọi cho tôi, tôi sẽ mời cô ăn một bữa Pháp chính hiệu.”
“Nhất định rồi.”
Lâm Nhuận Cẩm nắm chặt tấm danh thiếp, lòng rộn ràng chẳng giấu nổi.
Trên đường về, cô cúi đầu đọc tin nhắn chúc mừng của bạn bè, vừa định nhấn gửi thì chiếc điện thoại bị Chu Chỉ Nguyên lấy mất.
“Anh Lệ? Lục Lệ?”
Thấy cô gật đầu, anh bật cười khẽ, tiếng cười mang theo ý mỉa:
“Lại là một người đàn ông dai như đỉa.”
“Anh đừng nói linh tinh.”
Cô giành lại điện thoại, “Tin nhắn còn nguyên đấy, ngoài mấy lời chúc mừng lễ Tết, anh ấy chỉ gửi thêm mỗi lúc em đoạt giải thôi.”
“Tin nhắn chung à?”
Chu Chỉ Nguyên ngả lưng vào ghế, bàn tay lùa nhẹ qua tóc cô, giọng khẽ khàn mà ẩn ý:
“Em ngây thơ quá, đừng nghĩ đàn ông ai cũng đơn giản như vậy.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ cười:
“Là anh suy nghĩ quá nhiều thì có.”
Chu Chỉ Nguyên cũng bật cười, thấp giọng tự giễu:
“Ừ, anh thừa nhận. Giờ anh là người chẳng còn chút cảm giác an toàn nào.”
Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon thành phố lấp lánh.
Cô chợt khẽ hỏi, giọng nhỏ nhẹ:
“Sau khi phim đóng máy, anh thực sự muốn cùng em đến vùng núi chứ?”
Dự án hỗ trợ phụ nữ vùng cao mà cô từng tham gia, sau khi sang Hàn Quốc, Chu Chỉ Nguyên là người tiếp tục điều hành.
Nghĩ đến việc anh không hề vì chuyện giữa hai người mà dừng lại, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Chuyện anh đã hứa, sao có thể nuốt lời được.”
Chu Chỉ Nguyên thu lại vẻ đùa cợt, ánh mắt nghiêm mà dịu:
“Đợt hàng quý sau anh đã chuẩn bị xong rồi. Ngoài băng vệ sinh, lần này còn có thêm đồ dùng học tập và quần áo giữ ấm.”
Lâm Nhuận Cẩm khẽ ngẩng lên nhìn anh, ánh đèn phản chiếu trong mắt cô, như một tia sáng mềm mại lan ra từ sâu trong lòng.
Chiếc xe lướt qua đường hầm, ánh sáng đan xen chập chờn.
Trong quãng sáng tối ấy, Lâm Nhuận Cẩm khẽ nghiêng đầu, tựa lên vai anh, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Anh Chỉ Nguyên… cảm ơn anh.”
Chu Chỉ Nguyên cúi xuống, đặt một nụ hôn ấm áp lên trán cô.
Xe dừng lại trước phòng thu âm. Lâm Nhuận Cẩm cùng chị Dung xuống xe trước, còn Chu Chỉ Nguyên ở lại, nghe điện thoại trong xe.
Ca khúc phụ trong bộ phim truyền hình lần này có hai bài do cô viết lời, một bài do chính cô thể hiện, bài còn lại do nhà sản xuất chỉ định cho Khương Diễm.
Buổi thu kéo dài đến tận rạng sáng. Chị Dung đã rời đi từ lâu, chỉ còn Chu Chỉ Nguyên vẫn ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, tay cầm ly cà phê đã nguội, yên lặng chờ đợi.
Khi công việc kết thúc, Lâm Nhuận Cẩm ngồi thả lưng xuống ghế phụ, mệt nhoài mở điện thoại lướt Weibo.
“Fan bảo muốn em tham gia lễ hội âm nhạc, hoặc tổ chức buổi gặp mặt vào sinh nhật.”
Cô quay sang, nửa cười nửa thật:
“Hay là em làm một tour mini nhé? Miễn phí.”
Chu Chỉ Nguyên lái xe bằng một tay, ánh mắt liếc qua vệt thâm nhạt dưới mắt cô:
“Thời gian ngủ còn chẳng có, lại còn mơ tour diễn.”
Lâm Nhuận Cẩm đặt điện thoại lên đùi, nhướng mày:
“Em là sếp mà. Với lại… đơn ly hôn em vẫn chưa hủy đâu.”
Bàn tay Chu Chỉ Nguyên trên vô-lăng thoáng siết lại, nhưng ngay sau đó, anh bật cười khẽ, đưa tay phải sang khẽ nhéo má cô:
“Được thôi, sếp bảo sao nghe vậy. Mai anh sẽ bắt đầu lên kế hoạch cho tour miễn phí của em.”
Lâm Nhuận Cẩm quay mặt ra cửa kính, môi khẽ cong, nụ cười len lén tràn nơi khóe môi.
…
Ngày phim đóng máy, đoàn làm phim chuẩn bị cho cô và Khương Diễm hai chiếc bánh kem.
Giữa tiếng hò reo chúc mừng, cả hai cùng cắt bánh, khép lại một hành trình dài.
Tại tiệc mừng, dàn diễn viên và nhà sản xuất cùng ngồi ở bàn chính. Sau vài ly rượu, Khương Diễm tranh thủ lúc cụng ly, hạ giọng hỏi:
“Cô và anh ta… làm hòa rồi à?”
Hôm lễ trao giải, anh đã nhận ra “vệ sĩ” bên cạnh cô là ai.
Lâm Nhuận Cẩm khẽ xoay ly rượu, cong môi cười:
“Tạm thời thì chưa, nhưng sớm muộn gì cũng vậy thôi.”
Khương Diễm nhướn mày, cụng nhẹ ly vào ly cô:
“Nhìn cô dạo này trông tốt lắm.”
Anh ngửa cổ uống cạn, ánh mắt thấp thoáng nụ cười thấu hiểu:
“Giữ trạng thái đó nhé… và cũng, tiếp tục hạnh phúc.”
“Anh Diễm, anh cũng vậy.”
Lâm Nhuận Cẩm chạm ly, uống một hơi hết sạch.
Sau loạt hoạt động quảng bá, Khương Diễm sẽ chính thức rút lui khỏi giới giải trí, bộ phim này sẽ là tác phẩm cuối cùng trong sự nghiệp diễn xuất của anh ta.
Khi buổi tiệc tan, mọi người lục tục đi xuống sảnh chờ xe.
Làn gió đầu thu khẽ thổi qua, mang theo hơi lạnh mơn man, cuốn trôi mùi rượu nhạt trong không khí, để lại dư vị vừa dịu, vừa man mác.
"Lâm Nhuận Cẩm, thêm WeChat nhé?" Triệu Lâm khẽ lắc điện thoại, gương mặt trang điểm tinh xảo nở một nụ cười vừa vặn đến hoàn hảo. Nữ diễn viên phụ này của đoàn phim chính là vị tiền bối năm xưa từng buông lời mỉa mai Lâm Nhuận Cẩm trong phòng hóa trang của chương trình [Không Chạy Không Được].
Lâm Nhuận Cẩm mỉm cười, lấy điện thoại ra.
"Chị Lâm, sao không quét của tôi?" Khương Diễm đứng bên cạnh, một tay đút túi quần, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu chọc, "Xem thường diễn viên hết thời như tôi đây à?"
Triệu Lâm ít nhiều cũng nghe ra được sự khiêu khích trong lời nói ấy, liền giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh: "Thôi cái kiểu dẻo mép ấy đi."
Đúng lúc này, Ngô Nhất Nguyệt chạy tới, chỉ tay về chiếc xe bảo mẫu vừa dừng lại: "Chị Nhuận Cẩm, xe đến rồi ạ."
Lâm Nhuận Cẩm khẽ gật đầu, quay sang hai người họ: "Anh Diễm, chị Lâm, tôi đi trước nhé."
"Nhớ liên lạc thường xuyên nha!" Triệu Lâm vẫy vẫy điện thoại, nụ cười rạng rỡ.
Vậy mà Khương Diễm lại đột nhiên vươn tay, kéo cô vào lòng. Bàn tay anh dịu dàng xoa nhẹ lên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ mình cô nghe thấy: "Sau này phải thật tốt nhé."
Lâm Nhuận Cẩm sững người, rồi nhanh chóng lùi khỏi vòng tay anh, đáp lại bằng một nụ cười chuẩn mực và lịch sự, sau đó xoay người bước về phía chiếc xe bảo mẫu.
Trong xe, ánh mắt của Chu Chỉ Nguyên vẫn chưa từng rời khỏi mấy bóng người phía xa. Mãi cho đến khi Lâm Nhuận Cẩm lên xe, anh mới lặng lẽ thu tầm mắt lại.
Chiếc xe chạy vào một khu dân cư hoàn toàn xa lạ với Lâm Nhuận Cẩm.
Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, cảnh tượng trước mắt khiến cô choáng ngợp. Bên ngoài khung cửa sổ sát đất khổng lồ, cả thành phố lung linh ánh đèn đều được thu trọn vào tầm mắt.
Cô còn chưa kịp ngắm nhìn kỹ, cả người đã bị ép chặt lên tấm kính lạnh buốt. Chu Chỉ Nguyên từ phía sau áp tới, lòng bàn tay ấm nóng giữ chặt lấy eo cô. Bóng hình hai người đổ chồng lên nhau trên mặt kính, rồi sau đó là những rung động không ngừng nghỉ, hòa làm một với vạn nhà đèn đuốc ngoài kia.